Tuấn nhìn con Thơ … mà lòng muốn giết nó ghê.Không biết mẹ hắn lúc trước có lộn không mà đặt tên con nhỏ này là Thơ. Không có một tí nào gọi là chất thơ cả, đừng nói chi đến hiền dịu.
Hỏi thử xem, có con em trời đánh nào cứ me ngay lúc anh hai mình hành sự lại phá đám không. Đã thế còn bô bô cái mồm mách người này, kể người kia. Làm như mọi người trong xóm không biết chuyện gì đang diễn ra thì nó không vừa lòng thì phải.Mặt tên Tuấn thoạt xanh thoạt đỏ, còn thằng Nhật thì thoạt đỏ thoạt xanh. Hắn xanh vì thẹn, vì bị mất hứng giữa chừng, đỏ chót lên vì tức muốn xịt khói ra lỗ tai. Còn nó đỏ vì ngại ngùng, nhất là trong tình trạng mà chỉ có con bò mới không biết dân chúng trong này đang làm cái chi.Hắn gầm gừ nhìn nhỏ Thơ, như cái nhìn mà ác thú nhắm tới con mồi.
– Đừng liếc, im lặng, không đứng lên, giữ nguyên tư thế, cấm chửi, có thể thương lượng – Con Thơ hùng hồn tuyên bố.
– Mày …
– Này cô bé – Nhật thấy mình cần lên tiếng– Anh nên im lặng. Anh có thể nói nhưng những gì anh nói sẽ làm mọi chuyện … nguy hiểm ở nhiều mức độ. Tin em đi. [ Con nhỏ đớp lại một câu và nó im luôn, để cho hai anh em nhà này nói ]
– Mày diễn cái trò gì thế – Tuấn rít lên.
– Trò gì? Trò vui mà! – Con nhỏ hí hửng trả lời.
– Mày nên nghĩ đến hậu quả đi.
– Vớ vẩn, nếu anh tạo được cái hậu quả gì đó thì sẽ không lịch sự hỏi han đâu!
– Thôi, mày ngoan ngoãn chút đi …
– Cái gì?
– Cứ nể tình, thương tao đi.
– Còn cái vụ hôm qua …
– Tao không cố ý.
– …
– Tao biết mày không cố chấp đâu. Không bao giờ nhập nhằng mọi chuyện, phải không?
– …
– Tao biết mày buồn lắm.
– …
– Điều đó rất quan trọng …
– Đừng …
– Biết là mày đau khổ nhưng mà …
– Thôi mà, thôi ngay, THÔI NGAY …
– Nhưng có những thứ không thuộc về mình đâu nên đừng …
Nhanh như cắt, đã chuẩn bị từ trước, hắn phóng ra khỏi giường, đáp cái bịch xuống nền, hắn nhắm ngay con người đang đứng phía cửa và ước ao là túm được con nhỏ. Chỉ cần túm được nó, thế nào, hắn cũng có cách buộc nó phải im lặng … vĩnh viễn.
Nhưng …
– Hê hê, kịch tệ quá đi anh yêu.Con nhỏ đã phóng tuốt ra xa, đang nhún nhảy gần đầu cầu thang, miệng cười một nụ cười ranh ác mà chỉ có loài sói mới có.
– Gr …
– Anh nghĩ thằng đó làm em đau khổ được à? Không nên dùng bạo lực. Lần vi phạm này sẽ khiến mọi thứ rối lên một tí ấy. Tốt nhất là nên cẩn thận.
– Mày …
– Xuỵt, Tuấn này … [ Nhật núp núp một góc xa nói nho nhỏ ]
– Gì?
– Cậu cứ xông ra đi?
– Hả?
– Thì cậu xông ra đi, tôi sẽ xông ra sau.
– Làm sao mà được? [ Hắn quay vào phòng ngồi phịch xuống cái giường ]
– Làm sao mà không được? Hai người lận mà, cậu khoá tay con bé, còn tôi sẽ bịt miệng con bé lại. Vậy là ổn.
– Khờ dễ sợ – Con Thơ dựa lưng vào cánh cửa, mắt nheo nheo lại như thể không tin được.
– Khờ thật – Tuấn tiếp lời một cách ngao ngán.
– Ai đời lại bàn kế hoạch mà để cho người khác nghe thấy.
– Đã thế, cậu ấy nghĩ tao có thể nhanh hơn cái âm thanh từ cổ họng mày đấy.
– Thầy anh mà!
– Không thể tin được cậu ta dạy môn Toán.
– Nhưng bù lại thì dễ thương.
– Đương nhiên.
– Anh của em giỏi ghê, rất có mắt nhìn người.
– Còn phải hỏi.
– Thời buổi này hiền hiền, ngu ngơ như thế thì hiếm như lá mùa thu. Anh may mắn lắm ấy.
– Mày bớt nói đi. Muốn gì?
– Vào đề rồi à?
– Điều kiện?
– Không nhiều!
– Nói rõ ra?
– Thực tế. Tiền! Tiền im lặng, tiền bịt miệng, tiền bí mật, tiền bảo mật, tiền chịu đựng, tiền bồi dưỡng và một vài việc nho nhỏ khác.
– What …!
– Ít mà!
– Ít cái búa, tao không có bị điên, càng không bị bệnh. Cái này là tống tiền, làm gì mà lắm thế?? Im lặng, bí mật, bảo mật. Không phải nó chung một cái á?
– Sao lại chung. Nghe nhé, im lặng có nghĩa là im ngay bây giờ, không la lên cho thiên hạ biết. Bịt miệng nghĩa là có đánh chết cũng không khai cho ai nghe hết và bí mật thì đúng với tên nó, không viết hay hay diễn tả ra, nhưng để đảm bảo không có cái gì rò rỉ qua văn đàn hay một ai đó thì cần phí bảo mật. Chịu đựng một bí mật khủng khiếp thế thì nên được bảo hiểm và bồi dưỡng lắm chứ.
– Ranh con! Sao mày quá đáng thế?
– Quá đáng. Ai quá đáng. Ai đi khai báo bạn trai của người khác. Ai méc má vụ cúp học. Ai phá nát đống poster trên tường. Và ai là người khoe con 1 đầu tiên của người ta. Ai? AI HẢ?
– …
Con Thơ điên tiết làm một tràng liên thanh như đại bác bắn giặc. Giống như thù oán tích góp lâu ngày nay vỡ oà ra không khác chi sóng thần. Và những người lỡ mang thù với sóng thì chỉ có hai chữ … “ chết chắc ”.
– Giờ sao? Yes or NO – Rõ ràng không thể chọn được chữ “No” khi âm vực của nó nhói tai một cách nguy hiểm.
– Rồi … rồi … Yes. Mày đi được chưa.
– Danh dự chứ?
– Danh dự.
Liếc một cái rõ sắc. Nó ngúng nguẩy biến mất tiêu bằng … đường cầu thang.
Tuấn lầm bầm. Hắn điên tiết đấm cái cửa rầm một cái rồi phịch xuống cái ghế kế bên Nhật.
Nó thì đang bực mình. Không hiểu nó bị xoáy vào cái gì nữa. Hai anh em nhà này quái không tưởng, nó thấy giống như mình đang bị đùa giỡn không bằng ấy. Cứ như một món đò chơi, ai muốn làm gì cũng được. Xoay qua rồi xoay lại như cái chong chóng. Chỉ là một món đồ chơi …
Không khí trong phòng đặc quánh lại như keo, ngột ngạt đến khó thở. Mặt nó sa sầm, đôi lông mày cau lại và môi bặm chặt. Tuấn cũng nhận ra sự thay đổi và nguy hiểm hiện tại, hắn giả đò hỏi một câu thăm dò:
– Học tiếp nha thầy?
Đáng tiếc, trong những hoàn cảnh khác nhau, lời nói có những ngữ nghĩa khác nhau. Chính hắn cũng thấy mình ngu như … heo, khi hỏi một câu quá ư là hàm súc. Chữ “ học tiếp “ chói tai một cách kinh khủng. Làm thế nào mà ông thầy của hắn lại không nghĩ tới việc rằng hắn lại muốn … một lần nữa. Và đang sỗ sàng đề nghị.Nét mặt Nhật lại đen hơn một tí và bàn tay bấu thật chặt.Hắn len lén nhìn ông thầy của mình. Ai ngờ Nhật cũng đang liếc hắn. Tia nhìn của nó lướt qua mắt hắn thiếu điều muốc rạch một đường da. Rồi nó lại chăm chú vào bài toán dài lòng thòng bao nhiêu là số. Bàn tay bấu chặt hơn một chút.
Tuấn vò đầu, bứt tai. Hắn phải làm sao đây trời. Hắn đánh liều liếc nhìn lần nữa.
Nhật đang tập trung, cây viết chí nguý ngoáy viết. Dù giận, cau có nhưng cái nét dễ thương vẫn khiến hắn ngất ngây. Môi bặm vào nhau, trề môi trên ra. Hắn thích nhất là điểm này của nó. Hắn cứ ước ao rằng mình có thể liếm, nhai nhai cái thứ mỏng manh đo đỏ kia một cách say mê.
Môi hắn đầu tiên sẽ chạm thật nhẹ nhàng, sẽ cảm nhận được cái nóng bỏng của một “ cặp môi gần ”. Rồi hắn sẽ nút sâu, nút sâu. Bàn tay sẽ luồn qua mái tóc ghì sát đầu nó vào hắn. Sẽ thưởng thức kĩ càng làn môi đáng yêu đó hơn nữa. Hắn sẽ ngấu ngiến nhai, sẽ dùng lưỡi lướt nhẹ nhàng, sẽ cảm nhận hơi thở nong nóng …Nó đang ở trước mặt hắn. Cái môi trề yêu ấy cứ nhan nhản trước mặt. Tuấn muốn ôm Nhật.
Muốn nghe tiếng nó rên khe khẽ, muốn tên hắn được rên lên. Muốn có cái cảm giác nơi gáy. Muốn nhận cái nhiệt của một thân thể khác. Hắn thèm khát bộ ngực trắng muốt, gò má nõn ấy, làn môi mỏng manh ấy.
Đối với hắn, Nhật đẹp lắm. Mái tóc đinh của nó đã dài ra một tí, mặc dù không sành điệu thời trang cuả lũ trẻ bây giờ, nhưng vẫn làm nó sáng sủa ra rất nhiều, vầng trán cao không bị một cái mái hay đám tóc loà xoà nào che khuất, nét rạng rỡ thông minh đến chói chang. Mũi rất cao và mắt “ rộng ”. Khuôn mặt thanh tú và rất quyến rũ. Nhật đeo kính, càng làm nó trở nên hồn nhiên lạ. Đó không phải là nét dễ thương, cần bảo bọc hay chở che, càng không phải là nét đáng yêu, yểu điệu trong sáng hay tổn thương. Nhật có tướng của người cứng rắn, nét đẹp của một seme công tử không vướng bận tới ăn chơi. Nhưng nó quá hồn nhiên, nụ cười thật đẹp. Tuấn thích điều đó.
Hắn lại cười.
Rồi quay người lại.
Nó hoàn toàn không để ý và hắn tiến sát tới mặt nó. Không chần chừ, Tuấn ngậm luôn cả cái môi trề đáng yêu ấy.
Hắn không cần biết gì nữa. Hắn không chịu đựng nỗi rằng cái làn môi ấy cứ phởn phơ trước mặt hắn mà hắn không làm gì được.Nhưng, nhưng như thế là một hành động ngu dốt nhất, Nhật đẩy một cái rầm. Tuấn bật ngửa ra sau và té lăn quay xuống sàn, đầu đập vào thành giường.– Cậu làm cái quái gì thế – Hắn tức giận la lên. Tay vẫn xoa xoa chỗ bị đâp đầu.
– …
– Cậu điên à?
– Anh xem tôi là cái gì thế?
– Hả? [ Hắn bắt đầu bối rồi ]
– Anh xem tôi là cái gì? Anh muốn làm gì thì làm hả?
– Tôi … Không … cậu …
– Tôi chỉ làm thầy cho anh chứ không phải làm ***!
– Không phải?
– Tôi không phải là đồ chơi, tôi không phải là búp bê, để anh muốn làm gì thì làm?
– Tôi không xem cậu là búp bê, hay đồ chơi.
– Vậy xem tôi là gì mà anh cứ tuỳ tiện đè ra hôn hít?
– Cái đó không phải là tuỳ tiện.
– Có phải tất cả mọi người đến đây anh đều làm thế?
– Không phải..
– Anh làm mọi thứ tự nhiên như thể đó là chuyện bình thường?
– Tôi chỉ hôn một mình cậu thôi, cậu hiểu không??
Mặt hắn đỏ đến tận mang tai, nom như quả cà chua chín vậy. Có thể xem đây là một lời tỏ tình chẳng hạn.
Nhưng như đã nói, trong hoàn cảnh khác nhau thì lời nói có những ngữ nghĩa khác nhau. Trong hoàng cảnh này, ít ai có thể hình dung đây là một lới tỏ tình hay là một lời phân trần của một kẻ mười mươi là có tội.
– Vậy ra tôi là người đầu tiên? Sẽ còn nữa chứ? [ Nó rít qua kẽ răng ]
– Không như cậu nghĩ đâu, ý tôi là …
– Anh đã ngủ với bao nhiêu người rồi? Toàn bộ họ đều đến đây dạy phải không?
Chát …
Tuấn tát Nhật một cái, mạnh đến nỗi mắt kính của nó văng tận vào góc giường. Một bên mặt nó đỏ bừng.– Tôi xin lỗi, tôi về …
Nó phóng ra ngoài, rồi biến mất.
Hắn muốn giữ nó lại, bàn tay hắn với tới chụp lấy nó, nhưng trượt mất. Đáng lẽ nên đuổi theo, nhưng hắn lại chỉ đứng một chỗ, ngu ngơ trông theo dáng nó.
Lát sau …
Trên cửa sổ, Tuấn thấy, giả đò cười chào mẹ nó, sau khi bà đóng cửa lại, Nhật chạy mãi về phía xa. Hắn chờ bóng nó khuất xa rồi kéo màn xuống.
Điên tiết, Tuấn đấm một cái lên tấm gương. Hình dáng hắn vỡ tung rơi loang loáng xuống nền phòng.
– Mày đáng bị lắm …
Bàn tay hắn rướm máu, vài mảnh kính cứa vào tay. Đi lại góc giường, hắn nhặt cặp kính của nó lên. Kéo ngăn tủ để đồ, hắn bỏ vào trong và đóng lại.
Rồi hắn ngồi phệt xuống sàn nhà, dựa lưng vào thành giường, hai tay bấu chặt đầu. Tuấn đấm bàn tay đầy máu xuống mặt đất rồi gào to, nghe âm thanh không rõ ràng vì hoà cả uất hận và nức nở … nhưng lờ mờ có thể đoán được là …:
– Tôi thích cậu mà!
Hắn khóc. Máu chảy từ tay rơi xuống sàn tí tách như nước mắt. Lát sau, con Thơ lên, nó thở dài cầm theo một mớ bông băng. Rồi nó thu dọn chiến trường. Mama lên thì không hay đâu.
Tuấn không biết rằng chính nó cũng khóc. Lúc xe chạy gần tới nhà, nước mắt nó cũng rơi. Không phải vì đau vì tát đâu, mà đau vì nhói đâu đó trong lòng và nước cứ trào ra.
Hai hôm sau …
– Chào thầy.
– Chào cậu.Nhật vẫn đến dạy Tuấn. Nhưng không khí có gì đó khác.Không ai nói gì, mặc dù chuyện hai hôm trước không thấy nhắc tới.
– Bài này làm thế này.
– Ờ.
Chỉ hững hờ như thế. Rồi hắn quay đi, không thèm liếc lấy một cái. Không cười cười điên điên một mình như hôm nào.
Nó thấy có một mình mình à. Thật trống trải. Tim nó nhói lên. Đau.
Nó cúi xuống nhìn vào bài toán. Rồi liếc về phía bên phải.
Hắn vẫn chăm chú làm. Nó quay đi, tiếp tục công việc của mình.
Ai cũng hững hờ.
Chiều buồn, nắng tắt, hai đường thẳng cắt nhau? Ước gì chúng trùng nhau …