Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 27: Nick Dunne




Ngày thứ sáu mất tích

Go đẩy tôi vào trong và lái xe rời khỏi công viên. Chúng tôi lao vọt qua Noelle, lúc này đang đi theo Boney và Gilpin về xe tuần tra của bọn họ, đám trẻ sinh ba được mặc đồ cẩn thận đang lật đật bước phía sau cô ta, trông như thể những dải ruy-băng ở đuôi của một con diều vậy. Xe chúng tôi rít lên khi vọt qua đám đông: hàng trăm khuôn mặt, một bức tranh theo trường phái chấm điểm với những gam màu của sự giận dữ nhắm thẳng vào tôi. Về cơ bản là, chúng tôi bỏ chạy. Đúng nghĩa là bỏ chạy.

"Tuyệt thật, một trận phục kích." Go lẩm bẩm.

"Phục kích?" Tôi sững sờ nhắc lại.

"Anh cho rằng đó là tình cờ sao, Nick? Con mụ đáng ghét, mẹ của tụi nhóc sinh ba đó đã khai báo với cảnh sát từ trước rồi. Chẳng liên quan gì đến việc mang thai cả."

"Hoặc là bọn họ đang từng bước một cố tình gây xôn xao dư luận."

Boney và Gilpin đã biết trước rằng vợ tôi đang mang thai, và bọn họ đã tương kế tựu kế. Rõ ràng là bọn họ cho rằng tôi đã giết cô ấy.

"Trong vòng một tuần tới Noelle sẽ có mặt trên khắp các kênh truyền hình cáp, nói về chuyện anh có khả năng là kẻ sát nhân ra sao, và cô ta, với tư cách là bạn thân nhất của Amy, sẽ đứng ra đòi công lý như thế nào. Một ả khốn nạn ham hố được nổi tiếng. Một ả khốn nạn chạy theo sự nổi tiếng."

Tôi áp mặt vào cửa sổ xe, ngồi rũ người trên ghế. Có vài chiếc xe tải loại nhỏ săn tin tức đang bám đuôi phía sau. Chúng tôi lặng lẽ lái xe, nhịp thở của Go đã chậm lại. Tôi ngắm nhìn dòng sông với một nhành cây đang bập bềnh trôi về phía Nam.

"Nick?" Go cuối cùng cũng lên tiếng. "Có phải là… ừm… Anh có…"

"Anh không biết, Go ạ. Amy không nói gì với anh cả. Nếu cô ấy có thai, tại sao cô ấy lại cho Noelle biết mà lại không nói với anh?"

"Tại sao chị ấy lại cố kiếm một khẩu súng và không nói gì với anh được nhỉ?" Go nói. "Chẳng hiểu như thế là sao nữa."

Chúng tôi rút về nhà Go - đám quay phim, chụp ảnh chắc hẳn đã bu kín quanh nhà tôi rồi. Ngay khi tôi vừa bước vào cửa thì điện thoại cầm tay đổ chuông, chiếc điện thoại thật. Cuộc gọi từ ông bà Elliott. Tôi hít vào một hơi, chui vào phòng ngủ trước đây của mình rồi mới trả lời điện thoại.

"Nick, ta cần phải hỏi con điều này." Đó là Rand, có tiếng tivi rì rầm trong điện thoại. "Ta muốn con nói cho ta biết. Con có biết việc Amy có thai không?"

Tôi ngập ngừng, cố gắng tìm cách diễn đạt sao cho hợp lý, về việc không thể có khả năng có thai được.

"Trả lời ta đi, chết tiệt thật!"

Âm lượng của Rand càng khiến tôi câm lặng hơn. Tôi nói bằng giọng nhẹ nhàng, êm dịu, một thứ giọng mịn như phủ lông tơ. "Con và Amy không hề cố gắng để có con. Cô ấy không muốn mang bầu, Rand ạ. Con không biết liệu cô ấy có bao giờ muốn mang bầu hay không. Chúng con thậm chí… chúng con thậm chí còn không quan hệ thường xuyên đến mức đó. Con sẽ… rất ngạc nhiên nếu cô ấy có thai thật."

"Noelle nói Amy đã đến bác sĩ khám để khẳng định việc mình có thai. Phía cảnh sát đã đệ trình tòa án yêu cầu cung cấp kết quả xét nghiệm. Chúng ta sẽ biết vào tối nay."

Tôi tìm thấy Go trong phòng khách. Con bé́ đang ngồi bên chiếc bàn chơi bài của mẹ tôi với một cốc cà phê lạnh. Go quay về phía tôi, chỉ vừa đủ để cho tôi hiểu rằng con bé biết tôi ở đó, nhưng không để tôi thấy mặt.

"Tại sao anh cứ nói dối mãi thế, Nick?" Con bé hỏi. "Ông bà Elliott không phải kẻ thù của anh. Chẳng phải ít nhất anh cũng nên cho họ biết rằng chính anh mới là người không muốn có con sao? Tại sao lại biến Amy thành kẻ xấu như vậy?"

Tôi lại nuốt giận. Bụng dạ tôi như sôi lên vì điều đó. "Anh kiệt sức rồi Go. Mẹ kiếp. Chúng ta nhất định phải tranh cãi bây giờ sao?"

"Chúng ta có tìm được thời điểm nào khác thích hợp hơn nữa không?"

"Anh đã muốn có con. Bọn anh đã cố gắng trong một thời gian, nhưng không có kết quả. Bọn anh thậm chí còn bắt đầu tìm hiểu về việc điều trị vô sinh. Nhưng rồi Amy quyết định rằng cô ấy không muốn có con nữa."

"Anh đã nói với em rằng chính anh là người không muốn cơ mà."

"Anh chỉ cố gắng tỏ ra tích cực về chuyện đó thôi."

"Ồ, tuyệt thật, lại thêm một lời dối trá nữa." Go nói. "Em không ngờ anh lại là một kẻ… Những gì anh đang nói, Nick, chẳng có nghĩa chút nào. Em đã ở đó, tại bữa tối kỷ niệm Quán Bar, khi đó mẹ đã hiểu lầm, bà tưởng rằng hai người sắp sửa tuyên bố về việc sắp có con, và điều đó đã làm Amy bật khóc."

"Ồ, anh không thể lý giải được hết mọi việc mà Amy từng làm, Go. Anh không biết tại sao, một năm chết tiệt trước đây, cô ấy lại khóc như thế. Được chưa?"

Go ngồi im lặng, ánh sáng màu cam của ngọn đèn đường tạo thành một vầng hào quang quanh khuôn mặt nhìn nghiêng của con bé, trông tựa như ngôi sao nhạc rock. "Chuyện này thực sự sẽ là một thách thức đối với anh, Nick ạ." Con bé lầm rầm nói mà không nhìn vào tôi. "Anh lúc nào cũng có vấn đề với sự thật - anh luôn có những chuyện dối trá nho nhỏ nếu anh nghĩ nó sẽ giúp anh tránh được một cuộc tranh cãi thực sự. Anh lúc nào cũng chọn cách dễ dàng. Anh nói với mẹ rằng đã tham gia tập luyện bóng chày trong khi anh thực sự đã rời khỏi đội bóng, anh nói với mẹ rằng anh đã đi nhà thờ trong khi anh đi xem phim. Đó là một sự gượng ép kỳ quặc."

"Chuyện này rất khác với bóng chày, Go."

"Nó rất khác. Nhưng anh vẫn dối trá y như một thằng nhóc vậy. Anh vẫn ra sức khiến mọi người phải nghĩ rằng anh hoàn hảo. Anh không bao giờ muốn trở thành một thằng tồi. Thế nên anh bảo với bố mẹ Amy rằng chị ấy không muốn có con. Anh không nói với em rằng anh đang phản bội vợ mình. Anh thề rằng những hóa đơn tín dụng có tên anh kia không phải là của anh, anh thề rằng anh đã đi dạo quanh bãi sông trong khi anh ghét bãi sông, anh thề là cuộc hôn nhân của anh vẫn hạnh phúc. Em không biết mình phải tin vào điều gì bây giờ nữa."

"Em đang đùa, phải không?"

"Từ lúc Amy mất tích đến giờ, tất cả những gì anh làm đều là dối trá. Điều đó khiến em lo lắng. Về những gì đang diễn ra."

Giây phút im lặng hoàn toàn.

"Go, em có biết mình đang nói gì không đấy? Bởi nếu thật là vậy, thì giữa chúng ta đã có điều chết tiệt nào đó chết ngóm mất rồi."

"Còn nhớ trò chơi mà anh luôn chơi với mẹ khi chúng ta còn bé không: Mẹ sẽ vẫn yêu con nếu...? Mẹ sẽ vẫn yêu con nếu con tát Go chứ? Mẹ sẽ vẫn yêu con nếu con cướp ngân hàng chứ? Mẹ sẽ vẫn yêu con nếu con giết người chứ?"

Tôi không nói được gì cả̉. Hơi thở của tôi quá dồn dập.

"Em sẽ vẫn yêu anh." Go nói.

"Go, em thật sự cần anh phải nói ra điều đó ư?"

Con bé im lặng.

"Anh không giết Amy."

Con bé im lặng.

"Em có tin anh không?" Tôi hỏi.

"Em yêu anh."

Con bé đặt tay lên vai tôi rồi đi về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại. Tôi chờ ánh đèn trong phòng sẽ sáng lên, nhưng căn phòng tối đen.

Hai giây sau, điện thoại cầm tay của tôi đổ chuông. Lần này, đó là chiếc điện thoại dùng tạm thời mà tôi cần phải vứt đi, nhưng lại không thể vì tôi luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn phải nghe máy vì Andie. Mỗi ngày một lần, Nick. Chúng ta cần phải nói chuyện mỗi ngày một lần.

Tôi nhận ra là mình đang nghiến răng.

Tôi hít vào một hơi.

Phía xa ngoài rìa thị trấn là những dấu tích của một pháo đài miền Tây xa xưa, giờ đã thành một công viên khác nữa mà không ai đặt chân đến. Tất cả những gì còn lại là một chiếc chòi canh hai tầng bằng gỗ, bao quanh bởi vài chiếc xích đu đã gỉ sét và cầu bập bênh. Tôi và Andie từng gặp nhau một lần ở đó, mơn trớn nhau bên dưới bóng mát của chiếc chòi canh ấy.

Tôi lái chiếc xe cũ của mẹ quanh thị trấn ba vòng kỹ càng để chắc chắn rằng mình không bị theo dõi. Ra ngoài lúc này thật điên khùng - vẫn chưa đến 10 giờ - nhưng tôi không thể nói không với cuộc hẹn của chúng tôi được nữa. Em cần gặp anh, Nick, tối nay, ngay bây giờ, không thì em thề với anh, em sẽ phát điên lên đấy. Khi lái xe lên khu pháo đài, tôi chợt nhận ra sự hẻo lánh của khu vực này và hàm ý của nó: Andie vẫn sẵn lòng gặp tôi - kẻ giết người vợ đang mang thai - ở một nơi quạnh vắng và tăm tối. Trong lúc đi bộ qua bãi cỏ rậm rạp và sột soạt để tiến về phía chiếc chòi canh, tôi có thể nhìn thấy hình bóng của cô ấy qua khung cửa sổ nhỏ xíu trên chiếc chòi gỗ ấy.

Cô ấy sắp sửa làm hư mày thôi, Nick ạ. Tôi vội rảo bước trên quãng đường còn lại.

Một giờ sau đó tôi đã cuộn mình trong ngôi nhà bị đám săn ảnh quấy rối, chờ đợi. Rand đã nói trước nửa đêm bọn họ sẽ biết liệu vợ tôi có mang thai hay không. Khi điện thoại đổ chuông, tôi ngay lập tức chụp lấy nó chỉ để nhận ra đó là cuộc gọi từ cái nơi Comfort Hill chết tiệt đó. Bố tôi lại đi đâu mất. Bọn họ đã báo cảnh sát rồi. Như mọi khi, bọn họ làm như thể tôi là thằng khốn gây nên cơ sự đó vậy. Nếu chuyện này còn tiếp diễn, chúng tôi sẽ buộc phải thôi không để bố anh ở lại đây nữa. Tôi có cảm giác ớn lạnh ghê tởm: Bố tôi chuyển về sống cùng tôi - hai kẻ khốn bất mãn và đáng thương - điều đó chắc hẳn sẽ làm nên bộ phim hài "cặp đôi bạn hữu" kinh khủng nhất trên thế giới này. Cái kết hẳn sẽ là một vụ giết người rồi tự sát. Tèn tén ten! Chèn thêm tràng cười của khán giả vào nữa.

Tôi vừa liệng chiếc điện thoại xuống, ngó ra cửa sổ sau nhà nhìn về phía con sông - bình tĩnh nào, Nick - thì tôi thấy một hình dáng lom khom bên cạnh nhà thuyền. Tôi đã tưởng đó là một tay phóng viên nào đó đi lạc, nhưng rồi tôi nhận ra những nắm tay đó và đôi vai rắn chắc kia. Comfort Hill cách đây chừng 30 phút đi bộ xuôi theo Đường Sông. Bằng cách nào đó ông ấy đã nhớ đường về nhà trong khi chẳng hề nhớ nổi tôi là ai.

Tôi bước ra ngoài trời tối đen và thấy ông ấy đang đu đưa một bàn chân trên bờ kè, mắt nhìn chăm chăm vào dòng sông. Mặc dù người ông ấy bốc mùi mồ hôi găn gắt nhưng trông đỡ nhếch nhác, lôi thôi hơn lần trước.

"Bố? Bố đang làm gì ở đây thế? Mọi người đang rất lo lắng."

Ông ấy nhìn tôi với đôi mắt màu nâu sẫm đó, đôi mắt nhạy bén chứ không mờ đục, đờ đẫn như thường thấy ở những người già. Nếu chúng mờ đục thì có lẽ đã làm cho tôi bớt bối rối hơn.

"Con bé đó bảo ta đến đây." Ông ấy gắt gỏng nói. "Con bé bảo ta đến. Đây là nhà của ta, ta có thể đến bất cứ khi nào ta muốn."

"Bố đi bộ suốt cả chặng đường về đây à?"

"Ta có thể đến đây bất cứ lúc nào. Có thể ngươi ghét ta, nhưng con bé đó yêu quý ta."

Chút nữa thì tôi đã phì cười. Ngay đến cả bố tôi cũng tự chế ra một mối quan hệ với Amy.

Vài tay thợ ảnh ở phía sân cỏ trước nhà tôi bắt đầu chụp ảnh. Tôi buộc phải đưa bố vào nhà. Tôi có thể hình dung loạ̣i tin bài mà họ sẽ nhào nặn nên cho phù hợp với những hình ảnh độc quyền này: Bill Dunne là một ông bố như thế nào, ông ta đã nuôi dạy nên loại người gì vậy? Chúa ơi, nếu như bố tôi mà bắt đầu một trong những bài hô hào về những con khốn của ông thì… Tôi gọi cho Comfort Hill, và sau vài lời bịa đặt, họ đã cử một nhân viên phục vụ đến đón bố tôi về. Tôi làm ra vẻ dịu dàng đưa ông ấy ra xe, thì thầm trấn an ông ấy trong lúc đám săn ảnh chụp hình.

Bố tôi. Tôi mỉm cười khi ông ấy đi khỏi. Tôi cố gắng tỏ vẻ là một người con đầy hãnh diện. Đám phóng viên hỏi có phải tôi đã giết vợ mình không. Khi tôi chuẩn bị vào trong thì một chiếc xe cảnh sát tiến vào.

Chính Boney là người đến tận nhà để thông báo cho tôi, bất chấp đám thợ săn ảnh. Cô ta nói một cách tử tế, với giọng rất đỗi nhẹ nhàng.

Amy đã có thai.

Vợ tôi đã biến mất cùng với đứa con của tôi trong bụng. Boney quan sát và chờ đợi phản ứng của tôi - để ghi lại vào báo cáo của cảnh sát - vì vậy tôi tự nhắc bản thân mình Cư xử thật đúng mực, đừng làm hỏng chuyện, cư xử theo đúng cách một người đàn ông thường làm khi anh ta nghe tin này. Tôi liền úp mặt vào hai bàn tay và lầm rầm, Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi, và lúc đó tôi nhìn thấy vợ mình nằm trên sàn bếp, hai tay ôm bụng và đầu bị thương nặng.