Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 177: Kẻ hai mặt (hết)




Tưởng Quốc không tiếp tục nói thêm gì nữa, ánh mắt của cậu nhìn về phương xa, nơi đó, một mảng hoa bằng lăng tím ngắt đang nở rộ giữa nắng chiều.

Mọi người đã tản ra mai phục, Văn Đoàn vẫn đứng đó, anh nhàn nhạt hỏi:

- Em có tình cảm với Lý Tâm Lan thật đó hả?

Tưởng Quốc cười, không đáp lại câu hỏi của Văn Đoàn. Tình cảm, hảo cảm,… có hay không giờ này đã không quan trọng. Ngay từ đầu, Tưởng Quốc và Lý Tâm Lan gặp gỡ, tiếp xúc với nhau đã mang theo mục đích không thuần túy. Cho tới hiện tại, cả hai đang đứng ở hai bờ chiến tuyến, cả hai có nhiều thứ phải quan tâm tới hơn là tình cảm bản cá nhân.

Tưởng Quốc đang tự hỏi, nếu Lý Tâm Lan chỉ là một người đơn độc, liệu cả hai có thể nào tới với nhau hay không. Tưởng Quốc đã có người yêu, nhưng điều đó chả cản trở cậu ta có thêm tình nhân ở một nơi xa tít tắp thế này. Tưởng Quốc chưa bao giờ cho rằng mình là kẻ chung tình, chỉ là bản thân khá kén chọn dẫn tới ấn tượng nhầm lẫn của người khác mà thôi.

Văn Đoàn thấy Tưởng Quốc không trả lời bản thân, anh thở dài, đây chính là điều mà anh lo ngại. Tưởng Quốc chơi lửa rồi dẫn lửa tự thiêu.

- Anh đi đây. Em có tính toán gì đi nữa thì cũng đừng có để bản thân sau này phải hối hận. Đây chỉ là một cuộc thi mà thôi, không đáng đâu.

Văn Đoàn rời đi, để Tưởng Quốc vẫn bất động đứng tại chỗ. Cuộc thi ư, nếu chỉ là cuộc thi không quan trọng thì tại sao tất cả đều liều mạng tới vậy, tại sao Lý Hạo phải bất chấp thủ đoạn để hạ gục bản thân, tại sao Lý Tâm Lan lại bất chấp hy sinh mọi thứ mình có chỉ để hoàn thành thỏa thuận của cô với Lý Hạo. Đây là một cuộc thi, nhưng đây không phải là một cuộc thi thể thao. Cuộc thi này là một cuộc phô diễn sức mạnh của thế hệ trẻ, những người sẽ trực tiếp trở thành chiến lực đỉnh cao mới trong thế giới ngầm. Lời nói rằng cuộc thi này là một cuộc chơi chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Đôi lúc, Tưởng Quốc thấy thực mệt mỏi với cái trò âm mưu, dương mưu này. Tại sao không thể giao lưu một cách chân chính như cuộc thi tam phép thuật, dù có cạnh tranh, có nguy hiểm, nhưng dù sao đó cũng thực sự là dịp để giao lưu, học hỏi của các học sinh. Còn đây, một đám người lớn, ném một đám người trẻ tuổi vào một cuộc chiến, ném họ vào một vòng xoáy thù hận và xung đột mới. Phương pháp giáo dục thật đáng buồn làm sao.

Tưởng Quốc lắc đầu, lấy lại tinh thần. Cậu chợt nhận ra, bản thân có tư cách gì mà mỉa mai người khác trong khi bản thân cậu cũng là một phần trong đó, khi mà chính cậu cũng bắt đầu lợi dụng người khác cho mục đích của mình.

Tưởng Quốc thi triển bùa tàng hình cho bản thân rồi điều khiển Triệu Bình tiến lên. Phép khống chế mà Tưởng Quốc ếm lên Triệu Bình là một bùa chú cổ của TQ, nó có hạn chế rất lớn về khoảng cách điều khiển và cường độ khống chế của người sử dụng bùa lên người bị ếm bùa. Nếu vượt quá 200 mét thì hiệu lực của bùa chú sẽ giảm, và theo thời gian dài thì mức độ phản kháng của kẻ bị trù ếm cũng sẽ tăng mạnh theo thời gian. Cũng may mắn là màn hí kịch này diễn ra chẳng bao lâu.

Sau đó, những gì xảy ra không có gì bất ngờ, Lý Tâm Lan tấn công Triệu Bình, sau đó Lý Hạo nhảy ra kết thúc. Đến phút cuối, Triệu Bình đã lấy lại được ý thức, bắt đầu dãy dụa, nhưng lúc đó, trọng tài đã mang anh ta đi. Nhờ vậy mà Tưởng Quốc không cần phải tiếp tục tăng mạnh độ khống chế lên người Triệu Bình. Dù sao thì phép thuật khống chế linh hồn, dù mạnh hay nhẹ, đều sẽ gây lên thương tổn tinh thần cho người bị khống chế. Nếu như không phải bất khả kháng thì Tưởng Quốc sẽ không cố gắng tăng mạnh cường độ khống chế.

Vụ nổ kết thúc, một mảng rừng bị hủy diệt. Tưởng Quốc là người đứng gần vụ nổ nhất. Khiên ma thuật bảo hộ Tưởng Quốc khỏi sóng xung kích của vụ nổ, nhưng tiếng nổ cũng khiến cậu ta ù tai chóng mặt.

Mất một hồi, Tưởng Quốc mới bình phục từ vụ nổ. Cậu ta ra hiệu cho đồng đội tiến lên, hiện tại là thời gian thu thập tàn cuộc.

Lý Hạo lê người ra khỏi tảng đá, hắn nhìn về xung quanh, hàng loạt tiếng bước chân xuất hiện. Tiếp đó, từ bốn phía, lục tục xuất hiện bóng người. Lý Hạo hoảng sợ, hắn phát hiện ra tất cả những người đang tới đều là thành viên thuộc đội VN. Như phát hiện ra điều gì đó, Lý Hạo vội vàng xoay người nhìn xung quanh, và hắn gần như phát điên khi nhìn thấy Tưởng Quốc xuất hiện.

Cả thân thể Lý Hạo run rẩy vì phẫn nộ, hắn hiểu được bản thân bị đùa giỡn, hắn bị Tưởng Quốc đùa giỡn như một con rối. Việc Tưởng Quốc xuất hiện tại đây đã nói rõ tất cả.

Tưởng Quốc chỉ đạo mọi người thu thập chiến trường, tất cả những người còn có khả năng chiến đấu đều bị hạ gục. Cả quá trình diễn ra nhanh gọn, không có bất kỳ dây dưa, không có bất kỳ thiệt hại nào cho đội VN. Tưởng Quốc cũng không nói thêm bất cứ một lời nào vô nghĩa, không mỉa mai, không sỉ nhục.

Thái độ của Tưởng Quốc càng khiến Lý Hạo phẫn nộ. Đối với hắn, sự không nhìn của Tưởng Quốc còn khó chịu hơn hẳn việc bị sỉ nhục, khinh bỉ hay bất cứ hành động nào khác.

Lý Hạo gầm lên:

- Trần Tưởng Quốc!

Tưởng Quốc quay sang nhìn Lý Hạo:

- Làm sao? Mày muốn gì?

- Ngươi đã biết từ trước phải không? Ngươi đã biết ngay từ đầu phải không?

Tưởng Quốc nhàn nhạt trả lời:

- Ờ!

Lý Hạo còn tính nói thêm gì đó thì ánh sáng lóe lên, một ma chú đã đánh chúng hắn. Tưởng Quốc sử dụng “Stupefy” đánh ngất Lý Hạo, cậu ta chẳng muốn phí lời với một kẻ như hắn. Nếu không phải quá nhàn, Tưởng Quốc đã trực tiếp xuất hiện và xử lý đám người Lý Hạo chứ chẳng cần phí công xắp đặt như vừa rồi.

Lý Tâm Lan im lặng quan sát hết thảy, trong đôi mắt cô đã hoàn toàn mất đi sức sống, lạnh nhạt, đạm mạc không còn bất cứ tình cảm nào. Lý Tâm Lan luôn dõi theo Tưởng Quốc từ lúc cậu ta xuất hiện. Nhưng đôi mắt kia đã không còn vị trí nào cho cô. Lý Tâm Lan chợt nhận ra, cô có lẽ chẳng là gì trong mắt của Tưởng Quốc. Ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn đó, Lý Tâm Lan không còn có thể tìm thấy bất kỳ biểu cảm quen thuộc nào nữa.

Lý Tâm Lan chết lặng, cô có được tự do, nhưng mất đi quá nhiều. Mất đi thân thể, mất đi tình cảm… Lý Tâm Lan nhắm mắt lại, cô đã không còn khóc nữa. Cô không còn lý do gì để khóc, cũng sẽ không có bất cứ ai tới an ủi cô trong lúc này.

Mỹ Quyên đang quan sát Lý Tâm Lan, trong mắt cô lóe lên vẻ đau lòng, cô thấy Lý Tâm Lan thực đáng thương. Không biết vì lý do gì, cô cảm thấy Lý Tâm Lan và bản thân mình thật giống nhau.

Văn Đoàn đi tới bên cạnh Mỹ Quyên, anh hỏi:

- Chị thương hại cho cô ta sao?

Mỹ Quyên thoáng trù trừ, sau đó gật đầu. Cô nói:

- Em không nghĩ đội trưởng hơi quá đáng hay sao?

Văn Đoàn hỏi ngược lại:

- Quá đáng? Thế chị có nghĩ tới việc gì sẽ xảy ra nếu cô ta thành công không?

- Nhưng cũng không cần phải đối xử với cô ta như vậy, phải không? Chị thấy cô ta cũng có nỗi khổ riêng. Chị đã quan sát thái độ của cô ta từ đầu, chị dám chắc cô ta thực sự có tình cảm với…

Văn Đoàn đưa tay ngăn Mỹ Quyên nói tiếp. Sắc mặt của anh dần chuyển lạnh, Văn Đoàn nói:

- Xem ra chị vẫn chưa rõ vấn đề ở đây. Em cho chị biết, lần đầu cũng như là lần cuối; đây không chỉ là một cuộc thi đấu bình thường. Những gì chúng ta thể hiện tại đây sẽ quyết định trong thời gian sắp tới chúng ta có được bình yên hay không. Hơn nữa, Quốc nó đối xử với cô ta càng tệ hại bao nhiêu thì khi về nước, cô ta càng đỡ khốn khổ bấy nhiêu. Chị nên biết, cô ta không đủ mạnh để có thể hoàn toàn nắm giữ số mạng của mình. Chị có tưởng tượng được cái gì sẽ tới với cô ta khi trở về nước không? Giờ đây, khi Tưởng Quốc quyết tuyệt như vậy thì cô ta sẽ trở thành người bị hại, có lẽ sẽ nhận được đôi chút cảm thông từ đám quan chức đó.

Văn Đoàn dừng lại cho Mỹ Quyên tiêu thụ những gì anh nói. Khi sắc mặt của cô đã hòa hoãn đôi chút, Văn Đoàn tiếp tục:

- Chị cho rằng Quốc quá đáng, em cho chị biết một việc. Không dưới ba lần Quốc nó hỏi cô ta rằng có việc gì xảy ra. Thay vì nói ra và tìm kiếm sự trợ giúp của em trai em, cô ta lựa chọn tự mình xử lý. Chị chỉ nhìn thấy cô ta đáng thương, chị có nhìn thấy thằng Quốc nó bị thương không? Nó đang là đội trưởng của chúng ta, hiện giờ thậm chí đã dần trở thành đoàn trưởng của cả đoàn VN rồi. Cô ta muốn bản thân cùng với thằng Quốc rời khỏi cuộc thi. Nhưng cô ta có xem xét địa vị của cô ta ở trong đoàn TQ và địa vị của thằng Quốc ở đoàn VN chúng ta bây giờ không? Một kẻ có cũng được, không có cũng chả sao với một trụ cột đoàn đội. Chị cho rằng ở vị trí của thằng Quốc sẽ phải quyết định ra sao? Cảm phiền đừng có nói cái gì như tình yêu quan trọng hơn tất cả. Đây không phải tiểu thuyết tình yêu. Hiểu chứ?

Văn Đoàn quay mặt bước đi, anh nói vọng lại:

- Thay vì thương hại cho kẻ địch. Chị nên dùng cái công sức đó để mà thông cảm với đồng đội của mình thì tốt hơn.

Mỹ Quyên đứng yên nhìn theo bóng lưng của Văn Đoàn. Trong khoảnh khắc, cô không biết bản thân phải làm gì, đâu là đúng, đâu là sai. Từ khi cuộc thi bắt đầu, nhân sinh quan của Mỹ Quyên bị hoàn toàn xáo trộn. Những người xung quanh cô, những đồng đội ngày thường đầy vui vẻ, thân thiện… giờ đây thay đổi chóng mặt. Mỹ Quyên không còn biết đâu mới là khuôn mặt thật của họ.