Good Boys Gone Bad...

Chương 4: Huy vs Nguyên




—– o0o —–

Hắn dắt Huy đi ra cửa. Huy hoàn toàn thấy việc này không ổn. Thật sự không ổn và hoàn toàn không ổn một tí nào cả. Chuyện này giống như đang ăn một món kem tươi với nước sốt cà chua vậy. Sẽ là một sai lầm tệ hại nhất thế giới và đáng bị đem ra bắn bỏ hoặc đá vào tàu vũ trụ phóng lên mặt trăng. Có lẽ, nó phải thoát ra trước khi quá muộn, mà quá muộn ở đây có nghĩa là sẽ có một cuộc mây mưa cuốn trôi tất cả những trong sáng của nó.

Khoan! Mà đầu óc nó còn quái gì trong sáng để cuốn trôi. Huy nghĩ thầm. Còn chăng chỉ là cái tem bảo hành chưa bóc thôi, chứ tâm lý là kiến thức là hoàn toàn đầy đủ.

Nó lại nhìn hắn. Phải nói sao nhỉ – Đẹp – một từ chưa diễn tả được tình trạng hiện nay. Hắn là một tên con trai rất đẹp! Hoàn hảo! Mái tóc hắn mềm mại rũ xuống ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo của bậc công tử. Đôi mắt hút hồn người khác và nụ cười đểu đến không ngờ. Một cái đẹp hào hoa, giả dối và trác táng. Tại sao nó lại bị một tên nguy hiểm từ đầu đến chân này mê hoặc? Hay là nó thật sự thuộc phường hám trai, háo sắc …

Không!

Vậy là nó đã đến bước đường cùng, sẵn sàng hôn hít với mọi loại người?

Không!



Hắn kéo Huy vào xe. Một chiếc thể thao màu đen rất sang trọng. Nó không biết đây là loại xe gì. Vì đến mỗi cuối tháng là tụi nó lại khóc ròng ăn mì gói cầm hơi thì lấy đâu ra động lực để nghiên cứu xe này xe nọ. Hơn hết là loại xe này không thuộc dạng tầm tầm bậc trung mà làm việc vài trăm năm tụi nó có thể may ra mua được. Tóm gọn lại thì có xe hơi khẳng định được chủ nhân của nó [ chiếc xe ấy ] không phải là người cuối tháng phải gặm mì gói rồi.Thật không biết lũ sâu kia sẽ nghĩ sao khi biết nó đi “ăn chơi” [ có vẻ như vậy ] với một tên công tử con nhà đại gia chỉ mới gặp ở bar, mà nó hoàn toàn chưa biết tên mà bị tên ấy dẫn dắt đi khắp nơi nãy giờ. Ấy là chưa nói tới cái quần lót xám xệ hết nữa mông và một chiếc xe hơi sang trọng.

Người ta phải luôn nghĩ tới một điều: giàu thì đồng nghĩa với xài sang, tiêu xài hoang phí … vung tiền như nước, ăn chơi sa đọa. Còn đểu thì hám ý sâu xa là sở khanh, đốn mạt, bất chấp thủ đoạn, lòng dạ thâm hiểm. Từ đó ta có giàu mà đểu thì thật sự là một mối lo của toàn xa hội. Hoàn toàn đúng vậy, đó là một công thức lâu đời, đúng trong mọi trường hợp của tất cả các thời đại.

Vậy điều đó chứng minh được rằng, nó thật sự ngu khi đâm đầu vào hắn. Và thật sự ngu ngốc hơn là nó hoàn toàn nhận ra hắn thuộc cái đẳng cấp mà ” người gặm mì gói mỗi cuối tháng ” không nên dính vào ngay từ cái chạm mắt đầu tiên. Đúng là đến con heo cũng thông minh hơn nó



Chiếc xe lướt nhẹ trong màn đêm, Huy không biết phải nói gì. Nó như bị một cái băng keo bự lắm dán chặt vào miệng và làm nó cảm thấy bối rối. Sự hoát bát thường ngày bị lôi tuột đi mất tiêu, không còn một dấu tích nào thể hiện rõ tính chất không sợ trời, không sợ đất, nói năng bộp chộp và rất ư ***y của chính nó. Đến nỗi nó không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, cứ như sẽ có vài lực thôi miên sẽ làm mặt nó đớ ra không thua gì một bức tượng đá bằng cẩm thạch.

Nó lại nhìn ra cừa sổ xe. Từng dãy nhà chạy qua trước mắt nó. Trung tâm thành phố luôn nhộn nhịp, không có khoảng thời gian gọi là nghỉ ngơi mà luôn bừng sáng bất kể là ngày hay là đêm. Nó thích như vậy, nơi này thật tuyệt chẳng bù với nhà nó. Màn đên ụp xuống là không gian tối đen, vắng lặng và cô đơn. Tất cả còn lại là tiếng xé gió của vài tên điên nào đó đang phóng văng mạng trên con đường lạnh tanh, được bao phủ bởi bóng đen và cái lạnh âm ẩm.

– Lựu đạn! Sợ mẹ gì nó, mày cứ lấy cho tao. Hai trăm chai không thành vấn đề. Thằng Nguyên này mà thích thì không sợ gì cả.

Ra hắn tên Nguyên.

Tên cũng đẹp đấy chứ. Ắt hẳn cũng phải có khối em chết mê chết mệt, tay ôm tay bíu hắn. Hoặc vung tiền ra một cái, thì một hàng dài như đường quốc lộ các cô kiều diễm và tươi mát cho hắn lựa chọn. Tại sao lại là nó? Chưa kể nó và hắn đã quen gì nhau đâu? Nếu có may ra chỉ là một lời mời khiếm nhã của cái chốn vũ trường điên loạn. Chỉ có vậy, đơn giản là vậy, như hạt cát giữa sa mạc mênh mông … không hơn không kém.

Nói tóm lại, nó và hắn là hai hoàn toàn khác nhau, là hai thái cực xa cách và hai tầng lớp hoàn toàn tương phản. Điểm chung duy nhất là cùng tới cái cái vũ trường này, nhảy cùng một điệu nhảy trong cùng một bài nhạc và vào cùng một đêm. Vậy đó … thật là một liên hệ “sâu sắc” …?

Mà … qua cái đoạn đối thoại hồi nãy.Nó thấy chắc chắn đây không phải là một công tử ” tốt bụng, thích làm từ thiện cũng như có hứng thú làm ăn “. Và thật sự nghiêm túc cho một vấn đề nào đó, huống chi là việc như thế này …Có lẽ, nó nên bước xuống xe, ngoắt một chiếc taxi, leo lên đó và phi về nhà một cách bình yên. Để rồi quậy với ba con sâu thêm một tý, sau đó uống một cốc sữa, ngâm chân trong nước ấm và lăn đùng ra ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, có thể nó sẽ kể cho ba con sâu kia nghe rằng …

Nó đã có một giấc mơ kì lạ …



Huy nhìn vào khoảng không … những làn gió mát rượi tạt vào mặt nó, mang theo bụi và khói của phố xá đông người.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Một … hay hai năm gì đó! Người ta thường nói thời gian luôn di chuyển không bao giờ ngừng nghỉ … và nó xóa nhòa những thứ gọi là … niềm đau.

Người đó đã đi xa lắm rồi. Xa và cách biệt, như thể mặt trời và mặt trăng vậy.Có lẽ nó ngu thật? Nung nấu một tình cảm suốt 5 năm rồi nhìn nó bay về với cát bụi.

Chỉ nhìn, không níu kéo, không làm gì cả. Không chiến đấu, không đầu hàng, không có vết thương nào …

CHỈ LẢ MỘT THẰNG NGỐC CHUYÊN HÁ HỐC CHỜ MỘT SỰ BỐ THÍ

Chờ đợi, hi vọng một ước mơ viễn vông suốt năm năm rồi giương cặp mắt ếch ra nhìn mọi thứ tan biến.

Nó luôn dối mình. Huy nói:

– Đấy là chấp nhận sự thật … những thứ không thuộc về mình thì sẽ … không phải của mình.

Nhưng đó là ngụy biện cho sự buông xuôi của chính mình. Thật sự nó là kẻ nhát gan, là kẻ yếu đuối, đến cả cầm kiếm lên chiến đấu cho tình cảm của mình cũng không dám, chỉ đứng ngậm ngùi nhìn từ xa như một … như một … thằng NGU…

Và trên thế gian này … kẻ hèn nhát là kẻ thất bại … tình yêu không có chân. Nó sẽ không kiếm bất kì ai nếu người ta không tìm nó. Nếu bạn muốn được yêu … bạn hãy giành lấy.



Huy thở dài. Nó chán chờ đợi rồi. Nó muốn được ai đó đánh thức nó dậy lúc sớm mai, ôm nó vào lòng trong những đêm lạnh giá, hôn nó thật nhẹ nhàng khi bình minh thức giấc và là nơi nó giấu mình thổn thức lúc hoàn hôn về nhà. Nó cần sự bảo bọc, cần một ai đó ân cần, một sự chở che … một sự an toàn, vỗ về mang lại hơi ấm sau rất nhiều đêm dài.

Đối với nó …

Nếu tâm hồn là một vùng đất, thì con tim nó đã hóa thành sa mạc …Không có nguồn nước của sự yêu thương và không còn bóng dáng của bất cứ một loài cây mang tên hạnh phúc. Quanh năm chỉ còn ngày nắng, đêm âm u lạnh giá … một nơi tan hoang và quạnh hiu … hoàn toàn trống trơn.

Điều an ủi đối với Huy là ba con sâu luôn động viên nó. Nhưng mỗi khi một mình là nó lại thấy tê tái. Buồn, không biết làm gì cả. Chỉ nằm một chỗ suy nghĩ, miên man về một vấn đề vốn không tồn tại …

– Cuộc sống này … tình yêu dành cho ai?

Huy lại suy nghĩ, nghĩ rất nhiều thứ, linh tinh và xa xôi đến kì quặc. Có lẽ là nó nên về, hôm nay như thế là đủ. Môi nó mấp máy …

– Xin.. cho … dừng …

Nhưng một cái gì đó đổ lên vai nó.

Nguyên đã ngủ. Không biết từ lúc nào. Đầu hắn gục vào vai nó, những lọn tóc rũ xuống khuôn mặt xanh xao, dưới khóe mắt ẩn hiên nét thâm quầng do thiếu ngủ. Trông hắn bây giờ ít có vẻ nguy hiểm hơn. Đôi mối vốn dĩ luôn tạo ra một sự đểu cáng rất … gian trá nay lại trề ra mũn mịn như đang giận dỗi, cực kì đáng yêu. Làn gió nhẹ rung rung những sợi mi mảnh mai mềm mại và cả mái tóc đen đem theo một vị ngọt ngào…

Gió hiu hiu … hai khóe mắt nặng nề kéo nó chìm vào bóng đêm… một giấc ngủ.

Đêm phù phiếm.



Huy mở mắt. Khung cảnh đập vào mắt nó là một màu đen. Một cái trần nhà cao, với các đường viền màu trắng. Một chữ gatifi to đùng giữa không gian cái trần.

Why Not?

Tại sao không? Con chữ rất lạ. Rất đăm chiu. Có chút đứt rời nào đó, như đắn đo, nửa như lo lắng, mông lung.

Huy đang nằm trên một cái giường màu đen và các cái gối màu trắng. Căn phòng này chỉ hoàn toàn dung hợp hai màu đó lại với nhau. Mọi đồ vật đều mang trong hai sắc thái trên. Hừ! chủ nhân của nó thật là một con người kì lạ.

Nó nằm lăn quay trên chiếc giường, vùi đầu vào những cái gối bông mềm mại.

Tại sao nó lại ở đây?

Một mùi thơm thoang thoảng trong cái đám gối bông đó làm nó thích thú. Nó cứ vùi đầu vào đấy. Rất dễ chịu, như thể nó đã thích cái mùi này lâu lắm rồi, nghe rất quen.

Nguyên bước từ phòng tắm ra, nó đoán vậy. Đơn giản vì hắn ướt. Mái tóc rối xù lên, không được mượt mà như lúc nãy, nhưng điều đó không quan trọng, những giọt nước còn sót trên tóc và cái cách mà nó rối xù cũng mang một vẻ đẹp khó tả. Hắn không mặc gì trừ độc mỗi cái quần lót xám. Nước từ mái tóc chạy dài xuống tấm lưng và body chuẩn …

Hắn nhìn nó …Nó nhìn hắn …

Có cái gì đó ngọ quậy trong người nó?Tim … Tim nó đập loạn xạ, người như muốn vật ra sốt.

Nguyên đến gần bên Huy. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi đôi mắt nâu. Bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng chiếc cằm bé xinh của nó. Hai đôi mắt chạm nhau, như đan vào nhau.

Rối nó nhắm mắt lại. Đôi môi nó chạm nhẹ vào một vật mềm và ấm. Đôi tay nó ôm lấy bờ vai rộng lớn. Người nó sát vào một vật mềm mại và dịu dàng.

Nguyên đặt Huy nhẹ nhàng xuống nệm, đôi môi tham lam của hắn múp nhẹ làn môi mỏng manh của nó. Từ từ và chậm rãi, như thể thật lâu cho một sự khám phá. Nó không có phản ứng gì, đúng là nụ hôn thật tuyệt, không cần phải biết hôn, đến khi cần thiết ta có thể học chúng nó tức là gì. Đôi tay Huy siết chặt bờ vai kia, như thế nếu buông ra thì tất cả sẽ tan biến. Nụ hôn thật ngọt ngào và nồng nàn đến cháy bỏng. Nó đang lướt trên con thuyển của sự hạnh phúc và phiêu lưu cùng cảm giác mê li. Đôi môi nó cuồng nhiệt tham gia một vũ điệu cầu kì, mới mẻ nhưng cũng như đã quen rất lâu.Hắn tách khóe miệng nó ra. Lưỡi hắn tiến sâu vào bên trong. Sự đê mê, làm nó gần như lịm đi tức thì. Hai cái lưỡi quấn vào nhau, cái cảm giác ngọt ngào vươn tận những sớ thịt xa xôi nhất, làm nóng tới tận cùng những tế bào lạnh lẽo nhất, mang đến cái vương vấn … cái mông lung …Huy dứt ra khỏi nụ hôn. Hơi tiếc nuối, nhưng nó hết hơi rồi. Thở hổn hển, mắt nó chạm vào hắn, trong đôi mắt hắn là bóng hình nó cháy bỏng, như tung tăng và khiêu khích. Hắn siết chặt nó trong vòng tay, lần mò xuống cái cổ của nó, bàn tay hắn trượt dài xuống bắp đùi và xoa bóp nhẹ nhàng.

Hắn là một con quỷ xấu xa đáng yêu. Cứ mỗi lần hắn hôn lên cổ nó, hít lấy làn hơi nơi đấy và cắn nhẹ nhàng vào đó là nó muốn bật lên, những tiếng rên nho nhỏ của nó làm hắn thích thú. Bàn tay hắn không còn vút ve những chỗ bình thường. Nay nó đã len lên chỗ thật đặc biệt. Ngay từ cái va chạm đầu tiên, toàn thân nó như bị giật một cú va chạm mạnh, các cơ căng đều ra và hoàn toàn không chủ ý, nó bật ra một tiếng rên lớn …

– Đừng mà …

Như đã nói, Nguyên là một con quỷ xấu xa. Hắn cứ tiếp túc vuốt ve, bàn tay hắn linh động mở cái cúc quần và lột phăng nó đi. Trước khi Huy thật sự có phản ứng gì, nụ hôn của hắn đã ngấu nghiến từng tiếng rên của nó. Tay hắn luồn sâu vào lớp vải quần mỏng manh còn sót lại. Xoa xoa một cách từ từ, chính hắn cũng như lịm đi với cái cảm giác này.

Rồi hắn vùng dậy, ngồi hẳn lên người nó. Cuốn đi những gì vướng víu trên người nó và hắn. Nguyên nâng người nó lên, rồi sau đó … nó cảm thấy. Hắn đang cố xâm nhập nó.

– Đau … Không … Dừng lại … Đau …

Khóe mắt nó chảy nước. Nó khóc, thật sự là rất đau. Hắn dừng lại, nhìn nó, nở một nụ cười trìu mến. Tại sao sự đểu giả có thể biến mất thế này, hay nó nằm mơ. Mơ một giấc mơ kì lạ, hắn đang rất dịu dàng …

Rồi nó khép mắt lại … mộng mị kéo nó vào giấc ngủ …

– Này … nhóc … ngủ là sao …

Nguyên đánh vào đầu mình. Ngủ là sao, chưa tới đâu hết mà. Thật là khiến người ta bực mình. Hắn đứng lên nhìn nó một cách tiếc nuối. Mà hắng đang làm gì thế này?

Đã lâu rồi … hắn không hạnh phúc đến thế …

Đoạn hắn … bước vào phòng tắm. Cũng phải tự giải quyết thôi, không thì suốt đêm khỏi ngủ … [ đọc giả tự tưởng tượng … hắn giải quyết cái gì và ra làm sao:kaka: ] …

Chú cừu con đã có chủ …

—– o0o ——