Trong căn phòng ăn rộng lớn, Sirius Black tùy ý ngồi trên 1 chiêc ghế và đánh giá xung quanh. Tuy khung cảnh hoàn toàn khác biệt nhưng ông vẫn cảm nhận thấy có chút gì đó quen thuộc. Một cảm giác quen thuộc xen lẫn khó chịu.
Cánh cửa bật mở, Thomas tiến đến:
“Đã để cậu đợi lâu. Cháu có chút việc cần giải quyết.”
Sirius khẽ lắc đầu, hiện tại ông không có tâm trạng để nói chuyện.
Thomas nhìn cậu mình, rồi quay sang nhìn phòng ăn và chợt nhận ra gì đó.
“Phòng ăn do mẹ cháu tự thân trang trí. Bà nói muốn có một chút gì đó để nhớ về nơi đã sinh ra mình.”
Sirius giữ nguyên vẻ trầm mặc, dường như suy nghĩ đang tung bay về quá khứ. Sau một hồi, ông nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thán:
“Bao nhiêu năm rồi, chị ấy vẫn chẳng thay đổi!”
Bữa ăn trưa của hai cậu cháu diễn ra trong không khí có phần nặng nề. Cả hai không trò chuyện với nhau quá 10 câu. Đó cũng là hệ quả tất yếu khi mà cả hai chưa thân thiết và cả Thomas lẫn Sirius đều đang có những suy tư của riêng mình.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Sirius dùng ánh mắt quái dị nhìn một “ly” kem to tổ chảng được Thomas gọi là món tráng miệng. Ông cậu nhìn xuống ly sữa chua hoa quả với kích thước hoàn toàn bình thường của mình và hiểu ra rằng: không phải con gia tinh đã làm sai lầm mà thằng cháu của mình dường như có tình cảm đặc biệt với cái món tráng miệng của nó.
Thomas dường như không nhận ra ánh mắt quái dị của Sirius, cậu ta nhanh chóng giải quyết ly kem trước mặt. Một ly kem mát lạnh khiến tâm trạng của Thomas tốt hơn đáng kể.
Khi Thomas đang tận hưởng dư vị của ly kem khổng lồ, Sirius đột ngột hỏi:
“Cháu mời cậu tới đây có việc gì vậy? Sắp tới lúc ra tay với tên khốn đó?”
Thomas khẽ lắc đầu:
“Ké hoạch bị hoãn lại. Cháu đã gây ra 1 vài rắc rối nhỏ và hiện tại đang bị đình chỉ 1 tháng. Chúng ta cần đợi mọi việc lắng xuống đã.”
Sirius ngạc nhiên:
“Việc rất nhiêm trọng?”
Ông cậu của Thomas không hiểu được thằng nhóc này đã gây ra rắc rối lớn tới đâu mới khiến bản thân bị đình chỉ. Phải biết nó là học trò cưng của Albus Dumbledore, cộng thêm bản thân lại sở hữu thế lực vô cùng lớn.
Thomas phe phẩy bàn tay:
“Nghiêm trọng thì còn tùy xem ở trong mắt của ai. Có điều nó rất phiền phức. Lũ linh cẩu ở Bộ Pháp thuật đang nhìn cháu chằm chằm, lần này coi như bị bọn chúng nắm được một chút nhược điểm. Giải quyết thì không khó, nhường ra chút lợi ích thôi.”
Sirius có vẻ có chút hào hứng:
“Rốt cuộc là cháu đã làm gì. Hồi đi học cậu cũng rất hay gặp rắc rối, nhưng bị đình chỉ thì… không rõ bao lâu rồi Hogwarts chưa xuất hiện án phạt này.”
“Cháu lỡ ta làm thịt vài chục tên Giám ngục Azkaban.” – Thomas nói, giọng có phần phiền muộn: “Dù sao thì lũ quái vật bẩn thỉu đó chỉ cần vài con còn sống để bảo tồn là được. Có điều đám người ở bộ là một lũ khốn. Chúng chắc chắn sẽ mượn cái cớ này để moi móc lợi ích…”
Khuôn mặt của Sirius cứng ngắc, ông vừa nghe thấy cái gì: lỡ tay…thịt vài chục… Giám ngục… Và cái giọng Thomas dường như đứa cháu này thực sự có thể làm hơn thế.
Sirius hỏi:
“Cháu đã… làm thế nào vậy. Cậu chưa từng nghe về một câu thần chú có thể làm được việc đó.”
Thomas nhìn thật sâu Sirius và cảm nhận được ác ý lẩn sâu trong mắt của ông cậu mình. Cậu có thể hiểu được cảm xúc của Sirius. Bất cứ ai cũng sẽ căm hận kẻ tra tấn, khủng bố tinh thần mình liên tục hàng thập kỷ.
“Một sự cải tạo từ thần chú gọi Thần Hộ mệnh. Cháu đã tạo ra một thần chú thiên về tấn công hơn là phòng thủ. Và nó cũng kế thừa luôn khả năng khắc chế sinh vật hắc ám. Cháu gọi nó là Thần Hủy diệt.”
“Cậu có thể…” – Sirius ngập ngừng.
Thomas lập tức đáp lại:
“Cháu sẽ dạy cậu. Chúng ta có nhiều thời gian. Hiện tại vào việc chính.”
Thomas ngồi thẳng dậy, dùng thái độ nghiêm túc nói:
“Cháu sẽ đi ra nước ngoài, cụ thể là tới Việt Nam, một nơi cách đây hơn sáu ngàn dặm. Cậu sẽ đi với cháu. Mẹ cháu muốn gặp cậu.”
Sirius đứng dựng dậy:
“Ra nước ngoài? Trong thời điểm này? Chúng ta phải đối phó với Peter Pettigrew mà cháu còn ra nước ngoài?”
Thomas cau mày:
“Peter Pettigrew đã là vật trong túi rồi. Con chuột nhắt đó không phải thứ đáng để bận tâm. Cháu cần cậu đi cùng cháu 1 chuyến, và khi trở lại, chúng ta sẽ xử lý hắn.”
Sirius nổi khùng:
“Vớ vẩn! Ta sẽ không đi đâu hết trước khi ta bắt con chuột đó trả giá cho những tội lỗi của hắn. Ta sẽ quay lại Hogwarts và xử lý hắn rồi cháu muốn đưa ta đi đâu thì đi.”
“Sirius Black! Cậu ngồi xuống cho cháu!” – Thomas lớn giọng: “Mọi thứ đã nằm trong kế hoạch của cháu và thầy Dumbledore. Cậu đừng có mà tự tiện thay đổi nó. Hãy nhớ đến cái hậu quả mà cậu đã phải gánh chịu khi tự mình thay đổi kế hoạch. Khi cậu không có đủ khả năng thì đừng có phá hoại tất cả!”
Chợt nhận ra bản thân đã nói không đúng, Thomas hít một hơi đè nén sự phẫn nộ của mình. Cậu nhẹ giọng:
“Thực xin lỗi. Cháu đã quá lời. Nhưng cậu không thể trở lại Hogwarts lúc này.”
Phản ứng mãnh liệt của Thomas cũng có ảnh hưởng tới Sirius Black. Ông ngồi trở lại ghế, nói với giọng bực tức:
“Cho cậu lý do để nghe theo sư sắp đặt của cháu.”
Thomas khẽ thở hắt ra. Cậu ta chỉ ngại Sirius không chịu nghe mình giải thích mà nhất quyết làm theo ý mình. Một khi chịu lắng nghe, Thomas có tự tin thuyết phục ông cậu nghe theo sắp xếp của mình.
Thomas nói:
“Đầu tiên, do rắc rối mà cháu mới gây lên, ánh mắt của Bộ Pháp thuật đang săm soi Hogwarts rất kỹ. Hiện tại một khi cậu xuất hiện ở đó, khả năng bị tóm là rất cao. Đừng cho rằng cháu đang đùa. Hiện tại chúng ta còn đang có thể ở đây là do thầy Dumbledore đang dây dưa với đám linh cẩu đó. Cậu hiện tại cần án binh bất động. Một khi cậu bị lộ, chúng chắc chắn sẽ tra được ra cháu. Đến lúc đó rắc rối của chúng ta chắc chắn sẽ còn tăng thêm không chỉ một bậc.”
Sirius không phản bác, nhưng vẻ mặt khó chịu đã nói lên ông không hoàn toàn chấp nhận những gì Thomas nói.
Còn Thomas? Cậu ta cũng không cho rằng chỉ như vậy là khiến Sirius ngoan ngoãn. Cậu ta đứng dậy, đi tới bên cạnh Sirius Black, vỗ nhẹ lên vai của ông ta, nói:
“Có thể cậu không tin. Nhưng cháu có thể hiểu được sự thù hận mà cậu đang mang trong lòng. Tuy nhiên, cậu hãy nhớ, cậu không chỉ có thù hận. Cậu còn những người khác nữa.
Không nói đâu xa, Harry vẫn còn đó. Vodemort, kẻ trực tiếp đã giết chết anh em của cậu cũng chưa chết. Chúng ta còn nhiều thứ quan trọng hơn phải làm.
Theo như tính toán của cháu và Gs Dumbledore, Voldemort sẽ sớm trở lại trong 1 đến 2 năm tới. Chúng ta cần tích súc lực lượng. Và cậu là 1 nhân tố vô cùng quan trọng quyết định tới thắng thua.
Cậu đã chờ đợi hơn 10 năm ở 1 nơi kinh khủng như Azkaban, chờ đợi thêm ít ngày nữa cũng đâu có sao. Đúng không?”
Sirius Black im lặng. Sau một hồi, ông ngẩng đầu lên, nói với Thomas:
“Hứa với cậu, nhất định bắt Peter Pettigrew phải trả giá.”
Thomas biết Sirius đã thỏa hiệp. Cậu nhẹ gật đầu, cho ông cậu 1 ánh mắt yên tâm:
“Cậu cứ yên tâm. Hiện tại, Gs Dumbledore luôn để mắt tới hắn. Cậu không cho rằng con chuột đó có thể thoát khỏi mắt của thầy ấy chứ.”
Sau khi thuyết phục Sirius Black, Thomas gọi Helena tới, giao cho cô 1 chiếc phong bì và dặn:
“Mang nó tới Bộ Pháp thuật và giao tận tay cho Cornelius Fudge. Sau đó ông ta sẽ đưa lại cho cô 1 hợp đồng ma thuật. Hãy mang nó về đây và đưa cho ngài quản gia. Nhớ là giao tận tay. Hiểu chưa?”
Helena trịnh trọng cầm chiếc phong bì trên tay, đáp:
“Vâng thưa ngài.”
Thomas phẩy tay cho Helena rời khỏi. Cậu ta đi xuống tầng hầm bên dưới ngôi nhà. Tại đây, quản gia của cậu đang đợi sẵn.
“Cuối giờ chiều nay, Helena sẽ mang về một bản vô cùng quan trọng. Ông hãy thay tôi tiếp nhận nó và cất kỹ. Ngài mai khi tôi tỉnh giấc sẽ cần tới.”
Dặn dò những việc cuối cùng với người quản gia, Thomas tiến vào một căn phòng va đóng kín cửa. Cậu ta đi tới chiếc giường lớn ở trong phòng và nằm xuống. Một chiếc kén khổng lồ dần xuất hiện, Thomas bắt đầu quá trình kết nối thứ nguyên của mình.
***
Helena đi một mạch tới bộ pháp thuật. Cô không hề quan tâm tới bên trong chiếc phong bì mà mình mang theo có chứa thứ gì. Hơn ai hết, Helena hiểu rõ sự nguy hiểm khi tò mò động vào đồ của Thomas.
Vốn dĩ Helena cho rằng sẽ rất mất thời gian để gặp được bộ trưởng bộ pháp thuật, nhưng có vẻ như Thomas đã sắp xếp trước tất cả. Cornelius Fudge biết trước về sự xuất hiện của Helena, ông ta thậm chí còn cho người đợi sẵn.
Helena được dẫn lên trước mặt của Cornelius Fudge, cô muốn giới thiệu mình thì ông bộ trưởng đã cắt ngang:
“Cậu Walker đã giới thiệu về cô. Giờ thì phiền cô đưa món quà mà cậu ấy gửi cho tôi. Tôi rất bận, không có thừa thời gian đâu.”
Helena không ngạc nhiên trước thái độ có phần khinh thị của bộ trưởng bộ pháp thuật. Cô quá biết ông ta là người thế nào. Và cô cũng không chấp nhặt với một kẻ mà tương lai chẳng còn bao lâu nữa.
“Đây là những gì mà ngài Thomas gửi cho ngài.”
Cornelius Fudge tiếp nhận phong bì từ Helena. Ông ta nhìn nói với 1 ánh nhìn săm soi, rồi quay lại nhìn Helena, hỏi:
“Cô không có lấy thứ gì bên trong đó chứ?”
Helena cười nhạt:
“Tôi đủ thông minh để không nhòm ngó những thứ không thuộc về mình. Theo những gì tôi biết về ngài Walker thì chưa có kẻ nào trộm cắp thứ gì từ tay của ngài ấy mà có kết quả tốt đẹp.”
Bộ trưởng Fudge ném cho Helena một cái nhìn khinh miệt. Ông ta mở chiếc phong bì ra, và sắc mặt trở lên sửng sốt khi bên trong nó không phải là thứ mà bản thân mong muốn.
Bên trong lá thư là 1 lá bài UC vô cùng bình thường cùng 1 tờ giấy da dê được trải phẳng, bên trên chứa đầy chữ Rune.