Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 6: Amy Elliott Dunne




5 tháng 7 năm 2008

- Nhật k ý-

Tôi đắm chìm trong tình yêu! Ngập tràn trong nhiệt huyết! Mê dại để hiến dâng! Một con ong nghệ hạnh phúc và bận rộn với sự hăng hái của hôn nhân. Tôi rối rít, tíu tít và quấn lấy anh ấy. Tôi trở nên thật kỳ lạ. Tôi đã là một người vợ. Tôi thấy mình đang lái con tàu trong mỗi cuộc trò chuyện - một con tàu đồ sộ và bất bình thường - chỉ để tôi có thể gọi lớn tên của anh ấy. Tôi đã trở thành một người vợ. Tôi đã trở thành một kẻ nhàm chán. Tôi đã bị tước mất thẻ hội viên Những người trẻ độc lập theo chủ nghĩa nữ quyền. Nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi nắm việc chi tiêu của anh ấy. Tôi sửa sang kiểu tóc của anh ấy. Tôi trở nên hoài cổ, có lúc tôi dùng từ sổ tay chi tiêu, có lúc lại cấp tập ra khỏi nhà trong chiếc áo khoác vải tuýt không cài vạt và tô son môi đỏ chót để đến tiệm làm đẹp. Tôi chẳng bận lòng với điều gì. Mọi thứ dường như đều trở nên tốt đẹp. Những điều khó chịu hóa ra lại trở thành những mẩu chuyện thú vị được kể lại trong bữa tối. Hôm nay em đã hạ một tay hobo, anh yêu... hahahaha! A, bọn em đã rất vui!

Nick giống như một loại rượu mạnh tuyệt hảo: Anh ấy nhìn nhận mọi việc một cách chính xác. Không phải nhìn nhận mọi việc một cách khác biệt, mà là một cách chính xác. Khi ở bên Nick, tôi nhận ra rất rõ ràng và thực tế là nếu có thanh toán hóa đơn tiền điện muộn vài ngày, hay trò trắc nghiệm mới nhất của tôi xem ra không ra đâu vào đâu, thì cũng chẳng vấn đề gì. (Tôi không nói đùa, câu trắc nghiệm mới nhất của tôi là: "Bạn muốn mình là loài cây gì?" Với tôi, tôi sẽ là một cây táo! Đúng là một câu trắc nghiệm vô nghĩa!) Nếu cuốn Amy tuyệt vời vừa mới xuất bản có nhận được những phê bình chính đáng hay những lời nhận xét ác ý, hoặc doanh thu của cuốn sách có tụt dốc không phanh sau sự khởi đầu ì ạch, cũng không thành vấn đề. Dẫu tôi có sơn căn phòng của chúng tôi màu gì đi nữa, mặc cho giao thông tệ hại làm tôi muộn đến thế nào, hay những đồ tái chế của chúng tôi có thực sự được tái chế hay không, cũng chẳng khiến tôi bận lòng.(Thôi nào New York, hãy thành thật với tôi, được chứ?) Mọi thứ không còn là vấn đề nữa, bởi tôi đã tìm thấy một nửa của mình. Đó là Nick, nhẹ nhàng, điềm tĩnh, thông minh, vui tính và giản đơn.Dễ tính,vui vẻ.Tốt bụng.Và "cậu nhỏ" lớn.

Tất cả những gì tôi không thích về bản thân mình đều bị gạt sang một bên. Có lẽ đó là điều tôi thích nhất ở anh ấy, cách mà anh ấy khiến tôi không cần bận tâm về những điều đó. Không chỉ là khiến tôi cảm thấy tôi không cần bận tâm, mà thực sự khiến tôi không cần bận tâm. Tôi vui. Tôi đùa nghịch. Tôi làm trò. Tôi cảm thấy hạnh phúc một cách tự nhiên và hoàn toàn thỏa mãn. Tôi là một người vợ! Thật kỳ quặc khi nói ra những lời này.(Nhưng về chuyện tái chế đó, New York, tôi nghiêm túc đấy - thôi nào, chỉ trong nháy mắt thôi mà.)

Chúng tôi thường làm những việc ngớ ngẩn, chẳng hạn như tuần trước chúng tôi đã lái xe đến Delaware chỉ vì chưa ai trong chúng tôi từng làm tình ở đó. Để tôi kể lại chuyện của ngày hôm ấy nhé, bởi bây giờ nó thực sự có ích cho thế hệ sau. Khi chúng tôi đi qua phân giới của bang, tấm biển Chào mừng tới Delaware! hiện ra, với lời ghi chú thêm Kỳ quan nhỏ bé, Bang đầu tiên và cả Nơi mua sắm miễn thuế.

Delaware là bang của rất nhiều đại gia.

Tôi chỉ cho Nick rẽ xuống con đường đất đầu tiên mà tôi nhìn thấy. Chiếc xe chạy lao xuống đó chừng năm phút cho tới khi kẹt cứng giữa những cây thông bao bọc xung quanh. Chúng tôi không nói một lời nào. Nick đẩy ghế của anh ấy ra phía sau. Tôi kéo váy của mình lên. Tôi không mặc đồ lót. Miệng Nick trễ xuống và nét mặt anh ấy trở nên yếu đuối, vẻ đê mê và quyết đoán mỗi khi anh ấy bị kích thích. Tôi trèo lên người anh ấy, lưng quay lại, mặt đối diện với kính chắn gió. Tôi bị ghì chặt vào tay lái, và khi chúng tôi cùng nhau chuyển động, tiếng còi ô-tô phát ra âm thanh cùng nhịp điệu với tôi, tay tôi tạo ra những âm thanh ướt át khi tỳ lên kính chắn gió. Nick và tôi có thể đi đến cùng trời cuối đất, không ai trong chúng tôi cảm thấy e ngại khi làm chuyện ấy, và đó là điều mà chúng tôi khá tự hào. Sau đó chúng tôi lái xe trở về nhà. Tôi ăn thịt bò khô và gác chân trần lên trên hộp số.

Chúng tôi yêu ngôi nhà của mình. Ngôi nhà mà Amy tuyệt vời đã xây nên. Một ngôi nhà lát đá nâu Brooklyn trong khu Promenade với tầm nhìn bao quát toàn cảnh Manhattan mà bố mẹ tôi đã mua cho chúng tôi. Nó đắt vô cùng, điều đó khiến tôi cảm thấy có lỗi, nhưng ngôi nhà quá hoàn hảo. Tôi đã phải tranh đấu với suy nghĩ của một cô-con-gái-nhà-giàu-được-nuông-chiều bất cứ khi nào có thể. Nhiều việc trong nhà chúng tôi đều tự làm. Chúng tôi đã tự mình sơn tường trong hai kỳ nghỉ cuối tuần: màu xanh cải bắp, vàng nhạt và xanh biển sẫm. Không màu sơn nào lên màu như mong muốn, nhưng chúng tôi vẫn tỏ ra thích chúng. Chúng tôi trang trí ngôi nhà với những đồ rẻ tiền mua ở chợ trời và còn mua một vài đĩa hát để nghe bằng chiếc máy quay đĩa của Nick. Tối hôm qua, chúng tôi đã ngồi trên chiếc thảm Ba Tư cũ uống rượu và lắng nghe âm thanh sột soạt của đĩa hát. Trời tối dần và Manhattan bắt đầu lên đèn, Nick đã nói: "Anh luôn hình dung khung cảnh như thế này. Đây chính xác là những gì mà anh đã nghĩ đến."

Những ngày cuối tuần, chúng tôi giấu mình dưới bốn lớp chăn trải giường để trò chuyện, khuôn mặt chúng tôi được giữ ấm bởi chiếc chăn lông vũ màu vàng tươi nắng. Đến cả những tấm ván lát sàn cũng vui mừng hớn hở: Có hai tấm ván mỏng cũ lúc nào cũng cọt kẹt mỗi khi chúng tôi bước vào phòng. Tôi yêu ngôi nhà, tôi yêu nó bởi ngôi nhà thuộc về chúng tôi, bởi chúng tôi có một lịch sử tuyệt vời đằng sau chiếc đèn sàn cổ, hay chiếc cốc có tai bằng đất sét méo mó đặt cạnh bình cà phê, thứ chẳng bao giờ đựng được gì ngoài duy nhất một chiếc kẹp giấy. Tôi dành thời gian của mình để nghĩ về những điều ngọt ngào mà tôi có thể làm cho anh ấy - mua bánh xà phòng mùi bạc hà mà khi anh ấy cầm trong lòng bàn tay sẽ như cầm một hòn đá ấm, hoặc có thể chỉ là một lát cá hồi mỏng mà tôi có thể nấu cho anh ấy ăn, hay một bài thơ cho những ngày anh ấy đi chèo thuyền trên sông. Tôi biết là mình rất ngớ ngẩn. Nhưng tôi thích vậy - tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở nên ngớ ngẩn đến thế chỉ vì một người đàn ông. Đó là sự khuây khỏa. Thậm chí tôi còn ngắm nhìn một cách vui thích những chiếc tất mà anh ấy loay hoay để xỏ vào, xộc xệch một cách đáng yêu, như thể chúng vừa mới được một con cún con tha về từ một căn phòng khác.

Hôm nay là lễ kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi và tôi đang ngập tràn trong tình yêu, mặc dù mọi người đều nói với chúng tôi rằng năm đầu tiên sẽ rất khó khăn, cứ như thể chúng tôi là những đứa trẻ ngây thơ đang trốn chạy khỏi một cuộc chiến vậy. Một năm qua đâu có khó khăn đến thế. Chúng tôi là một đôi trời định rồi. Hôm nay là lễ kỷ niệm một năm ngày cưới và Nick sẽ rời văn phòng vào giờ ăn trưa, tôi đã chuẩn bị trò chơi săn tìm kho báu để đợi anh ấy. Tất cả những câu đố đều nói về chúng tôi, về một năm qua chúng tôi đã ở bên nhau:

Những khi nào chồng yêu cảm lạnh

Nhà hàng luôn hân hạnh phục vụ món ăn này.

Đáp án: món tom-yum ở khu phố Thái Lan trên đường President. Chiều nay người quản lý sẽ ở đó chuẩn bị món tom-yum ngon tuyệt cùng với câu đố tiếp theo tôi dành cho anh ấy.

Còn có cả quán McMann’s ở khu phố Tàu và bức tượng Alice trong Công viên trung tâm nữa. Một chuyến du lịch quanh New York. Điểm kết thúc sẽ là chợ cá trên phố Fulton. Chúng tôi sẽ mua một cặp tôm hùm thật ngon ở đó, và tôi sẽ là người giữ thùng đựng tôm hùm trong khi Nick thì bồn chồn kinh hãi bên cạnh tôi trên taxi. Chúng tôi sẽ về nhà thật nhanh và sau đó tôi sẽ thả chúng vào chiếc nồi mới rồi đặt lên cái bếp cũ kỹ với tất cả sự khéo léo của một cô gái đã nhiều mùa hè sống ở thị trấn Cape. Trong khi đó, Nick chỉ đứng ngoài cửa bếp cười khúc khích và làm ra vẻ đang trốn tránh vì sợ hãi.

Tôi đã gợi ý là chúng tôi sẽ ăn bánh kẹp, nhưng Nick lại muốn chúng tôi ra ngoài - một khách sạn năm sao, hoành tráng - một nơi nào đó với thực đơn đặc biệt và có nhân viên phục vụ. Chính vì thế những con tôm hùm là cách hóa giải hoàn hảo. Và cũng theo những gì mọi người nói với chúng tôi (hết lần này đến lần khác), tôm hùm đối với hôn nhân có ý nghĩa là sự thỏa hiệp!

Chúng tôi sẽ ăn tôm hùm với bơ và làm tình trên sàn nhà trong nền nhạc du dương và giọng hát văng vẳng xa xôi của một nữ ca sĩ từ một trong những đĩa nhạc jazz quen thuộc. Chúng tôi ngà ngà say bên ly rượu Scotch tuyệt hảo, loại rượu ưa thích của Nick. Tôi sẽ tặng quà cho anh ấy - một món đồ văn phòng phẩm của Crane & Co, thứ mà anh ấy vẫn hằng mong ước, được trang trí bằng những chữ cái thuộc phông chữ sans-serif rõ nét, có màu xanh ô-liu được viết lồng trên chất giấy dày dặn và mềm mại, giúp giữ mực viết và những ngôn từ của chủ nhân nó luôn được tươi mới.Một thứ văn phòng phẩm dành cho nhà báo, và vợ của nhà báo có thể nhờ đó mà tranh thủ viết được một hay hai bức thư tình.

Rồi sau đó có thể chúng tôi sẽ lại làm tình. Rồi ăn bánh kẹp vào đêm khuya. Thêm cả chút rượu Scotch nữa. Hãy nhìn xem: đôi tình nhân hạnh phúc nhất khu nhà! Thế mà họ nói hôn nhân là một việc rất mệt mỏi.