Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 5: Ngày của Nick Dunne




Ban đầu tôi đợi cảnh sát ở trong bếp nhưng cái mùi khét lẹt từ bình đun nước bị cháy cứ cuộn lên trong cổ họng khiến tôi buồn nôn, nên tôi ra hiên trước ngồi ở bậc tam cấp trên cùng và cố trấn tĩnh lại. Tôi đã liên tục gọi cho Amy nhưng điện thoại luôn chuyển sang chế độ hộp thư thoại với giọng nói nhịp nhàng của cô ấy hứa rằng sẽ liên lạc lại. Thường thì Amy sẽ gọi lại ngay. Ba giờ đồng hồ đã trôi qua, tôi đã để lại năm tin nhắn và cô ấy không hề gọi lại.

Tôi không mong là cô ấy sẽ gọi lại. Tôi sẽ khai với cảnh sát rằng Amy không bao giờ rời khỏi nhà mà để bình đun nước còn cắm điện, cửa còn mở, hay thứ gì đó chuẩn bị được là. Người phụ nữ ấy sẽ làm xong tất thảy mọi thứ và cô ấy không phải kiểu người sẽ bỏ dở một việc gì đó (như người chồng cần phải cải tạo lại của cô ấy chẳng hạn) cho dù cô ấy cho rằng mình không hề thích việc đó đi nữa. Trong hai tuần trăng mật của chúng tôi bên bờ biển Fiji, trông cô ấy thật đáng sợ khi vùi đầu vào cả triệu trang sách huyền bí của cuốn Biên niên ký chim vặn dây cót và ngán ngẩm liếc xéo tôi khi thấy tôi ngấu nghiến đọc thể loại tiểu thuyết ly kỳ, hết cuốn này đến cuốn khác. Kể từ khi chuyển về Missouri và kể từ sau khi bị mất việc, cuộc sống của cô ấy chỉ loanh quanh (hay là trách nhiệm nhỉ? ) với đủ những thứ việc linh tinh bất tận. Cái váy kia đáng lẽ đã được là.

Và trong căn phòng khách này, có những dấu hiệu của sự gắng sức chịu đựng. Tôi biết rằng Amy sẽ không gọi lại. Tôi muốn chuyện gì xảy đến thì hãy cứ xảy đến.

Đây là thời điểm tuyệt vời nhất trong ngày. Bầu trời tháng Bảy không chút gợn mây, mặt trời đang khuất dần để lại một chùm sáng le lói ở phương đông, ánh vàng óng ả và bóng mượt bao trùm lên cảnh vật trông như thể một bức họa sơn dầu. Cảnh sát đột nhiên xuất hiện. Cảm giác vẫn thật bình thường - tôi vẫn đang ngồi trên bậc tam cấp, tiếng chim chiều muộn vẫn đang ríu rít trong vòm cây. Hai viên cảnh sát xuống xe, thong thả bước tới như thể bọn họ chỉ đang ghé qua một buổi cắm trại của nhà hàng xóm vậy. Mấy tay cớm nhãi, chắc chỉ tầm hăm lăm chứ mấy, trông trâng tráo và tẻ ngắt như thể đã quen xoa dịu những bậc phụ huynh hay lo lắng của bọn trẻ vị thành niên thường phá luật giới nghiêm. Viên nữ cảnh sát có vẻ ngoài rất Tây Ban Nha với bím tóc tết đen dài còn viên cảnh sát da màu kia trông như thể một tay lính thủy đánh bộ vậy. Số người da trắng ở Carthage đã giảm đi (tuy rất ít) trong khoảng thời gian tôi không ở đây, nhưng nó vẫn mang cái vẻ dị biệt chủng tộc đến mức số người da màu mà tôi nhận thấy trong cuộc sống thường nhật chỉ là những nhân viên thực hiện các công việc phải liên tục di chuyển như nhân viên giao nhận hàng, nhân viên cứu thương, nhân viên bưu điện. Và cảnh sát. (Amy đã phải thốt lên rằng "Nơi này toàn người da trắng, thật khó chịu!" khi cô ấy quay trở lại ‘chảo lửa’ Manhattan và chỉ đếm được duy nhất một người Mỹ gốc Phi trong số những người bạn của mình. Tôi đã quy chụp cô ấy chỉ thích tô vẽ cho bức tranh chủng tộc của mình, coi người thiểu số chỉ là phông nền. Điều đó chẳng hay hớm gì.)

"Ông là Dunne? Tôi là sĩ quan Velásquez và đây là sĩ quan Riordan." Viên nữ cảnh sát lên tiếng. "Theo chúng tôi được biết thì ông đang lo lắng cho vợ mình phải không?"

Riordan vừa ngậm một viên kẹo vừa nhìn xuôi theo con phố. Tôi có thể thấy ánh mắt của anh ta dõi theo một chú chim đang vút bay lên từ phía mặt sông. Rồi anh ta quay sang nhìn tôi chăm chú, cặp môi cong cớn như thể cho tôi biết rằng anh ta thấy được những gì mà người khác đã làm. Tôi có một khuôn mặt khiến kẻ khác chỉ muốn đấm vào mặt: Một đứa trẻ người Ireland thuộc tầng lớp lao động bị mắc kẹt trong thân hình của một tên đê tiện sống bằng quỹ ủy thác đầu tư. Tôi luôn phải cười rất nhiều để bù đắp lại khuyết điểm đó, nhưng chỉ thi thoảng nó mới có tác dụng. Khi ở trường đại học, tôi thậm chí còn thử đeo kính một thời gian, loại kính không số để tạo vẻ nhã nhặn và thân thiện hơn. "Mày có biết là cái kính khiến mày trông còn khốn nạn hơn không?" Quả thực vậy. Nên tôi đã quẳng nó đi và cố cười nhiều hơn nữa.

Tôi ra hiệu mời họ vào trong: "Mời vào nhà và tìm hiểu."

Cả hai bước lên bậc tam cấp, tiếng lách cách của súng va đập vào dây lưng vang lên. Tôi đứng ở cửa phòng khách và chỉ tay về phía đám đổ vỡ.

"Ồ." Viên sĩ quan Riordan thốt lên và bẻ tay răng rắc. Bỗng dưng trông anh ta có vẻ bớt nhàm chán hơn.

Riordan và Velásquez ngồi bên bàn ăn, ngả người về trước và đặt cho tôi tất cả những câu hỏi cơ bản: ai, ở đâu, bao lâu. Đôi tai của bọn họ đúng nghĩa đang vểnh lên lắng nghe. Một cuộc gọi đã được thực hiện ngoài tầm nghe của tôi, rồi Riordan thông báo với tôi về việc các điều tra viên đang được phái đến. Tôi vô cùng hài lòng vì họ đã xử lý công việc một cách nghiêm túc.

Khi Riordan đang hỏi lại tôi lần thứ hai về việc gần đây tôi có thấy bất cứ kẻ lạ mặt nào quanh khu vực này không, đến lần thứ ba khi tôi nghĩ tới nhóm đàn ông vô gia cư đi lang thang ở Carthage, thì điện thoại đổ chuông. Tôi lao người qua phòng và nhấc máy.

Giọng của một phụ nữ gắt gỏng vang lên: "Chào ông Dunne, chúng tôi gọi từ Trung tâm trợ giúp người già và người khuyết tật Comfort Hill". Đó là nơi Go và tôi đang gửi ông bố mắc bệnh Alzheimer khó hiểu của mình.

"Hiện tôi không tiện nói chuyện, tôi sẽ gọi lại cho chị sau." Tôi cấm cảu trả lời rồi gác máy. Tôi rất khinh thường người phụ nữ làm việc ở Comfort Hill này: chẳng tươi cười và luôn khó chịu. Có lẽ bọn họ không bao giờ cười hay có thái độ dễ chịu nổi bởi bọn họ được trả một mức lương quá thấp, thấp một cách thảm hại. Tôi hiểu là thái độ tức giận của mình với bọn họ là giận cá chém thớt - nhưng tôi vô cùng điên tiết khi cha mình còn cố nán lại trên đời này trong khi mẹ tôi đã yên nghỉ.

Đến lượt Go phải thanh toán tiền. Tôi dám chắc tháng Bảy là đến lượt Go. Nhưng tôi cá là con bé đã nghĩ rằng đến lượt tôi. Chúng tôi đã từng quên như thế này rồi. Go nói chúng tôi hẳn là có thần giao cách cảm khi quên thanh toán tiền và rằng cái mà chúng tôi thực sự muốn quên chính là người bố của mình.

Khi tôi đang kể lại cho Riordan nghe về người đàn ông lạ mặt mà tôi đã thấy trong ngôi nhà hàng xóm bỏ không thì chuông cửa vang lên. Tiếng chuông cửa. Nghe có vẻ bình thường như thể tôi đang đợi người ta mang pizza đến vậy.

Hai điều tra viên đi vào cùng với sự mệt mỏi sau khi tan ca. Người đàn ông cao gầy cằm nhọn má hóp. Còn người phụ nữ thì xấu và trâng tráo một cách đáng ngạc nhiên, vượt xa chuẩn mực thông thường của cái xấu: hai con mắt tròn nhỏ xíu sát vào nhau như hai cái khuy áo, mũi dài và khoằm, da sần sùi đầy những nốt nhỏ li ti, mái tóc dài màu lông thỏ bẩn bụi thẳng rũ xuống. Tôi rất có duyên với những phụ nữ xấu. Tôi được nuôi dưỡng bởi ba người phụ nữ rất khó coi - bà, mẹ và bác gái - nhưng họ đều rất thông minh, tốt bụng, vui tính, khỏe mạnh và tử tế, những người phụ nữ tuyệt vời. Amy là cô gái xinh đẹp đầu tiên mà tôi từng hẹn hò, hẹn hò thực sự.

Người phụ nữ xấu xí lên tiếng trước và lặp lại y hệt những lời của nữ sĩ quan Velásquez. "Ông Dunne phải không? Tôi là thanh tra Rhonda Boney và đây là đồng nghiệp của tôi, thanh tra Jim Gilpin. Chúng tôi hiểu là ông đang lo lắng cho vợ của mình."

Bụng tôi sôi lên đủ to để tất cả mọi người đều nghe thấy nhưng làm ra vẻ như không nghe thấy gì.

"Chúng tôi xem xét một lượt được chứ, thưa ông?" Gilpin nói. Anh ta có bọng mắt dày và những sợi ria mép trắng tua tủa. Chiếc áo sơ mi mà anh ta đang mặc khá phẳng phiu, nhưng trông cách anh ta mặc như thể nó vô cùng nhàu nhĩ. Nhìn anh ta giống một người nặng mùi thuốc lá và cà phê bị chua, dù thực sự không hề có mùi như vậy. Anh ta có mùi của xà phòng Dial.

Tôi bước vài bước ngắn dẫn họ vào phòng khách và một lần nữa chỉ vào đống đổ vỡ, nơi mà hai viên sĩ quan trẻ đang tỳ gối xuống xem xét cẩn thận, như thể họ đang mong chờ sẽ tìm được thứ gì đó có ích. Boney chỉ dẫn tôi ra một chiếc ghế ở phòng ăn, cách xa nhưng vẫn có thể quan sát được những dấu hiệu của sự gắng sức chịu đựng kia.

Rhonda Boney vừa hỏi lại tôi những chi tiết cơ bản mà tôi mới báo cáo với Velásquez và Riordan, vừa chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt chim sẻ của mình. Gilpin thì ngồi quỳ trên một bên gối để đánh giá tình trạng của căn phòng.

"Ông đã gọi điện cho bạn bè hoặc người thân, những người mà vợ ông có thể đang ở cùng chưa?" Rhonda Boney hỏi.

"Tôi… Chưa. Tôi vẫn chưa gọi. Tôi nghĩ mình nên đợi các anh chị đến."

"À." Cô ta mỉm cười. "Để tôi đoán thử nhé: đứa trẻ của gia đình."

"Sao kia?"

"Anh chính là đứa trẻ trong gia đình."

"Tôi có em gái sinh đôi." Tôi có cảm giác cô ta đang ngầm đánh giá mình. "Sao cô nói vậy?" Chiếc bình hoa yêu thích của Amy đang nằm trên sàn nhà, chạm vào tường nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Đó là món quà cưới, một kiệt tác từ Nhật Bản, mà mỗi tuần khi người quét dọn đến Amy đều cất đi vì sợ nó bị vỡ.

"Chỉ là suy đoán của tôi thôi, lý do anh đợi chúng tôi là vì anh đã quen với việc luôn có người bảo anh phải làm gì rồi." Boney nói. "Giống hệt như em trai tôi. Đó là vấn đề thứ tự ra đời." Rồi cô ta viết vội cái gì đó vào tập giấy ghi chép.

"Được thôi." Tôi nhún vai giận dữ. "Cô có cần biết cả cung hoàng đạo của tôi luôn không, hay chúng ta có thể bắt đầu được chưa vậy?" Boney nở một nụ cười ân cần với tôi và chờ đợi.

"Tôi đợi để xem các anh chị làm gì bởi, theo tôi, rõ ràng là cô ấy đã không ở đây với một người bạn." Tôi nói và chỉ vào đống lộn xộn ở phòng khách.

"Ông đã sống ở đây, xem nào, ông Dunne, được hai năm rồi phải không?" Cô ta hỏi.

"Đến tháng Chín là được hai năm."

"Từ đâu chuyển đến?"

"New York."

"Thành phố?"

"Đúng vậy."

Cô ta chỉ tay lên tầng trên ra hiệu muốn có sự cho phép của tôi nhưng không mở lời. Tôi gật đầu và đi theo cô ta, còn Gilpin thì theo sau tôi.

"Tôi từng là nhà báo khi sống ở đó." Tôi buột miệng trước khi kịp ngăn mình lại. Thậm chí bây giờ, sau hai năm quay trở lại nơi này tôi vẫn không thể chịu đựng được khi ai đó nghĩ rằng đây là cuộc sống duy nhất của tôi.

Boney: "Nghe ấn tượng đấy."

Gilpin: "Về lĩnh vực gì?"

Tôi ấn định câu trả lời của mình theo mỗi bước lên cầu thang: Tôi viết bài cho một tạp chí (bước), tôi viết về văn hóa bình dân (bước) cho một tạp chí đàn ông (bước). Lên đến bậc trên cùng tôi quay người lại thì thấy Gilpin vẫn đang quan sát phòng khách. Anh ta vội vàng đi theo chúng tôi.

"Văn hóa bình dân à?" Anh ta nói với lên khi bắt đầu bước lên cầu thang. "Cụ thể là liên quan đến những gì?"

"Văn hóa có tính chất đại chúng." Tôi nói khi lên đến bậc trên cùng, Boney đang đợi chúng tôi ở đó. "Phim ảnh, truyền hình, âm nhạc, nhưng, ừm, anh biết đấy, không phải là thứ nghệ thuật cao quý, không có gì quá khoa trương đâu." Tôi nhăn mặt: khoa trương? Nghe mới kẻ cả làm sao. Hai kẻ quê mùa như anh chị đây có lẽ cần tôi phải cắt nghĩa tiếng Anh của mình, phẩy, thứ ngôn ngữ của vùng duyên hải miền Đông nước Mỹ sang thứ tiếng Anh thông thường, phẩy, thứ tiếng Anh thôn dã của miền Trung Tây nước Mỹ. Tôi tổng kết mấy dòng nguệch ngoạc trong đầu mình sau khi thấy bọn họ cứ đi lại quẩn quanh.

"Chị ấy rất thích phim ảnh." Gilpin vừa nói vừa ra hiệu về phía Boney. Boney gật đầu: Đúng vậy.

"Hiện giờ tôi đang làm chủ Quán Bar trong khu trung tâm." Tôi bổ sung. Tôi cũng đang dạy ở một trường cao đẳng nữa, nhưng nói thêm điều đó thì có cảm giác kể lể quá. Giờ không phải lúc.

Boney chăm chú quan sát nhà tắm khiến tôi và Gilpin đứng ngập ngừng giữa lối đi. "Quán Bar à?" Chị ta hỏi lại. "Tôi biết quán đó và cũng đã định ghé qua. Tôi thích cái tên. Rất hàm ý."

"Có vẻ là một nước cờ thông minh đấy nhỉ." Gilpin nói. Boney đi về phía phòng ngủ và chúng tôi theo sau. "Cuộc sống với toàn bia xung quanh không hẳn tệ lắm nhỉ."

"Đôi khi câu trả lời lại nằm ở dưới đáy chai rượu." Tôi nói rồi lại rùng mình vì một điều đáng ra không nên nói.

Chúng tôi bước vào phòng ngủ.

Gilpin phá lên cười. "Sao tôi lại không hiểu cảm giác đó nhỉ."

"Anh chị thấy chiếc bàn là vẫn còn cắm điện không?" Tôi lên tiếng.

Boney gật đầu, sau đó mở cánh cửa phòng chứa đồ rộng rãi của chúng tôi và bước vào trong. Cô ta bật đèn lên, lướt đôi bàn tay mang găng cao su của mình qua những chiếc áo sơ-mi và váy khi di chuyển dần về phía cuối căn phòng. Đột nhiên cô ta gây ra tiếng động, rồi cúi xuống và xoay người lại - thứ cô ta đang cầm trong tay là một chiếc hộp vuông được bọc hoàn hảo trong lớp giấy bạc.

Bụng dạ tôi như thắt lại.

"Sinh nhật của ai đó phải không?" Cô ta hỏi.

"Lễ kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi."

Boney và Gilpin đều rụt tay lại như những con nhện nhưng lại giả bộ như không có gì.

Khi chúng tôi quay lại phòng khách, mấy viên sĩ quan trẻ đã rời khỏi đó. Gilpin quỳ xuống và quan sát chiếc ghế cổ bị lật nhào.

"Ừm, tôi đã có chút hoảng sợ, rõ ràng là vậy." Tôi lên tiếng.

"Tôi không hề đổ lỗi cho anh, Nick." Gilpin nghiêm túc nói. Anh ta có đôi mắt màu xanh xám cứ nháy nháy liên tục, một kiểu máy mắt khiến người khác thấy sợ.

"Chúng ta có thể làm được gì đây? Để tìm vợ tôi. Ý tôi là vì cô ấy rõ ràng không có ở đây."

Boney chỉ vào bức ảnh cưới treo trên tường: tôi trong bộ tuxedo khoe hàm răng với nụ cười cứng ngắc trên gương mặt, tay tôi vòng qua eo của Amy, Amy với mái tóc vàng được búi chặt và xịt keo, tấm khăn voan bay bay trong làn gió biển Cape Cod, đôi mắt mở lớn bởi vì cô ấy luôn chỉ chớp mắt lúc cuối cùng và cô ấy đang phải cố hết sức để không chớp mắt. Đó là ngày sau hôm quốc khánh, mùi lưu huỳnh còn vương lại từ pháo hoa lẫn với mùi muối biển - hương vị của mùa hè.

Đối với chúng tôi Cape quả thực tuyệt vời. Tôi nhớ sau vài tháng tôi mới biết Amy, bạn gái của tôi, khá giàu có và là con gái yêu quý duy nhất của cặp vợ chồng đầy tài năng sáng tạo. Cô ấy giống như một biểu tượng nhờ có loạt sách cùng tên mà tôi nghĩ là hồi nhỏ tôi có biết. Amy tuyệt vời. Amy cắt nghĩa cho tôi bằng giọng điệu từ tốn và chừng mực, như thể tôi là một bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê. Giống như cô ấy đã phải làm việc này rất nhiều lần rồi và chuyện chẳng hay ho gì - việc thừa nhận sự giàu có của cô ấy luôn được chào đón quá mức nồng nhiệt, việc tiết lộ một danh tính bí mật mà chính cô ấy không hề tạo dựng nên.

Amy đã kể cho tôi về thân thế và con người của cô ấy, sau đấy chúng tôi về thăm ngôi nhà truyền thống lịch sử của gia đình Elliott trên đường Nantucket Sound rồi cùng nhau đi chèo thuyền. Lúc đó tôi đã nghĩ: Tôi chỉ là một chàng trai đến từ vùng Missouri, bay qua đại dương cùng với những con người hiểu biết hơn tôi rất nhiều. Cho dù tôi có bắt đầu tìm hiểu mọi thứ kể từ bây giờ và sống hết mình, thì tôi vẫn không thể nào bắt kịp được họ. Điều đó không hề khiến tôi đố kỵ. Nó khiến tôi cảm thấy bằng lòng. Tôi chưa bao giờ thiết tha với sự giàu có hay nổi tiếng. Tôi không được nuôi dưỡng bởi những ông bố bà mẹ luôn ao ước lớn lao rằng con cái họ sẽ trở thành tổng thống tương lai. Tôi được nuôi dạy bởi ông bố và bà mẹ thực dụng, luôn chỉ hình dung tương lai con mình sẽ trở thành nhân viên văn phòng và kiếm sống bằng cách này hay cách khác. Đối với tôi, được gần gũi với gia đình Elliott, được vượt qua Đại Tây Dương rồi lại trở về ngôi nhà sang trọng được xây dựng từ năm 1822 bởi một thuyền trưởng săn bắt cá voi, thế là đủ. Chúng tôi đã ở đó, cùng chuẩn bị những bữa ăn và thưởng thức những loại thực phẩm hữu cơ có lợi cho sức khỏe, những thứ có tên mà tôi cũng không biết phải phát âm thế nào nữa. Quinoa. Tôi nhớ là mình đã tưởng quinoa là một loài cá.

Thế là vào một ngày hè trời cao xanh biếc, chúng tôi đã tổ chức lễ cưới bên bờ biển và ăn uống say sưa dưới một chiếc lều rạp trắng muốt lồng lộng gió cuộn như một cánh buồm. Vài giờ sau đó tôi đã lén trốn Amy ra ngoài, lẩn mình trong bóng tối và đi về phía những con sóng, chỉ bởi tôi có cảm giác không thật một chút nào, như thể tôi đã trở thành một thứ ánh sáng huyền ảo nào đó. Màn sương mù lạnh giá phủ trên da thịt đã kéo tôi trở lại, Amy đã kéo tôi quay về phía ánh vàng rực rỡ phát ra từ căn lều rạp kia, nơi những vị thần đang mở tiệc với đủ món cao lương mỹ vị. Chúng tôi đã tìm hiểu nhau như thế đấy.

Boney nghiêng người về trước để quan sát kỹ Amy. "Vợ anh quả thực rất đẹp."

"Đúng vậy, cô ấy rất xinh đẹp." Tôi nói và cảm thấy bụng mình dễ chịu trở lại.

"Hôm nay là ngày kỷ niệm gì vậy?" Cô ta hỏi.

"Năm năm ngày cưới của chúng tôi."

Tôi đảo chân này qua chân kia, bồn chồn muốn làm cái gì đó. Tôi không muốn họ bàn luận xem vợ tôi đáng yêu như thế nào, tôi muốn họ đi ra ngoài và tìm kiếm người vợ chết tiệt của tôi. Tuy vậy, tôi không nói ra, tôi thường không nói ra mọi việc kể cả khi tôi nên làm như vậy. Tôi chịu đựng và tự giằng xé mình đến mức rối loạn: Sâu thẳm trong tâm hồn tôi là hàng trăm chiếc chai chứa đựng cơn thịnh nộ, sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi. Nhưng mọi người sẽ không bao giờ nhận ra khi nhìn vào tôi.

"Năm năm, lễ kỷ niệm lớn đấy. Để tôi đoán xem nào, đặt bàn ở nhà hàng Houston’s phải không?" Gilpin hỏi tôi. Đó là nhà hàng sang trọng nhất ở thị trấn. Các con nhất định phải ăn thử ở Houston’s, mẹ tôi đã nói vậy khi chúng tôi chuyển về thị trấn này bởi bà nghĩ rằng nó là bí mật nhỏ bé duy nhất của thành phố Carthage và hy vọng nó sẽ làm vợ tôi hài lòng.

"Đương nhiên là Houston’s rồi."

Đó là lời nói dối thứ năm của tôi với cảnh sát. Tôi chỉ vừa bắt đầu mà thôi.