Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 166: Trang bị mới




Bốn giờ chiều, tiểu đội 5 người tề tụ đầy đủ trong phòng của Tưởng Quốc. 4 người Văn Đoàn, Mỹ Quyên, Minh Vương và Minh Tuấn đầy hiếu kỳ quan sát những món đồ được đặt trong 4 chiếc va li nhỏ trước mặt.

Tưởng Quốc một mặt bình tĩnh bắt đầu giải thích cho "đồng bọn" về công dụng và cách sử dụng của những món đồ mà cậu ta đã chuẩn bị.

Tưởng Quốc cầm lên một cái hộp nhỏ màu đen và mở nó ra. Bên trong đó là một cặp kính có gọng đen nửa viền hình vuông.

- Đầu tiên, kính định vị, tích hợp bộ liên lạc. Đeo nó, đặt một ngón tay lên càng trái, đọc khẩu lệnh "khởi động".

Bốn người, ngoại trừ Văn Đoàn, mang theo vài phần nghi ngờ trong ánh mắt, làm theo hướng dẫn của Tưởng Quốc. Dứt lời, mắt kính bên trái của họ đều biến đổi. Một trục tọa độ hiện lên, lấy bản thân mỗi người làm gốc. Những chấm nhỏ còn lại là vị trí của của 4 người còn lại trong đội. Thậm chí còn có cả khoảng cách giữa đôi bên.

Mỹ Quyên thốt lên:

- Thật thần kỳ! Tôi đã nghĩ thứ này chỉ có trong phim ảnh thôi chứ.

Những người còn lại cũng khá giật mình. Tuy đã nghe Tưởng Quốc giới thiệu về công dụng của chiếc kính, nhưng họ vẫn bị bất ngờ khi nghe tiếng của Mỹ Quyên vang lên bên tai.

Minh Tuấn than thở:

- Có thứ này, chúng ta sẽ giành được ưu thế vô cùng to lớn trong cuộc thi đấu. Cậu luôn biết cách làm người khác bất ngờ đó đội trưởng.

Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:

- Khen ngợi để sau đi. Cái này cũng chẳng có gì là thần kỳ quá mức như mọi người tưởng đâu.

Trưởng Quốc nói thật lòng. Cái kính này so với những cái kính cậu ta đưa cho nhóm Harry, Ron, Hermione và 2 anh em sinh đôi mượn hồi trong năm học thì thua xa về tính năng.

Minh Vương phẩy tay:

- Không cần khiêm tốn. Anh không cho rằng có ai ở độ tuổi của em có thể tạo ra những thứ như thế này đâu.

Hiển nhiên, Minh Tuấn, Minh Vương và Mỹ Quyên chỉ coi lời Tưởng Quốc thành lời khiêm tốn. Dù sao thì trong mắt họ, có thể chế tạo ra những thứ như thế này ở độ tuổi hiện tại của Tưởng Quốc quả thực là một hành động không tưởng. Duy nhất Văn Đoàn không nói gì, so với 3 người còn lại, anh rõ ràng tính cách của Tưởng Quốc hơn nhiều. Và theo cái nhìn của anh, nó không có tí nào khiêm tốn trong mấy lời vừa rồi.

"Như vậy thì thằng nhóc này vẫn còn cái ngon hơn." - Văn Đoàn vừa đưa tay xoa cắm vừa suy đoán trong lòng.

Tưởng Quốc nhìn vẻ mặt của Văn Đoàn, nó biết ông anh của mình đang nghĩ cái gì. Tuy nhiên, hiện tại Tưởng Quốc không định giải thích cũng như không tính đưa cho Văn Đoàn hay những người còn lại thứ tốt hơn. Nếu được dụng cụ hỗ trợ quá nhiều thì tính luyện tập của lần thi đấu này sẽ giảm mạnh.

Tưởng Quốc cầm lên một đôi giày boot da màu đen, có thiết kế đế dày trên 4 centi. Giơ nó làm mẫu và nói:

- Tiếp theo. Giày bổ trợ tốc độ, đế được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt có thể phòng chống vật nhọn đâm thủng. Đi nó vào, đưa ngón tay vuốt vào thành trong của đế giày, chiếc giày sẽ khởi động chức năng bổ chợ của mình; kết thúc bằng cách đá mũi giày vào bất kỳ vật cứng nào 3 lần liên tiếp trong hai giây. Chiếc giày giảm nhẹ trọng lực tác dụng lên cơ thể, tăng cường lực đẩy ở từ lòng bàn chân. Chiếc giày sẽ giúp tăng cường tốc độ đi đường, khả năng bật nhảy… Tuy nhiên, em không khuyến khích sử dụng vào chiến đầu. Bởi sự gia tăng đột ngột về tốc độ, và giảm đột ngột trọng lượng cơ thể sẽ khiến bản thân khó thích ứng. Điều này sẽ khiến mọi người không phát huy được khả năng vốn có của mình. Ngoài ra nó còn được ếm bùa để khi di chuyển không phát ra âm thanh. Được rồi, thử một chút làm quen đi.

Tưởng Quốc vung tay lên, vô số cột đá lớn nhỏ hình thành phía xa, chúng đan xen nhau tạo ra một khu vực rập rạp mô phỏng rừng cây. Bốn người bắt đầu thử nghiệm và thích ứng với những thay đổi về tốc độ và trọng lực mà đôi giày mang lại. Họ nhảy lên giữa rừng cột đá, vừa di chuyển với tốc độ cao vừa cố gắng để cho bản thân không bị tiếp xúc thân mật với đám cột đang đan xen chằng chịt.

Sau một hồi, Văn Đoàn đáp xuống đất. Nhờ vào sự đột phá của mình, anh là người thích ứng với đôi giày nhanh nhất. Minh Vương dù có thiên phú đặc biệt về tốc độ nhưng cũng không thể thích ứng nhanh như Văn Đoàn.

Văn Đoàn nhìn ba người còn lại đang cố hết sức làm quen với đôi giày. Anh nói:

- Đúng như em nói. Tốc độ tăng đáng kể. Nhưng khối lượng cơ thể giảm đột ngột khiến việc khống chế trở lên khó khăn, hơn nữa cũng làm giảm khả năng trụ vững của bản thân. Nếu va chạm, nhiều khả năng người dùng đôi giày này sẽ bị đập bay.

Tưởng Quốc cười:

- Như vậy là được rồi. Bổ trợ quá mức thì chán lắm.

Văn Đoàn nhún vai ra vẻ không đáng kể. Anh hỏi:

- Còn gì thì giới thiệu nốt đi. Anh thấy còn vài món nữa đúng chứ.

Tưởng Quốc gật đầu, cậu ta quay sang phía ba người Minh Vương, Minh Tuấn và Mỹ Quyên, hô lớn:

- Tạm dừng!

Ba người đáp xuống đất, nhanh chóng tập hợp lại trước mặt Tưởng Quốc.

Minh Vương hỏi:

- Sao lại dừng? Anh sắp thích ứng được cảm giác mới này rồi.

Tưởng Quốc nói:

- Còn có thời gian. Hiện tại em giới thiệu nốt mấy món đồ còn lại cho mọi người đã.

Tưởng Quốc thấy sự chú ý của mọi người trở lại, cậu ta từ trước mặt cầm lên một chiếc túi vuông nho nhỏ. Màu nâu nhạt, to tầm hai bàn tay.

- Túi chứa đồ, hiển nhiên là đã qua cải tạo. Em đã sử dụng "Bùa Cơi Nới" cho nó. Không gian bên trong không quá lớn, nhưng thoải mái để cất giữ đồ đạc chiến lược.

Tưởng Quốc để cái túi xuống, vỗ vào bộ y phục được xếp gọn gàng:

- Cuối cùng, là chiến phục. Áo choàng và quần chùng được dệt bằng sợi siêu bền, được ếm bùa để có thể dễ dàng chuyển màu hòa vào môi trường xung quanh như tắc kè và tàng hình trong khoảng thời gian ngắn.

Tưởng Quốc nhướng mày:

- Quan trọng nhất là: đầy phong cách!

Bốn người kiểm tra chiến phục. Áo choàng được thiết kế theo kiểu dáng của áo măng tô cỡ ngắn. Khác với chất vải dày thường thấy của những chiếc măng tô bình thường, chiếc áo này được làm từ một loại vải khá mỏng và may ôm người.

Tưởng Quốc tiếp tục:

- Mọi người mặc thử đi, rộng hay chật thì nói ngay để điều chỉnh kích thước. Tuy em đã ước lượng kích cỡ của áo cho hợp dáng người nhưng vẫn sẽ có sai lệch.

Sau một hồi, mọi người đều đã có bộ đồ thích hợp. Đáng kể nhất là Mỹ Quyên, áo của cô phải điều chỉnh hoàn toàn mới. Điều này khiến đám con trai liếc ngang liếc dọc. Rõ ràng nhìn qua thì không có gì đặc biệt, hóa ra lại là người vô cùng rộng lượng.

Sau khi cả đội đã thay đổi chiến phục, Tưởng Quốc tiếp tục, cậu ta giơ tay lên ngực trái. Nơi đó có thiết kế gia huy của gia tộc Walker, một cái khiên ngũ giác, một thanh kiếm chính giữa, mặt khiên là một con rồng phương đông, uốn lượn thành hình chữ "S". Ban đầu Tưởng Quốc không quá để ý tới ý nghĩa của hình con rồng trên đó, chỉ cảm thấy nó khá tao bao nên ít khi đem ra sử dụng. Cho tới năm ngoái, khi cậu vô tình nhìn kỹ bản đồ VN treo trong phòng ông nội, Tưởng Quốc mới phát hiện ra hình tượng con rồng và những đám mây xung quanh vừa khớp với hình dáng nước V cũng như những hòn đảo và quần đảo xung quanh. Cũng từ đó, Tưởng Quốc bắt đầu đưa gia huy đó vào các sản phẩm do cậu ta tạo ra.

Tưởng Quốc đặt tay lên gia huy, cậu ta nói:

- Giữ tay trên huy hiệu này 3 giây, chiếc áo sẽ khởi động khả năng tàng hình, lặp lại lần nữa để kết thúc. Cái chức năng mày không có quá nhiều tác dụng khi đối phó với những người đã cảm nhận được khí. Vì vậy, nó dùng để di chuyển là chính, còn nếu muốn mai phục thì quên đi.

Cả bốn người bắt đầu thử nghiệm khả năng của chiếc áo. Nhất thời cả đội biến mất trước mặt Tưởng Quốc, có điều cảm giác của cậu vẫn có thể cảm nhận vị trí của họ rất rõ ràng. Lúc này Tưởng Quốc nhớ tới chiếc áo choàng của Harry, đó mới thực sự là tàng hình. Có điều Tưởng Quốc nghiên cứu mãi vẫn không tìm ra thứ vật chất đã được sử dụng để chế tác nó là thứ gì.

Văn Đoàn vỗ vai Tưởng Quốc:

- Ê, thất thần cái gì đó?

Tưởng Quốc lắc đầu:

- Em nghĩ lung tung chút thôi. Có chuyện gì à?

Văn Đoàn cau mày, anh quay lại nhìn ba người trong nhóm, khi thấy họ đã tiếp luyện tập để thích ứng đôi giày ở phía xa, anh mới nói:

- Chuyện chú mày đang quen với con bé bên đội TQ là thế nào đấy?

Tưởng Quốc ngây người, sau đó cậu ta phì cười:

- Gặp dịp thì chơi thôi. Anh yên tâm, em rõ ràng ai là địch ai là bạn.

Văn Đoàn buông lỏng lông mày, anh dùng giọng đầy nghiêm túc nói với Tưởng Quốc:

- Anh sợ chú quên. Lý Tâm Lan tuy đẹp nhưng còn chưa tới mức làm người ta say mê mất trí. Nếu chú muốn, anh có thể nhờ người sắp xếp vài cô em xinh đẹp người N cho chú thư giãn.

P/s: Mấy ngày vừa rồi, tác trải qua vài việc khiến tâm lý không ổn định. Hiện tại thì mọi việc đã ổn rồi, tác sẽ tiếp tục cv như thường