Sân thi đấu của vòng thứ hai là một võ đài hình vuông được tạo thành từ đá hoa cương, cất cao hơn mặt đất chừng nửa mét. Tưởng Quốc ước tính toàn bộ sân thi đấu có diện tích chừng 400 mét vuông.
Seta Sojiro bình tĩnh mỉm cười quan sát Tưởng Quốc. thực ra thì cho dù anh ta có suy nghĩ gì thì với khuôn mặt chỉ thể hiện ra một cảm xúc kia cũng rất khó để người khác có thể đoán được.
Tưởng Quốc nhàn nhạt nhìn qua Seta Sojiro, khuôn mặt với sắc thái duy nhất của anh ta khiến Tưởng Quốc không đoán được bất cứ suy nghĩ nào của đối thủ. Thời gian dài phụ thuộc vào “Legilimens” khiến Tưởng Quốc phụ thuộc nặng nề vào nó. Tuy nhiên vào thời điểm hiện tại cậu ta quyết định không sử dụng “Legilimens” để tăng tính thú vị cho trận đấu đồng thời rèn luyện bản thân.
(Legilimens – Chiết tâm trí thuật: cho phép người sử dụng nó thực hiện một bùa trú, để đi sâu vào tâm trí của nạn nhân, nhìn thấy ký ức, cảm xúc và suy nghĩ. Người sử dụng có kỹ năng bậc cao, chẳng hạn như Tom Riddle, có thể thực hiện Legilimency mà không cần sử dụng câu thần chú hoặc đũa phép, thậm chí là có thể kiểm soát nạn nhân của họ và tạo ra một tầm nhìn sai lệch cho người bị tác động.)
Seta Sojiro cúi chào, Tưởng Quốc hơi nghiêng mình đáp lễ. Cả hai bên đã tương đối quen thuộc nhờ vào sự hợp tác ở vòng thứ nhất. Với tư cách là một trong hai cánh tay đắc lực của Shishio Makoto, Seta Sojiro có một hiểu biết nhất định về sức mạnh của Tưởng Quốc. Sau khi biết đối thủ mình gặp ngay đầu tiên là Tưởng Quốc, Seta Sojiro đã gặp một áp lực to lớn. Tuy nhiên giờ đây khi đứng trước mặt con người này, anh ta đột nhiên thấy tâm trạng mình bình tĩnh đến lạ lùng.
Trọng tài giơ cao cây cờ tam giác trong tay, Tưởng Quốc và Seta Sojiro nhìn thoáng qua ông ta rồi nhanh chóng hướng tâm trí của mình về phía đối thủ.
“TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU!” – Trọng tài người Nhật Bản hét lớn.
Seta Sojiro khom người, dồn trọng tâm của mình về phía trước, anh ta nói với Tưởng Quốc bằng tiếng Anh, thuần thục tới mức đáng kinh ngạc:
- Thưa ngài Walker (Tưởng Quốc luôn dùng tên tiếng Anh của mình để giao tiếp với người ngoài), tôi rất biết ơn về sự giúp đỡ của ngài về cuộc chiến vừa qua. Nhưng hiện giờ chúng ta đang trong một tình cảnh hoàn toàn khác, và tôi sẽ dốc hết sức để hạ ngài.
Tưởng Quốc khá ngỡ ngàng trước khả năng sử dụng ngoại ngữ thành thạo của Seta Sojiro, những lần gặp mặt trước đó, anh ta hầu như không nói một lời. Tưởng Quốc cười nhạt, đáp lại:
- Tốt nhất là anh làm như vậy. Nếu không thì tôi sẽ rất thất vọng… ồ!
Seta Sojiro – với khuôn mặt tươi cười như thường lệ của mình – đáp:
- Như ngài mong muốn!
Dứt lời, trong tầm mắt của Tưởng Quốc, thân hình của Seta Sojiro đột ngột biến mất. Trong sát na đó, dựa vào bản năng của cơ thể, Tưởng Quốc giật mình lách sang bên phải.
Seta Sojiro lúc này đã xuất hiên ở vị trí đằng sau lưng Tưởng Quốc hơn chục mét. Trên khuôn mặt của anh ta xuất hiện biểu lộ đầu tiên kể từ khi Tưởng Quốc gặp mặt. Seta Sojiro hỏi với giọng đầy ngạc nhiên:
- Tôi tưởng đã chém trúng rồi chứ?
Lúc này, một vết đỏ nhàn nhạt xuất hiện, sau đó máu tươi bắt đầu bung ra khỏi miệng vết thương, chảy dài xuống xương quai xanh, nhuộm đỏ một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng mà Tưởng Quốc đang mặc.
Tưởng Quốc đưa tay giữ chặt miệng vết thương đồng thời im ắng thi triển phép thuật để chữa trị cho mình. Tuy nhiên, để chữa trị vết thương được tạo ra bởi một thanh võ binh thì không có đơn giản như vậy. Lần đầu tiên Tưởng Quốc có cảm nhận rõ ràng về sự đáng sợ về một vết thương kiểu này. Nó đáng sợ còn hơn cả vết thương do “Sectumsempra” tạo ra.
(1.Sectumsempra – Cắt sâu mãi mãi: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng tạo ra những lưỡi dao vô hình cắt sâu lên người địch thủ. Có lực sát thương rất lớn và gây đau đớn cho kẻ địch tới khi chết vì mất máu. Có thể được chữa trị bởi Vulnera Sanentur. Tuy nhiên, những phần đã bị chém đứt hoàn toàn thì không có khả năng nối lại.
2. Vulnera Sanentur: là câu thần chú chữa bệnh có phát âm giống như một bài hát, được sử dụng nhằm chữa lành vết thương nghiêm trọng. Để có hiệu lực tối đa, câu thần chú phải được lặp lại ba lần.)
Một bên chữa thương, Tưởng Quốc cũng đồng thời kéo dài thời gian, cậu ta nhếch miệng nói:
- Tốc độ thực đáng sợ. Tôi đã quá chủ quan rồi.
Seta Sojiro khẽ lắc đầu:
- Người chủ quan là tôi mới phải.
- Thật vậy sao?
Tưởng Quốc đáp lại với giọng lạnh nhạt. Lúc này Tưởng Quốc đã thực sự nhìn nhận Seta Sojiro là một đối thủ đáng gờm.
- T… - Seta Sojiro đang tính nói gì thì anh ra đột ngột nhận ra vệt máu trên áo của Tưởng Quốc đang làm nhạt và nhanh chóng biến mất, hoặc nói một cách chính xác hơn là nó giống như đang rút ngược trở lại trong vết thương.
Giữa khi Seta Sojiro chưa lấy lại tinh thần, Tưởng Quốc đã lấy tay ra khỏi vết thương ở cổ. Máu đã ngừng chảy, nhưng ở đó vẫn còn một vết sẹo dữ tợn.
Tưởng Quốc khẽ thở ra một hơi, cậu ta thực sự bị vết thương vừa rồi dọa sợ. Đột nhiên Tưởng Quốc nhớ tới mẹ của mình, bà không biết sẽ làm gì nếu như nhìn thấy vết thương hiện tại của cậu. Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của Tưởng Quốc bắt đầu xuất hiện chút xíu phẫn nộ, cậu ta gằn nhẹ từng chữ:
- Anh làm tôi gặp rắc rối to rồi đấy Seta Sojiro.
Seta Sojiro khá bất ngờ trước thái độ của Tưởng Quốc, anh không hiểu được lý do gì khiến cậu ta trở lên phẫn nộ. Chỉ vì một vết thương nhỏ mà bản thân có thể dễ dàng chữa trị?
Tuy nhiên, Seta Sojiro biết hiện tại không phải là thời điểm để suy nghĩ vẩn vơ. Thay vì tìm hiểu nguyên nhân Tưởng Quốc phẫn nộ thì tập trung toàn bộ tinh thần để dành chiến thắng là điều quan trọng hơn.
Một lần nữa Seta Sojiro biến mất trong tầm mắt của Tưởng Quốc, lần này anh ta không tiếp tục tấn công trực tiếp mà di chuyển rộng xung quanh và chờ đợi thời cơ.
Tưởng Quốc cau mày, khi đã có chuẩn bị, cậu ta có thể nhận ra bóng dáng mờ mờ của Seta Sojiro khi đang di chuyển. Nhưng anh ta luôn di chuyển vào góc chết trong tầm mắt, cách di chuyển khó chịu đó kết hợp với đôi chân thần tốc tạo ra một tuyệt kỹ đáng sợ của Seta Sojiro. Nó khiến Tưởng Quốc nhất thời vẫn không có cách nào phá giải.
Nếu như đây là một trận chiến một mất một còn, Tưởng Quốc có thể dùng những phép thuật có tầm sát thương rộng để thay đổi tình thế. Tuy nhiên đây chỉ là một trận thi đấu, mọi việc còn chưa tới cái mức phải nặng tay như vậy. Huống hồ gặp được một đối thủ như Seta Sojiro thực hiếm hoi, Tưởng Quốc cũng muốn rèn luyện thêm cho bản thân mình.
“ẦM!” – Một tiếng va chạm đột ngột vang lên sau lưng Tưởng Quốc, thân hình Seta Sojiro loạng choạng lui lại do xung lực. Khi bước chân đầu tiên chạm đất, Seta Sojiro ngay lập tức mượn lực và gần như thuấn di ra một vị trí an toàn trong sự ngỡ ngàng của Tưởng Quốc.
Seta Sojiro khẽ cau mày, với kinh nghiệm chiến đấu của mình, anh ta nhận ra cường độ khiên phép thuật của Tưởng Quốc mạnh vượt qua tưởng tượng, vượt quá khả năng công phá của bản thân. Điều này khiến Seta Sojiro có vài phần bất lực.
Tưởng Quốc giật giật khóe miệng. Chiến thuật “hit and run” của Seta Sojiro bắt đầu khiến cậu ta khó chịu nhưng Tưởng Quốc cũng không thể phủ nhận là nó vô cùng hiệu quả. Chí ít thì hiện tại Tưởng Quốc vẫn chưa nghĩ ra cách hóa giải.
Cuộc chiến giữa đôi bên nhất thời lâm vào thế giằng co. Seta Sojiro liên tục tấn công và di chuyển với tốc độ cực cao nhưng bởi sự tồn tại của khiên phép thuật nên không tạo ra được bất cứ hiệu quả nào. Tưởng Quốc vì muốn tôi luyện bản thân nên hạn chế phép thuật, lấy phòng thủ làm chủ, tuy cũng vài ba lần phản công nhưng đều bị đối thủ lợi dụng tốc độ của bản thân nhanh chóng tránh thoát.
Trên khán đài, Văn Đoàn đã bắt đầu sốt ruột:
- Thằng Quốc đang làm cái quái gì vậy hả trời? Dây dưa quá thể!
Shishio Makoto, người đang đứng bên cạnh Văn Đoàn, cau mày, đầy khó hiểu quan sát trận đấu phía dưới. Hôm nay, trận đấu của anh ta và Văn Đoàn đều diễn ra vào buổi chiều nên cả hai có nhiều thời gian để quan sát trận đấu đầu tiên của Tưởng Quốc. Có thể nói anh ta là người hiểu rõ nhất tương quan lực lượng của hai đối thủ hiện tại. Ngay từ đầu, Shisho Makoto đã không có bất kỳ hi vọng nào về chiến thắng của Seta Sojiro, thậm chí vết thương đầu tiên được gây ra cũng khiến anh ta vô cùng bất ngờ.
Shishio Makoto vô cùng ngạc nhiên với thế trận hiện tại. Là người đã từng giao hữu với Tưởng Quốc vài lần, anh ta biết rõ Tưởng Quốc không thiếu những ma thuật phạm vi đủ mạnh để thay đổi tình thế hiện tại nhưng cậu ta lại không hề sử dụng chúng. Shishio Makoto không hiểu nổi Tưởng Quốc đang nghĩ cái quái gì trong đầu. Anh ta quay sang Văn Đoàn và hỏi:
- Thomas Walker đang làm cái quái gì vậy?
Văn Đoàn nhe răng nhếch miệng:
- Tao biết thế quái nào được.
- Ngươi không phải anh trai của hắn sao?
Văn Đoàn giang hai tay ra vẻ bản thân không thể ra sức:
- Tao là anh nó, nhưng không phải con sâu trong bụng nó. Tao biết thế quái nào được.
Ngay khi Shishio Makoto tính cãi lại, một giọng nói già nua nhưng vô cùng hữu lực vang lên:
- Quốc nó đang mượn cuộc chiến này để tôi luyện khả năng thực chiến của bản thân. Seta Sojiro là một đối thủ hiếm có, hiển nhiên là em trai của con không muốn bỏ qua cơ hội tuyệt vời này để nâng cao trình độ của mình.
Văn Đoàn giật mình quay lại, há hốc mồm ngạc nhiên, anh ta lắp bắp:
- Ông… ông nội. Sao ông lại ở đây?
(Tg: Quãng thời gian vừa rồi tác có nhiều biến đổi lớn về cả cv và gđ. Hiện tại mọi thứ đã tạm ổn nên sẽ có chương đều chở lại. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ. Xin cảm ơn rất nhiều.)