Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 41: Nick Dunne




Ngày thứ chín mất tích

Chào buổi sáng!

Tôi ngồi trên giường với chiếc máy tính xách tay bên cạnh, thích thú với những lời bình luận trên mạng về cuộc phỏng vấn ứng biến của tôi. Cầu mắt bên trái của tôi đang giật giật, vẫn hơi khó chịu bởi ly Scotch rẻ tiền, nhưng tất cả những phần còn lại trong tôi đều đang cảm thấy khá hài lòng. Đêm qua tôi đã đưa ra tuyên bố đầu tiên để dỗ dành vợ tôi quay về. Anh xin lỗi, anh sẽ đền bù cho em, kể từ giờ trở đi anh sẽ làm bất cứ những gì em muốn, anh sẽ để thế giới biết em đặc biệt đến thế nào.

Bởi cái thân tôi sẽ khốn nạn trừ phi Amy quyết định lộ diện. Thám tử của Tanner (một gã dẻo dai, râu tóc gọn gàng và bảnh bao, không phải loại thám tử điều tra tội phạm hay say sưa như tôi tưởng) cho tới giờ vẫn chưa có được thông tin gì - vợ tôi đã tự biến mất một cách hoàn hảo. Tôi phải thuyết phục Amy quay trở lại với mình, buộc cô ta phải xuất hiện bằng những lời tán dương và chấp nhận đầu hàng.

Nếu những lời bình luận cho thấy dấu hiệu nào đó, thì tôi đã hà̀nh động đúng, bởi những lời bình luận đó rất tốt. Chúng rất hay:

Người Tuyết lộ diện!

Tôi ĐÃ BIẾT anh ta là người tốt mà.

Lời nói khi say là lời nói thật!

Xét cho cùng, có thể anh ta đã không giết vợ mình.

Xét cho cùng, có thể anh ta đã không giết vợ mình.

Xét cho cùng, có thể anh ta đã không giết vợ mình.

Và bọn họ đã không còn gọi tôi là Lance nữa.

Bên ngoài nhà tôi, những tay máy và phóng viên lúc nào cũng chộn rộn, bọn họ muốn có một lời phát biểu từ gã mà Xét Cho Cùng Có Thể Đã Không Giết Vợ Mình. Bọn họ đang la hét trước tấm rèm cửa đã hạ xuống của nhà tôi: Này, Nick, ra ngoài đi, hãy cho chúng tôi biết về Amy. Này, Nick, hãy cho chúng tôi biết về trò chơi truy tìm kho báu của anh đi. Đối với bọn họ đó chỉ là một mánh khóe mới trong việc thử vận may nhằm tăng xếp hạng cho chương trình của mình, nhưng điều đó vẫn còn tốt hơn là Nick, có phải anh đã giết vợ mình không?.

Và rồi đột nhiên, bọn họ la hét tên của Go - bọn họ yêu thích Go, con bé không có khuôn mặt lạnh như tiền, bạn sẽ biết ngay nếu Go đang buồn phiền, tức giận hay lo lắng, chỉ cần đặt một lời chú thích ở bên dưới, và bạn sẽ có toàn bộ câu chuyện. Go, có phải anh trai cô vô tội không? Go, hãy cho chúng tôi biết về... Tanner, có phải khách hàng của anh vô tội không? Tanner....

Chuông reo, và tôi mở cửa nhưng giấu mình phía sau cánh cửa bởi trông tôi vẫn rối bời, mái tóc bù xù và chiếc quần đùi nhăn nhúm sẽ tự vẽ ra chuyện để nói. Đêm qua, trước máy quay, tôi đã thể hiện tâm trạng day dứt một cách đáng mến, chếnh choáng hơi men, và trải lòng trong lúc say. Còn giờ trông tôi chỉ như một kẻ say rượu không hơn. Tôi đóng cửa lại và chờ đợi hai lời bình luận sôi nổi nữa về màn thể hiện của mình.

"Anh đừng bao giờ - không bao giờ - làm điều gì như thế nữa nghe chưa." Tanner bắt đầu. "Có chuyện quái quỷ gì với anh vậy, Nick? Tôi cảm thấy như mình cần phải buộc cho anh một chiếc dây bảo hiểm trẻ em. Anh còn có thể ngu ngốc đến mức nào được nữa hả?"

"Anh đã đọc tất cả những lời bình luận trên mạng chưa? Người ta thích điều đó. Tôi đang chuyển hướng dư luận, như anh đã bảo tôi còn gì."

"Anh không thể làm việc đó trong một môi trường không được kiểm soát như vậy." Anh ta nói. "Sẽ ra sao nếu cô ta làm việc cho Ellen Abbott? Nếu cô ta bắt đầu đặt ra những câu hỏi khó hơn kiểu Anh muốn nói điều gì với vợ của mình không, hả chiếc-bánh-bí-đỏ-dễ-thương?" Anh ta nói với giọng điệu õng ẹo như con gái. Khuôn mặt đỏ gay dưới làn da rám nắng nhân tạo màu cam, khiến anh ta trông như một bảng màu phóng xạ vậy.

"Tôi tin vào bản năng của mình. Tôi là một nhà báo, Tanner ạ, anh phải dành cho tôi một chút ít lòng tin rằng tôi có thể đánh hơi thấy những gì là nhảm nhí. Cô ta thực sự rất dễ chịu."

Anh ta ngồi xuống sofa, gác chân lên chiếc ghế cổ không bao giờ lật ngửa được đó. "Ồ vâng, vợ anh cũng từng như vậy đấy." Anh ta nói. "Andie cũng thế. Bên má của anh sao rồi?"

Vẫn đau, vết cắn dường như giật giật khi anh ta nhắc tôi nhớ đến nó. Tôi quay sang Go để được trợ giúp.

"Không khôn ngoan chút nào, Nick." Con bé vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Tanner. "Anh thực sự, thực sự may mắn đấy - cuộc phỏng vấn hóa ra lại thực sự trôi chảy, nhưng mọi chuyện có thể đã không như vậy."

"Hai người thực sự phản ứng hơi quá rồi đấy. Chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi trước tin tức tốt lành này được không? Chỉ ba mươi giây trong suốt chín ngày vừa qua thôi cũng không được sao? Làm ơn đi mà?"

Tanner mỉa mai nhìn đồng hồ đeo tay. "Được rồi, bắt đầu nhé."

Khi tôi bắt đầu nói, anh ta gõ gõ ngón tay trỏ của mình, tạo ra thứ âm thanh cộp-cộp mà người lớn vẫn thường làm khi trẻ con cố chen ngang. Một cách từ từ, ngón trỏ của anh ta thấp dần xuống, rồi đặt lên mặt đồng hồ.

"Xong, ba mươi giây. Anh tận hưởng xong rồi chứ?" Anh ta dừng lại để xem tôi sẽ nói gì - sự im lặng đầy châm chọc mà một giáo viên thường cho phép sau khi hỏi một học sinh vừa nói chuyện riêng: Em đã nói xong chưa? "Giờ thì chúng ta cần nói chuyện. Chúng ta đang ở trong tình thế mà việc tính toán thời gian chuẩn xác chính là vấn đề cốt lõi."

"Tôi đồng ý."

"Ồ, xin cảm ơn." Anh ta nhướng lông mày về phía tôi. "Tôi muốn gặp cảnh sát sớm nhất có thể, để cung cấp thông tin về những gì đang có bên trong căn lều gỗ kia. Trong khi những quần chúng này..."

Chỉ là quần chúng thôi, tôi nghĩ, không phải những quần chúng này. Đó là điều mà Amy đã dạy cho tôi.

"...Đang yêu mến anh trở lại. Hoặc, xin lỗi nhé, không phải là trở lại, mà là rốt cuộc cũng yêu mến anh. Đám phóng viên đã tìm được nhà của Go, nên tôi không thấy yên tâm khi giữ kín chuyện về căn lều gỗ ấy và những thứ bên trong đó lâu hơn nữa. Gia đình Elliott thì...?"

"Chúng ta không thể dựa vào sự ủng hộ của gia đình Elliott được nữa." Tôi nói. "Hoàn toàn không." Một khoảng lặng nữa. Tanner đã quyết định không giáo huấn tôi, thậm chí cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Vì vậy chúng ta phải vào thế tấn công thôi." Tôi vừa nói vừa cảm thấy mình bất khả xâm phạm, hùng hổ và đã sẵn sàng.

"Nick, đừng để một diễn biến tích cực khiến anh cảm thấy tự tin thái quá." Go nói. Con bé đẩy mạnh chiếc xắc của mình vào tay tôi. "Tống khứ cơn say đi. Anh cần phải sẵn sàng cho ngày hôm nay."

"Sẽ ổn thôi mà." Tôi nói với con bé, lấy ra mấy viên thuốc và quay sang Tanner. "Chúng ta phải làm gì đây? Hãy lên kế hoạch đi nào."

"Tốt lắm, kế hoạch là thế này." Tanner nói. "Việc này nằm ngoài lệ thường đến không ngờ, nhưng tôi là thế. Ngày mai chúng ta sẽ có cuộc phỏng vấn với Sharon Schieber."

"Chà, chuyện đó... là thật sao?" Sharon Schieber quả là tuyệt vời như những gì tôi mong đợi: một nhà báo nữ (để chứng minh rằng tôi có thể có những mối quan hệ đáng tôn trọng với những ai có âm đ*o), có mạng lưới (còn rộng hơn cả truyền hình cáp) được đánh giá cao (bởi các khán giả trong độ tuổi 30-55) hiện vẫn đang làm việc. Bà ta được biết đến như một tay ngang rất hiếm khi tham gia vào lãnh địa mờ ám của báo chí tội phạm thực sự, nhưng một khi đã vào cuộc, bà ta rất công tâm. Hai năm trước, bà ta đã bảo vệ cho một bà mẹ trẻ bị kết án tù vì tội lay giật đứa con mới sinh của mình cho đến chết. Sharon Schieber đã trình bày toàn bộ những lời biện hộ dựa trên các văn bản pháp lý, nhưng cũng rất tình cảm, qua một loạt chương trình vào các buổi tối. Người phụ nữ kia hiện giờ đã quay trở về quê hương ở Nebraska, đã tái hôn và sắp sinh con.

"Là thật. Bà ta đã liên lạc sau khi đoạn băng đó được lan truyền."

"Vậy là đoạn băng có tác dụng đấy chứ." Tôi không nhịn được.

"Nó đã giúp anh có một bước chuyển mới: Trước khi có đoạn băng đó, rõ ràng anh là thủ phạm. Giờ thì có một khả năng mong manh là anh vô tội. Tôi không biết làm thế nào mà anh cuối cùng cũng có vẻ thành thật..."

"Bởi việc đêm qua là có chủ đích thực sự: Buộc Amy phải quay về." Go nói. "Đó là một thủ đoạn tấn công. Trong khi trước đây chỉ là những cảm xúc khoan dung, không xứng đáng và không thành thật."

Tôi mỉm cười với con bé thay cho lời cảm ơn.

"Được rồi, hãy tiếp tục ghi nhớ rằng việc này là có mục đích." Tanner nói. "Nick, tôi không gây chuyện ở đây: Sự việc này nằm ngoài lệ thường. Phần lớn các luật sư sẽ buộc anh phải ngậm miệng. Nhưng đây là một việc gì đó mà tôi vẫn luôn muốn thử nghiệm. Truyền thông đã làm bão hòa môi trường pháp lý. Với Internet, Facebook, YouTube, không còn có thứ gọi là ban hội thẩm phi thành kiến nữa. Không còn chuyện tiếp cận theo hướng vô tư đâu. Tám mươi đến chín mươi phần trăm kết luận về vụ việc được quyết định trước khi anh bước vào phòng xử án. Vì thế sao lại không lợi dụng truyền thông - để kiểm soát câu chuyện chứ. Nhưng có một rủi ro. Tôi muốn mỗi một từ, mỗi một cử chỉ, mỗi một thông tin đều phải được dàn dựng trước. Nhưng anh phải thật tự nhiên, đáng mến, nếu không sẽ phản tác dụng ngay."

"Ồ, chuyện nghe có vẻ đơn giản nhỉ." Tôi nói. "Một trăm phần trăm được ghi băng nhưng lại phải hoàn toàn chân thật."

"Anh phải cực kỳ thận trọng với lời nói của mình, và chúng tôi sẽ nói với Sharon rằng anh không trả lời một số loại câu hỏi. Bà ta sẽ vẫn hỏi anh, nhưng chúng tôi sẽ hướng dẫn anh phải nói gì: Do những hành động gây tổn hại của cảnh sát liên quan đến vụ việc này, rất tiếc là tại thời điểm này tôi thực sự không thể trả lời câu hỏi đó được, mặc dù tôi rất muốn - và phải nói điều đó một cách thuyết phục."

"Như một con chó biết nói ấy nhỉ."

"Phải rồi, một con chó biết nói và không muốn vào tù. Chúng ta phải khiến Sharon Schieber phản đối việc coi anh là thủ phạm, Nick ạ, vậy là chúng ta thành công rồi. Việc này nằm ngoài lệ thường đến không ngờ, nhưng tôi là thế." Tanner nói lại. Anh ta thích câu nói đó, nó là nhạc hiệu của anh ta. Anh ta tạm dừng và nhăn trán, một cử chỉ vờ-như-đang-suy-nghĩ của anh ta. Anh ta sắp sửa nói thêm điều gì đó mà tôi sẽ không thích.

"Gì vậy?" Tôi hỏi.

"Anh cần phải cho Sharon Schieber biết về Andie - bởi chuyện sẽ sớm lộ ra thôi, vụ ngoại tình đó, chắc chắn vậy."

"Ngay tại thời điểm mà người ta rốt cuộc đã bắt đầu có cảm tình với tôi sao. Anh muốn tôi phá hoại điều đó à?"

"Tôi thề với anh, Nick - bao nhiêu vụ tôi đã thụ̣ lý rồi? Lúc nào cũng vậy - không hiểu sao, bằng cách nào đó, chuyện luôn bị lộ. Hướng giải quyết này sẽ giúp chúng ta kiểm soát được tình hình. Anh cho bà ta biết về Andie và anh xin lỗi. Xin lỗi theo đúng nghĩa như thể cuộc đời anh phụ thuộc vào điều đó vậy. Anh đã ngoại tình, anh là một người đàn ông, một người đàn ông yếu đuối và ngu ngốc. Nhưng anh yêu vợ mình, và anh sẽ bù đắp cho cô ấy. Anh sẽ thực hiện cuộc phỏng vấn, nó sẽ được phát sóng vào đêm tiếp theo. Tất cả nội dung sẽ bị cấm không công bố - để bọn họ không thể tiết lộ về chuyện ngoại tình với Andie trong quảng cáo về chương trình của mình. Bọn họ chỉ có thể sử dụng từ quả bom."

"Vậy là anh đã cho bọn họ biết chuyện về Andie rồi phải không?"

"Chúa ơi, không phải vậy." Anh ta nói. "Tôi đã nói với bọn họ: Chúng tôi có một quả bom thú vị dành cho mọi người. Vì vậy anh sẽ trả lời phỏng vấn, và chúng ta có khoảng hai mươi tư giờ. Ngay trước khi nó được phát sóng trên truyền hình, chúng ta sẽ cho Boney và Gilpin biết về Andie và phát hiện của chúng ta tại căn lều gỗ. Lạy chúa, chúng tôi đã xâu chuỗi tất cả sự việc lại cho các anh chị rồi đấy: Amy còn sống và cô ta tạo bằng chứng giả chống lại Nick! Cô ta bị điên, ghen tuông và cô ta vu khống Nick! Ôi, bản chất con người!"

"Tại sao không cho Sharon Schieber biết? Về chuyện Amy âm mưu hại tôi?"

"Lý do thứ nhất. Anh thành thật về chuyện của Andie, anh cầu xin sự tha thứ, đất nước này chuẩn bị tha thứ cho anh, bọn họ sẽ thương hại anh - người Mỹ thích được thấy những người có tội đưa ra lời xin lỗi. Nhưng anh không thể tiết lộ điều gì khiến vợ anh trở thành người xấu được, không ai muốn thấy một người chồng phản bội buộc tội người vợ vì bất cứ lý do gì. Hãy để người khác làm chuyện đó, vào thời điểm nào đấy trong ngày hôm sau: Những nguồn tin thân cận với cảnh sát tiết lộ rằng vợ Nick - người mà anh ta đã thề rằng anh ta yêu bằng cả trái tim mình - đã tạo bằng chứng giả để mưu hại Nick! Đó là một chương trình truyền hình tuyệt vời."

"Lý do thứ hai là gì?"

"Quá phức tạp để giải thích chính xác Amy đã đổ tội cho anh như thế nào. Anh không thể làm điều đó trong một đoạn trích ngắn của một cuộc phỏng vấn. Đó sẽ là một chương trình truyền hình kinh khủng."

"Tôi thấy phát ngán lên rồi." Tôi nói.

"Nick, điều đó..." Go lên tiếng.

"Anh biết, anh biết, việc này phải được thực hiện. Nhưng hai người có thể hình dung được không, bí mật lớn nhất của tôi và tôi phải cho cả thế giới biết về nó? Tôi hiểu tôi phải làm điều này. Và tóm lại nó sẽ giúp ích cho chúng ta, tôi cho là vậy. Đấy là cách duy nhất khiến Amy có thể quay về." Tôi nói. "Cô ta muốn tôi phải bị bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ…"

"Bị trừng trị." Tanner cắt ngang. "Bị bẽ mặt nghe như anh đang thấy tiếc cho bản thân mình vậy."

"...Và phải xin lỗi một cách công khai." Tôi nói tiếp. "Nhưng điều này thực sự khủng khiếp."

"Trước khi chúng ta tiếp tục, tôi muốn thành thật ở điểm này." Tanner nói. "Cho cảnh sát biết toàn bộ câu chuyện - về việc Amy đổ tội cho Nick - đó là một rủi ro. Hầu hết cảnh sát, khi họ đã xác định một đối tượng tình nghi, họ sẽ không muốn đổi hướng điều tra. Bọn họ sẽ không cởi mở với những sự lựa chọn khác. Vì thế, có khả năng xấu khi chúng ta cho bọn họ biết là bọn họ sẽ cười vào mặt chúng ta giữa sở nhiệm, rồi bắt anh - và sau đó, về mặt lý thuyết, chúng ta đã cho bọn họ biết trước lời biện hộ của chúng ta rồi. Do vậy bọn họ có thể lên kế hoạch chính xác làm thế nào để vô hiệu hóa những lý lẽ đó tại tòa."

"Được rồi, đợi đã, điều đó nghe có vẻ rất, rất nghiêm trọng, Tanner." Go nói. "Như thể, rất tệ, tệ theo cách không khôn ngoan chút nào."

"Để tôi nói hết đã." Tanner nói. "Thứ nhất, tôi cho là anh đã đúng, Nick ạ. Tôi nghĩ Boney không tin rằng anh là kẻ giết người. Tôi nghĩ cô ta sẽ cởi mở trước một giả thuyết thay thế. Cô ta có tiếng là một cảnh sát thực sự công minh. Một cảnh sát có trực giác rất tốt. Tôi đã nói chuyện với cô ta. Tôi có linh cảm tốt. Theo tôi thì bằng chứng đang hướng cô ta về phía anh, nhưng tôi nghĩ trực giác của cô ta đang nói với cô ta rằng có điều gì đó chệch hướng. Quan trọng hơn là, nếu chúng ta phải ra hầu tòa, dù̀ sao tôi cũng sẽ không sử dụng âm mưu buộc tội của Amy để biện hộ cho anh đâu."

"Ý anh là sao?"

"Như tôi đã nói, nó quá phức tạp, bồi thẩm đoàn sẽ không thể nhìn nhận ra vấn đề. Nếu nó đã không phải là một chương trình truyền hình hay, thì̀ tin tôi đi, nó cũng không dành cho bồi thẩm đoàn. Chúng ta sẽ chiến đấu với thứ còn hay hơn chỉ-là-một-câu-chuyện-đùa. Một câu chuyện đơn giản: Cảnh sát không có thẩm quyền mà lại bắt anh, tất cả chỉ là suy diễn, nếu như có chi tiết nào đó không phù hợp chẳng hạn, vân vân và vân vân."

"Vân vân và vân vân, điều đó khiến tôi tự tin hẳn." Tôi nói.

Tanner nhoẻn cười. "Bồi thẩm đoàn yêu mến tôi, Nick ạ. Tôi là một phần của bọn họ mà."

"Anh là một phần đối lập của bọn họ, Tanner ạ."

"Đổi lại vậy: Bọn họ thích nghĩ rằng bọn họ là một phần của tôi."

Nhất cử nhất động của chúng tôi hiện giờ, chúng tôi đều thể hiện trước một toán nhỏ những gã săn ảnh lăm lăm tay máy, vì vậy Go, Tanner và tôi rời khỏi nhà trong màn chớp đèn nháy và âm thanh léo nhéo ("Đừng nhìn xuống." Tanner khuyên. "Đừng cười, nhưng đừng tỏ ra xấu hổ. Cũng đừng đi nhanh quá, hãy bước chậm thôi, để mặc cho bọn họ chụp ảnh, và đóng cửa lại trước khi anh gọi bọn họ bằng những cái tên. Sau đấy anh có thể gọi bọn họ là bất cứ thứ gì anh muốn.") Chúng tôi đang tiến thẳng xuống St. Louis, nơi cuộc phỏng vấn sẽ được thực hiện, do đó tôi có thể chuẩn bị trước cùng với vợ của Tanner, Betsy, một cựu phát thanh viên thời sự trên truyền hình đã chuyển sang làm luật sư. Cô ta là Bolt còn lại trong Bolt & Bolt.

Một đoàn xe nối đuôi nhau đến quái đản: Tanner và tôi, theo sau là Go, theo sau nữa là cả nửa tá những chiếc xe đưa tin, nhưng đến khi chiếc Cổng Vòm hiện ra ở phía đường chân trời, tôi không còn để ý đến đám săn ảnh nữa.

Khi chúng tôi lên tới căn hộ cao cấp trong khách sạn của Tanner, tôi đã sẵn sàng làm những gì cần phải làm để thực hiện tốt buổi phỏng vấn. Một lần nữa, tôi lại mong đợi tiếng nhạc hiệu của chính mình: quá́ trình chuẩn bị sẵn sàng cho tôi bước vào cuộc chiến lớn.

Bóng đấm tốc độ để luyện tinh thần là gì đây?

Một phụ nữ da màu cao khoảng một mét tám rất xinh đẹp ra mở cửa.

"Xin chào, Nick, tôi là Betsy Bolt."

Trong hình dung của tôi, Betsy Bolt là một cô gái da trắng tóc vàng nhỏ nhắn mang vẻ đẹp phương Nam kia.

"Đừng lo lắng, mọi người đều ngạc nhiên khi họ gặp tôi." Betsy vừa cười lớn, vừa nắm bắt nét mặt tôi và bắt tay. "Tanner và Betsy, nghe có vẻ như chúng tôi nên ở trang bìa Sách hướng dẫn chính thức cho học sinh dự bị đại học, phải không?"

"Sổ tay dành cho học sinh dự bị đại học." Tanner chỉnh lại khi anh ta hôn lên má vợ mình.

"Thấy không? Anh ấy thực sự hiểu biết đấy chứ." Cô ta nói.

Cô ta dẫn chúng tôi vào căn hộ lộng lẫy ấn tượng đó - phòng khách tràn ngập ánh sáng tự nhiên với những khung cửa sổ chạm sàn, phòng ngủ ở hai bên. Tanner đã viện cớ là anh ta không thể ở lại Carthage, tại Khách sạn Days Inn, bởi anh ta tôn trọng bố mẹ Amy, nhưng cả Go và tôi đều ngờ rằng anh ta không thể ở lại Carthage vì khách sạn năm sao gần nhất là ở St. Louis.

Chúng tôi dẫn nhập vào vấn đề bằng một cuộc trò chuyện ngắn gọn về gia đình, trường đại học và sự nghiệp của Betsy (tất cả đều xuất sắc, hạng A, thật tuyệt vời), và đồ uống được mang đến cho mọi người (soda có ga và Clamato, thứ nước uống mà cả tôi và Go đều cho rằng chỉ là sự ra vẻ của Tanner, một điểm khác thường mà anh ta nghĩ sẽ mang lại phong cách cho mình, giống như tôi đã từng đeo kính giả khi ở trường đại học vậy). Rồi Go và tôi ngồi lún mình trên chiếc sofa bằng da, Betsy ngồi đối diện chúng tôi, đôi chân khép lại nghiêng về một phía, như một dấu vạch chéo. Xinh đẹp/ chuyên nghiệp. Tanner vừa đi đi lại lại phía sau chúng tôi, vừa lắng nghe.

"Được rồi. Thế này nhé, Nick." Betsy nói. "Tôi sẽ thành thực, được chứ?"

"Vâng."

"Anh và những gì trên truyền hình. Ngoài thứ gọi là tự sự ở quán bar của anh, với trang Whodunnit.com gì gì đêm qua ấy, anh thật kinh khủng."

"Có một lý do mà tôi đã theo học báo chí viết." Tôi nói. "Bởi mỗi khi tôi thấy máy quay, khuôn mặt tôi sẽ cứng đơ ngay lập tức."

"Chính xác." Betsy nói. "Trông anh như người lo việc nhà đám vậy, rất cứng nhắc. Tuy nhiên, tôi có một mẹo để khắc phục điều này."

"Rượu chăng?" Tôi hỏi. "Nó đã có tác dụng với tôi trong lúc tự sự gì đó đấy."

"Ở đây nó sẽ không có tác dụng." Betsy nói. Cô ta bắt đầu chuẩn bị máy quay. "Tôi nghĩ ta nên thử trước đã. Tôi sẽ là Sharon. Tôi sẽ đặt những câu hỏi mà bà ta có thể sẽ hỏi, và anh trả lời theo cách mà bình thường anh sẽ trả lời. Bằng cách này chúng ta có thể biết anh sai lầm tới mức nào." Cô ta lại cười lớn. "Đợi chút đã." Cô ta đang mặc bộ váy bó màu xanh dương, và từ chiếc xắc tay cỡ lớn của mình, cô ta lấy ra một sợi dây ngọc trai. Trang phục của Sharon Schieber. "Tanner?" Tanner cài móc chuỗi ngọc trai cho cô ta, và khi chuỗi ngọc đã ở đúng vị trí, Betsy cười tươi. "Tôi nhắm tới sự xác thực tuyệt đối. Ngoại trừ chất giọng Georgia. Và da màu."

"Tôi chỉ thấy mỗi Sharon Schieber ở ngay trước mặt mình thôi." Tôi nói.

Cô ta mở máy quay, ngồi xuống đối diện tôi, thở hắt ra, nhìn xuống, và rồi ngước lên. "Nick, có rất nhiều vấn đề không nhất quán trong vụ việc này." Betsy nói với chất giọng quyền uy của Sharon trên sóng truyền hình. "Trước hết, anh có thể đưa khán giả trở lại ngày mà vợ anh mất tích không?"

"Với câu hỏi này, Nick, anh chỉ trao đổi về bữa sáng kỷ niệm của hai người thôi." Tanner xen ngang. "Bởi thông tin đó đã được đưa rồi. Nhưng anh không cho biết thời gian cụ thể, đừng nói gì về những chuyện xảy ra trước và sau bữa sáng. Anh chỉ nhấn mạnh vào bữa sáng cuối cùng tuyệt vời của anh thôi nhé. Được rồi, bắt đầu."

"Vâng." Tôi hắng giọng. Chiếc máy quay nhấp nháy ánh đèn đỏ, Betsy biểu lộ vẻ hứng thú của một nhà báo. "Ừm, như bà biết đấy, đó là ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi, Amy đã dậy sớm và làm bánh kếp…"

Cánh tay của Betsy vung lên, và bên má tôi đột nhiên đau nhói.

"Cái quái gì vậy?" Tôi nói và cố hình dung chuyện gì vừa xảy ra. Một viên kẹo đỏ anh đào rơi trên đùi tôi. Tôi nhặt nó lên.

"Mỗi khi anh trở nên căng thẳng, mỗi khi anh biến khuôn mặt đẹp trai đó thành thứ mặt nạ của kẻ lo việc nhà đám, tôi sẽ ném một viên kẹo vào anh." Betsy giải thích, cứ như thể hành độ đó thì chính đáng lắm vậy.

"Và điều đó được cho là giúp tôi bớt căng thẳng hơn được à?"

"Có tác dụng đấy chứ." Tanner nói. "Đó là cách mà cô ấy đã dạy tôi. Mặc dù tôi nghĩ là cô ấy đã ném đá vào tôi kia." Họ mỉm cười với nhau theo kiểu anh/em thật là! của những cặp vợ chồng. Tôi có thể nhận thấy rõ: Bọn họ là một trong những cặp đôi dường như lúc nào cũng như góp mặt trong chương trình chuyện trò buổi sáng của chính mình vậy.

"Bắt đầu lại nào, nhưng nói nhiều hơn về những chiếc bánh kếp nhé." Betsy nói. "Đó có phải là món ăn yêu thích của anh không? Hay của cô ấy? Và trong khi vợ anh làm bánh kếp cho anh, anh làm gì cho cô ấy vào buổi sáng hôm đó?"

"Tôi đang ngủ thôi."

"Anh đã mua quà gì cho cô ấy chưa?"

"Tôi vẫn chưa."

"Ôi trời." Cô ta đảo mắt về phía chồng mình. "Vậy thì hãy thực sự, thực sự, thực sự khen ngợi những chiếc bánh kếp đó, được chứ? Và về món quà mà anh định mua tặng cô ấy vào ngày hôm đó. Bởi tôi biết anh sẽ không trở về nhà mà lại không có quà."

Chúng tôi bắt đầu lại, và tôi mô tả truyền thống bánh kếp của chúng tôi, điều mà không thực sự như vậy. Và tôi mô tả Amy đã cẩn thận và tuyệt vời đến nhường nào trong việc lựa chọn những món quà (đến đoạn này một viên kẹo khác đã trúng vào ngay bên phải mũi tôi, và ngay lập tức tôi thả lỏng quai hàm) và tôi, một gã ngốc ("Phải làm nổi bật hoàn toàn hình ảnh một anh chồng ngốc nghếch." Betsy mách nước.) vẫn đang phải cố đến thế nào để nghĩ được món quà gì đó thật bất ngờ.

"Không phải cô ấy đã từng thích những món quà đắt tiền hay thật hoành tráng." Tôi nói và bị Tanner ném cho một quả bóng giấy.

"Gì vậy?"

"Thì quá khứ. Dừng ngay việc sử dụng thì quá khứ khi nói về vợ anh."

"Tôi hiểu anh và vợ anh có một vài vấn đề." Betsy tiếp tục.

"Đó là một vài năm rất khó khăn. Cả hai chúng tôi đều đã mất việc."

"Tốt, đúng thế đấy!" Tanner gọi. "Cả hai người đều đã mất việc."

"Chúng tôi chuyển về đây để giúp chăm sóc cho bố tôi, bị bệnh Alzheimer, và người mẹ quá cố của tôi, khi ấy đang bị ung thư, và trên hết tôi đã rất cần mẫn với công việc mới của mình."

"Tốt lắm, Nick, rất tốt." Tanner nói.

"Chắc chắn phải đề cập tới việc anh gần gũi thế nào với mẹ mình." Betsy nói, mặc dù tôi chưa bao giờ nhắc gì về mẹ tôi với cô ta. "Không một ai sẽ đứng lên phủ nhận điều đó, phải vậy không? Làm gì đã có câu chuyện về Bà Mẹ đáng mến nhất hay Con trai yêu quý nhất nào đâu?"

"Chưa, nhưng thực sự mẹ tôi và tôi rất thân thiết."

"Tốt." Betsy nói. "Vậy thì hãy nhắc đến bà ấy nhiều vào. Và rằng anh đồng sở hữu quán bar với em gái anh - hãy luôn nhắc đến em gái anh khi nói về quán bar. Nếu anh sở hữu nó một mình, anh là một tay chơi, nhưng nếu anh sở hữu nó cùng người em gái sinh đôi yêu quý của mình, anh sẽ là..."

"Người Ireland."

"Tiếp tục đi."

"Và vì vậy tất cả mọi chuyện đã dẫn đến..." Tôi bắt đầu kể.

"Không." Tanner nói. "Nói thế chẳng khác gì ám chỉ một sự bùng phát cả."

"Vì thế chúng tôi đã có́ phần chệch hướng, nhưng tôi coi kỷ niệm ngày cưới lần thứ năm như một dịp để làm sống lại mối quan hệ của chúng tôi..."

"Hàn gắn lại mối quan hệ của chúng tôi." Tanner lớn tiếng nói. "Làm sống lại nghĩa là có gì đó đã chết rồi."

"Hàn gắn lại mối quan hệ của chúng tôi..."

"Vậy thì làm thế quái nào mà một con bé hai mươi ba tuổi lại nhảy vào bức tranh tươi mới này được thế?" Betsy hỏi.

Tanner ném một viên kẹo về phía cô ta. "Có phần rời xa nhân vật rồi đấy, Bets."

"Xin lỗi mọi người, nhưng tôi là phụ nữ, và chuyện này bốc mùi thối hoắc, thối hoắc từ xa đến hàng dặm. Hàn gắn mối quan hệ, thôi đi. Cô gái đó vẫn nằm trong bối cảnh khi Amy mất tích. Phụ nữ sẽ ghét anh, Nick ạ, trừ phi anh nịnh nọt gì đó. Xông lên, đừng có né tránh. Anh có thể nói thêm thế này: Chúng tôi mất việc, chúng tôi phải chuyển nhà, cha mẹ chúng tôi đang rất yếu. Rồi tôi phạm sai lầm. Tôi đã phạm một sai lầm vô cùng lớn. Tôi đã đánh mất mình, và thật không may, để mất Amy mới khiến tôi nhận ra được điều đó. Anh phải thừa nhận anh là một tên khốn và tất cả mọi chuyện là lỗi của anh."

"Vậy ra, đó là tất cả những gì đàn ông nói chung phải làm sao." Tôi nói.

Betsy bức xúc ngước lên trần nhà. "Chính là thái độ đó đấy, Nick, từ giờ trở đi anh nên thực sự thận trọng thì hơn."