Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 57: Nick Dunne




Đêm đầu tiên trở về

Cuối cùng thì động mạch cổ của cô ta cũng đập rộn lên dưới bàn tay tôi, đúng như những gì tôi đã tưởng tượng. Tôi siết chặt hơn và đẩy cô ta quỵ xuống. Cô ta phát ra âm thanh lục khục, khò khè và cào cào vào cổ tay tôi. Cả hai chúng tôi đều khuỵu gối, trong tư thế cầu nguyện, mặt đối mặt trong vòng mười giây.

Cô là một ả điên khốn nạn.

Một giọt nước mắt trượt khỏi cằm tôi rơi xuống sàn nhà.

Cô là một ả điên khốn nạn, độc ác, cuồng loạn, giết người.

Đôi mắt màu xanh lam của Amy trân trân nhìn tôi, không hề chớp.

Và rồi một suy nghĩ lạ lùng nhất chưa từng có đã len lỏi như một gã say từ phía sau chen lên phía trước cầu não tôi và làm tôi mờ mắt: Tôi sẽ thành người thế nào đây, nếu tôi giết Amy?.

Một tia sáng trắng lóe lên. Tôi buông vợ mình ra như thể cô ta là một cục sắt nóng đỏ vậy.

Cô ta ngồi vật xuống mặt sàn, thở hổn hển, ho sù sụ. Khi cô ta đã lấy lại nhịp thở, tiếng thở phát ra khò khè đứt quãng, với âm thanh rít lên ở quãng cuối nghe thật kỳ lạ và hầu như rất gợi tình.

Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ thành người thế nào đây? Câu hỏi đó không phải lời cáo buộc ngược trở lại, không phải để nhận được câu trả lời đạo đức theo kiểu: Khi đó mày sẽ là một kẻ giết người, Nick. Mày cũng sẽ xấu xa như Amy. Mày sẽ trở thành loại người đúng như người ta đã nghĩ về mày. Không. Câu hỏi ấy sâu xa và thực tế một cách đáng sợ: Tôi sẽ thành người thế nào đây nếu không có Amy để đương đầu lại? Bởi cô ta đã đúng: Với tư cách là một người đàn ông, tôi đã trở thành một hình tượng tuyệt vời nhất khi tôi yêu cô ta - và sau đó tôi đã là chính cái tôi tuyệt hảo nhất của mình khi tôi ghét cô ta. Tôi chỉ mới biết Amy được bảy năm, nhưng tôi không thể quay trở lại cuộc sống trước kia khi không có cô ta được nữa. Bởi cô ta đã đúng: Tôi không thể quay lại với một cuộc sống tầm thường ấy. Tôi đã nhận ra điều đó trước cả khi cô ta thốt ra bất cứ một lời nào. Tôi đã hình dung tôi và một phụ nữ bình thường - một cô gái bình thường và dễ thương ở kế bên - và tôi đã hình dung mình sẽ kể với người phụ nữ đó về Amy, về những chặng đường cô ta đã trải qua - để trừng phạt tôi và để quay trở về với tôi. Tôi đã mường tượng rằng cô gái ngọt ngào và xoàng xĩnh kia sẽ nói những lời nhạt nhẽo kiểu như Ôi, khôngggg, ôi Chúa ơi, và tôi đã biết một phần trong con người tôi sẽ nhìn cô ta và nghĩ: Cô không bao giờ giết người vì tôi. Cô không bao giờ mưu hại tôi. Cô thậm chí còn không biết cách để bắt đầu làm những gì mà Amy đã làm. Cô không bao giờ có thể quan tâm nhiều đến thế. Bản chất đứa con trai được mẹ nuông chiều trong tôi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy sự bình yên với người phụ nữ bình thường này, và chẳng bao lâu cô ta sẽ chẳng thể bình thường được nữa, cô ta sẽ ở dưới mức tiêu chuẩn bình thường, và sau đó, giọng nói của bố tôi - con khốn ngu ngốc - sẽ trỗi dậy và kiểm soát kể từ đấy.

Amy hoàn toàn đúng.

Nên có thể sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào dành cho tôi hết.

Amy là thuốc độc, nhưng tôi không thể hình dung nổi một thế giới hoàn toàn không có cô ta. Tôi sẽ trở thành ai đây nếu Amy biến mất? Sẽ chẳng có lựa chọn nào hấp dẫn với tôi nữa. Nhưng cô ta phải bị quy phục. Amy phải vào tù, đó là một cái kết tốt đẹp dành cho cô ta. Cô ta phải được giấu vào một chiếc hộp, nơi mà cô ta không thể ép buộc tôi phải ở bên nữa, nhưng tôi vẫn có thể thi thoảng đến thăm cô ta. Hoặc ít nhất là tưởng tượng ra cô ta - một nhịp đập của sự sống, chính là nhịp đập sự sống của tôi, bị bỏ mặc đâu đó ở ngoài kia.

Phải là tôi, chính tôi sẽ tống cô ta vào đấy. Đó là trách nhiệm của tôi. Giống như Amy đã được tưởng thưởng về việc tạo nên cái tôi tuyệt vời nhất cho tôi, tôi phải nhận lấy trách nhiệm này vì đã làm bùng lên sự điên loạn trong con người Amy. Có hàng triệu đàn ông hẳn sẽ yêu, sẽ vinh danh, sẽ phục tùng Amy và cảm thấy may mắn vì được làm như vậy. Đó là những người đàn ông đích thực, tự tin và quyết đoán, những người sẽ không buộc cô ta phải giả vờ là bất cứ ai khác ngoài chính con người hoàn hảo, khắt khe, đòi hỏi, giỏi giang, sáng tạo, hấp dẫn, tham lam, và mắc chứng hoang tưởng tự đại của cô ta.

Những người đàn ông chịu bị xỏ mũi.

Những người đàn ông có khả năng giữ cho cô ta không phát điên.

Câu chuyện của Amy có thể đã đi theo cả triệu cách khác, nhưng cô ta lại gặp tôi, và những điều tồi tệ đã xảy đến. Vì vậy việc ngăn chặn cô ta phải phụ thuộc vào tôi.

Không giết cô ta mà ngăn chặn cô ta.

Phải nhét cô ta vào một trong những chiếc hộp của cô ta.