Trong căn phòng làm việc, Thomas tiếp tục chuẩn bị cho buổi dạy học của lớp đặc biệt.
Ban đầu, Thomas chỉ định hoàn thành nhiệm vụ đã nhận với Gs Dumbledore. Nhưng dần dà, cậu ta bắt đầu thực sự có hứng thú với việc dạy học. Trong quá trình dạy học, Thomas ngoài ý muốn phát hiện ra Hogwarts chứa đựng nhiều người thú vị hơn bản thân đã tưởng. Luôn có những học sinh đưa ra những ý tưởng khiến cho chính Thomas cũng thấy bất ngờ.
“Rừ…rừ…” – Chiếc bàn làm việc run lên nhè nhẹ hấp dẫn sự chú ý của Thomas. Cậu ta nhận được liên lạc từ một thuộc hạ của mình.
Đem toàn bộ căn phòng ngăn cách, Thomas khai thông liên lạc. Một hình ảnh lập thể xuất hiện giữa không trung.
“Boss!” – Một giọng nói khàn khàn phát ra. Từ giọng nói và biểu cảm trên mặt có thể cảm nhận ra được người đàn ông này vô cùng tôn kính Thomas.
Người vừa chào hỏi Thomas là một người đàn ông trung niên tầm hơn 30 tuổi. Ông ta có một mái tóc nâu khá dài so với độ dài bình thường của nam giới và đươc vuột ngược ra sau một cách tùy tiện, trên mặt lởm chởm râu ria. Quần áo ăn mặc cũng tùy ý và lộn xộn, một chiếc măng-tô da cũ kỹ, 1 chiếc mũ cao bồi, một đôi ủng da… một cây đồ đen kịt, nhàu nát và đầy bụi bặm. Điểm sáng suy nhất là đôi mắt, đen láy, sáng quắc tràn đầy vẻ bất kham, kiêu ngạo. Đôi mắt đó khiến cho người đàn ông tuy ăn mặc có vẻ nghèo nàn nhưng lại toát ra khí chất vô cùng đặc biệt: phong trần, phóng khoáng và tự do.
Người đàn ông này là một trong số những tâm phúc của Thomas tên Van Howlett.
Thomas nhìn người đàn ông, hỏi:
“Đuôi Trùn đã tới Albania?”
“Vâng. Hắn vừa vượt qua biên giới.”
“Rất tốt. Tiếp tục theo dõi hắn cho tôi. Nhưng phải nhớ là hết sức cẩn thận. Chúng ta đang nói tới Voldemort chứ không phải một con chuột đâu.”
Van Howlett trả lời với giọng đầy tự tin:
“Xin ngài hãy yên tâm. Với năng lực mà ngài ban cho, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Thomas hỏi:
“Anh tính làm thế nào?”
“Tôi sẽ tìm 1 đám Người sói thứ cấp giả dạng chó sói để giúp mình theo dõi, còn bản thân tôi sẽ ẩn núp ở xa hơn. Hình thể hiện tại của tôi không cho phép bản thân giả dạng chó sói nữa.”
Thomas khẽ gật đầu, 1 đám chó sói lẩn khuất trong rừng rậm Albania sẽ không gây quá nhiều sự chú ý. Còn về bao nhiêu người sói sẽ được điều động, làm sao để không gây chú ý vì số lượng sói tăng đột ngột hoặc làm sao để đám người sói kia giữ kín mồm miệng? Thomas tin rằng Van Howlett sẽ xử lý tốt những vấn đề đó. Ngoại hình có vẻ tùy ý nhưng thực tế Van Howlett lại là 1 người hành động vô cùng tỉ mỉ và cẩn trọng.
“Mọi việc giao lại cho anh. Treo thưởng thêm thuốc tiến hóa cho chúng. Nếu như làm tốt. Tôi không ngại có thêm một nhóm Người sói trung cấp.”
“Vâng thưa ngài!” - Van Howlett đáp lại bằng một giọng vô cùng kiên nghị.
“Nhớ kỹ là không được có hành động vội vàng. Một khi phát hiện ra Đuôi Trùn có dấu hiệu phát hiện ra Voldemort phải lập tức liên lạc với tôi. Không được phép tự mình hành động!” – Thomas đưa ra mệnh lệnh sau cùng.
Liên lạc chặt đứt, Thomas rơi vào trầm tư. Pettigrew đã tới Albania tìm kiếm Voldemort, điều này đồng nghĩa với việc Thomas sẽ phải rời khỏi Hogwarts bất cứ lúc nào. Cậu ta dự định ra tay tự mình vây quét. Tốt nhất là có thể tóm được Voldermot và giam giữ hắn. Như vậy thì mọi việc sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau một hồi suy nghĩ, Thomas rời đi tìm Gs Dumbledore. Cậu cần lên tiếng thông báo trước cho Hiệu trưởng để sắp xếp mọi việc trong trường hợp mình rời đi.
***
Một cuối tuần mới lại tới. Khi mà các học sinh khác hoặc háo hức đi Hogsmeade hoặc vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ của bản thân, một nhóm nhỏ học sinh lại kết bạn đi tới phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Hôm nay là buổi học đầu tiên của lớp học đặc biệt.
Khác với các lớp học khác. Lớp học đặc biệt là một lớp học chung của tất cả các năm học, từ các học sinh năm thứ 2 đến năm thứ 6. Và thế rồi một đội ngũ hỗn tạp đủ mọi thể loại từ thấp đến cao, từ lớn đến bé trở thành bạn học.
Tất cả các học sinh được tập trung đều là những người được lựa chọn kỹ lưỡng. Họ dù không biết lý do mà lớp học này được tổ chức nhưng đã có những nghi ngờ và phán đoán nhất định. Họ cũng có thể cảm nhận được sự coi trọng của Thomas với lớp học này nên không ai có ngớ ngẩn tới mức gây sự ngay đầu giờ học. Ngay cả những người được coi là kẻ thù truyền kiếp như Ron và Draco cũng ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.
Thomas xuất hiện khi mà tất cả các học sinh đã ổn định chỗ ngồi. Cậu ta đi ngồi xuống bàn giáo viên và bắt đầu:
“Chào mừng tất cả các bạn đã tới với lớp học đặc biệt. Tôi nghĩ các bạn đã ít nhiều có suy đoán hoặc cảm giác được sự bất thường của Hogwarts gần đây. Rõ ràng nhất là từ lớp học của tôi, sau đó là các lớp học khác.
Ở đây, tôi cũng nói rõ luôn về nguyên nhân của những sự bất thường vừa rồi.”
Nói đến đây, Thomas dừng lại, nhìn qua tất cả các học sinh một lượt và nói với giọng điệu nặng nề:
“Chúng ta đang chuẩn bị cho chiến tranh, với 1 cấp độ lớn chưa từng có!”
Lời tuyên bố của Thomas khiến cho tất cả các học sinh đang có mặt ở đây biến sắc. Cho dù một số học sinh đã có đoán trước nhưng cũng không thể ngăn được hoảng hốt.
Một cánh tay giờ lên từ một học sinh năm thứ 6:
“Thưa giáo sư, chúng ta sắp phải đối đầu với ai? Có phải là kẻ-mà-ai-cũng-biết?”
Dù rằng có thể nói ra hết câu nhưng Thomas có thể nhận ra giọng điệu của người học sinh này đang run lên nhè nhẹ.
Sự run rẩy đó như một làn sóng lan tỏa trong lớp học khiến cho nhiều người khác cũng bắt đầu bị ảnh hưởng. Nặng nề nhất là những người có xuất thân từ các gia đình thuần huyết. Những học sinh này sắc mặt đã trở lên vô cùng khó coi.
“Không! Không phải là Chúa tể Hắc ám!” – Giọng khẳng định chắc nịch của Thomas vang lên giữa lớp học khiến cho đa số các học sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chỉ có vài người biết được một chút thông tin nội bộ thì sắc mặt càng tệ hại hơn.
“Thưa giáo sư, nếu không phải là Chúa tể Hắc ám thì ai sẽ là kẻ địch mà thầy muốn nói tới?” – Một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt điểm trai lên tiếng. Anh ta mặc đồng phục vàng đen của nhà Hufflepuff.
“Hôm nay chúng ta ở đây để nói về việc đó, trò Diggory ạ.” – Thomas đáp – “Giải thích cho các bạn về kẻ địch sắp đến, lý do chiến đấu và cho các bạn lựa chọn có muốn đứng lên đối đầu với hắn hay không là mục đích của buổi gặp mặt hôm nay. Sau khi tôi cho các bạn biết về kẻ địch, các bạn sẽ có quyền tự do lựa chọn ở lại hay rời khỏi lớp học này.
Dĩ nhiên, để tránh gây ra hỗn loạn không cần thiết, các bạn sẽ phải ký 1 khế ước. Nếu các bạn không tham gia, tất cả ký ức của các bạn về ngày hôm nay sẽ biến mất và các bạn sẽ chỉ nhớ là mình không thông qua bài kiểm tra đầu vào. Có ai có ý kiến gì không? Các bạn có 10 phút để rời khỏi ngay bây giờ. Cửa vẫn luôn mở.”
Thomas để cho các học sinh lựa chọn, sau 10 phút, có 5 người lựa chọn rời đi trước khi biết thêm mọi việc. Khi họ bước ra khỏi lớp học, theo mỗi bước đi, ký ức của họ về những gì vừa được nghe dần trở lên phai nhạt. Thay vào đó là 1 ký ức về 1 bài kiểm tra mà chưa bao giờ từng diễn ra.
Khi mà tất cả những người muốn rời khỏi đã rời đi, Thomas đóng cửa phòng học:
“Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đi tìm hiểu về kẻ địch. Từ giờ cho tới khi kết thúc, tôi hi vọng là các bạn sẽ im lặng và theo dõi toàn bộ câu chuyện. Mọi thắc mắc tôi sẽ giải đáp sau khi câu chuyện của kẻ địch kết thúc.”
Toàn bộ ánh sáng của căn phòng vụt tắt, sau đó, không gian vũ trụ xuất hiện, rồi Trái Đất, nước Anh, London... và tới khi căn nhà số 162, phố Barker xuất hiện thì những người có quan hệ gần gũi với Thomas, biết được nơi cư chú của cậu ta bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Theo các khung cảnh dần biến đổi và các câu trò chuyện, tất cả những người trong căn phòng này bắt đầu nhận ra nhân vật chính đang được nhắc tới là ai. Họ nhao nhao nhìn sang Thomas với 1 ánh mắt quái dị bởi người đang dẫn chuyện – nhân vật chính của câu chuyện chính là Thomas, chỉ có điều lúc đó mới 4 – 5 tuổi. Mọi người đang có hàng tá câu hỏi muốn thốt ra nhưng khi nhớ tới lời nói trước đó của Thomas, họ lựa chọn nhẫn lại.
Thời gian chuyển dời, Thomas trong câu chuyện được kể dần dần bộc lộ thiên phú phép thuật siêu việt của mình. Đủ mọi loại khả năng: điều khiển cây cỏ, ngọn lửa, di chuyển vật thể bằng ý niệm… được cậu nhóc chỉ mới chưa tới 10 tuổi sử dụng 1 cách dễ dàng. Đến lúc này, các học sinh trong căn phòng bắt đầu cảm thấy sự cách biệt lớn đến tuyệt vọng về thiên phú của đôi bên. Ngay cả những học sinh tự tin nhất về khả năng của mình như Hermione Granger hay Cedric Diggory cũng không dậy nổi chút tâm lý so sánh nào.
Câu chuyện không bởi sự ngạc nhiên của các học sinh mà dừng lại. Thomas Walker trong câu chuyện dần trưởng thành. Chẳng mấy chốc, cậu bé năm nào đã đến tuổi nhập học Hogwarts. Và tới đây, một sự thay đổi không ai ngờ tới, chỉ có hai anh em sinh đôi đang ngồi ở gần cuối lớp là ngoại lệ, họ đã được nghe kể từ trước đó.
Trong lễ phân loại học sinh, Thomas Walker lựa chọn trở thành học sinh của nhà Ravenclaw và sống 1 cuộc sống học sinh tương đối bình thường. Không có UC, không Maginet, không gì cả. Tất cả các phát minh chưa từng xuất hiện. Thomas trong câu chuyện chỉ đơn giản là 1 học sinh xuất sắc hơn những người khác đôi chút nhưng tuyệt đối là vô cùng ít gây sự.
Năm tháng trôi qua, khi Thomas vào học năm học thứ hai của Hogwarts, cậu ta nhận được tin dữ: cha của cậu ta sau đã bị xử tử hình sau khi trở về nước với tội danh phản quốc. Còn người mẹ của Thomas, bà bị giam lỏng và bị cắt đứt mọi liên lạc với con trai của mình. Thông tin cuối cùng mà Thomas nhận được từ bà là một lá thư thấm đẫm nước mắt với những dòng chữ viết vội: “Cố gắng sống thật tốt. Đừng bao giờ tới đây!"