Gợn Gió Đêm

Chương 56: Ngửa Bài




Hai ba giờ chiều, bầu trời không một tia sinh khí, sắc trời âm u, cũng không có ánh ban mai hay hoàng hôn. Gió tuyết lả lướt ẩn giấu đi màu xanh của bầu trời, giống như tờ giấy phát thảo hạt thô.

Đường cong của ngọn núi cách đó không xa như ẩn như hiện, uốn lượn, gấp khúc.

Hoá ra đây là một ngày đầu năm mới vui vẻ.

Cô gái trên giường đang nhắm nghiền mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt, chất lỏng truyền dịch lạnh như băng chảy vào mạch máu xanh trên mu bàn tay.

Giang Trạch Dư ngồi ở mép giường, nhìn chiếc cằm nhọn và cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài lớp chăn bông.

Cô thực sự gầy yếu hơn rất nhiều so với khi còn học đại học cách đây 5 năm, sự gầy yếu này không liên quan đến da thịt, mà là cốt cách, máu hoặc nói là về tinh thần. Nàng công chúa kiêu căng ngạo mạn, không sợ gì cả của 5 năm trước, giờ lại xanh xao nằm trên giường bệnh, không thể gượng dậy được.

Một mình cô chịu đựng mọi áp lực và sợ hãi trong suốt 5 năm, kể cả nỗi hận thầm kín trong lòng anh. Hoa hồng dù có tươi đẹp đến đâu cũng sẽ trở nên hoang tàn khi trải qua bao nhiêu áp lực.

Trái tim Giang Trạch Dư đập từng nhịp từng nhịp, hoạt động như 1 chiếc máy bơm, nhưng dường như chiếc máy đã bị hỏng, mỗi một lần bơm đều gây ra cơn đau đột ngột. Anh cởi áo khoác, nằm nghiêng xuống mép giường vẫn còn đủ chỗ cho 1 người, mắt dán vào chăn bông trắng như tuyết đang lên xuống theo từng nhịp thở của cô. Dấu hiệu sinh mệnh mỏng manh này mang lại cho anh cảm giác cực kì an toàn.

Một lúc lâu sau, anh hôn lên gò má của cô gái, rồi từ từ vươn tay ra, ôm lấy cô gái đang nằm bên cạnh, dường như là bị áp lực mà thở dài một cái.

Trước ngày hôm nay, sao anh lại có thể cho rằng mình là người có thể chịu đựng mọi chuyện không sợ chứ? Tận cho đến khi nhìn thấy cả người cô đầy “máu” nằm trên mặt đất, anh mới hiểu rằng, nỗi sợ hãi cũng đủ để giết chết chiến binh dũng cảm nhất.

Mà anh suýt chút nữa đã vào bước đường cùng, vạn kiếp bất phục.

May mắn, thật may mắn vì cô đã không xảy ra chuyện.

Thần kinh căng thẳng quá lâu đột nhiên được thả lỏng, Giang Trạch Dư nhắm mắt lại, siết chặt cánh tay, điều chỉnh nhịp thở cho phù hợp với Tạ Điệt. Khi cảnh sát Hàn gọi điện đến, anh gần như sắp rơi vào giấc ngủ nặng nề.



Ngày đầu năm mới, trong đồn không có nhiều cảnh sát trực ban, một vài cảnh sát tham gia hành động lúc trưa cũng về nhà nghỉ ngơi.

Âu Dương đưa Giang Trạch Dư đến khu làm việc, trước tiên tiêm cho anh một mũi dự phòng: “Giang tổng, tình hình có vẻ không ổn lắm. Cảnh sát Hàn vẫn đang thẩm vấn Chu Tử Tuấn, từ trưa đến giờ chỉ bước ra gọi một cuộc điện thoại, sắc mặt rất kém. Mọi chuyện cụ thể hãy cứ đợi anh ấy ra nói với anh, anh làm bản khai báo trước đi”.

Giang Trạch Dư gật đầu, bởi vì Tạ Điệt chưa tỉnh nên nhân viên trực ban yêu cầu Giang Trạch Dư làm bản khai báo hoàn chỉnh, bao gồm cả hai vụ án của Chu Dịch và Chu Tử Tuấn.

Sau khi điền đầy đủ thông tin và hoàn thành bảng khai báo, vừa lúc cảnh sát Hàn từ phòng thẩm vấn đi ra, đóng sầm cửa thật mạnh.

“Định! Mệnh! Nhà! Hắn”. Nét mặt luôn cứng rắn của cảnh sát Hàn lúc này cũng xoắn hết vào nhau, hợp lại chính là bốn chữ “Phẫn nộ tột đỉnh”, sau mấy tiếng thẩm vấn, tơ máu trong mắt cũng lộ ra cực kì rõ ràng.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Trạch Dư đang ngồi trên ghế, cơn tức giận của anh ta biến thành sự xấu hổ mờ mịt: “Giang tổng, mọi chuyện không tốt. Chứng cứ của Chu Dịch đã có thể lập án, trốn không thoát thời hạn thi hành án mấy năm, nhưng vấn đề lại nằm ở Chu Tử Tuấn bên này.”

Giang Trạch Dư đóng nắp bút lại, đứng dậy tựa vào mép bàn, vẻ mặt không chút thay đổi nói:”…….Vậy nghĩa là sao?”

Cảnh sát Hàn thở dài, anh ta khoanh tay giải thích rõ câu chuyện: “Tôi thẩm vấn hắn 3 tiếng đồng hồ, nhưng thằng nhóc này giả ngây giả dại, tinh thần cực kỳ không bình thường. Lúc ấy trong lòng tôi đã có linh tính không tốt, quả nhiên, nửa tiếng trước, tôi nhận được một bản báo cáo tâm lý từ luật sư của Chu gia gửi đến, nói Chu Tử Tuấn bị tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực nặng, không thể kiểm soát được hành vi của mình”.

“Đầu tiên là bệnh lao phổi, sau đó là bệnh tâm thần, thằng ngu này coi chúng ta như cháu trai hắn mà đùa bỡn còn gì? Thật ra trước bệnh trạng lao phổi của Chu Tử Tuấn, một số cảnh sát của chúng tôi đã trình lên pháp viện, yêu cầu bệnh viện công hội chẩn, nhưng luật sư của Chu gia đã đánh đòn phủ đầu. Ông ta một mực khẳng định việc chẩn đoán bệnh lao trước đó là do bệnh viện khám sai, bọn họ không biết, chỉ là sau khi nhận được báo cáo kiểm tra thì họ tuân theo các quy tắc mà làm việc. Mà bác sĩ tâm lý lần này làm giám định cho Chu Tử Tuấn là người rất có thẩm quyền, nổi tiếng trong và ngoài nước, uy tín luôn rất tốt. Ông ấy cũng đã hợp tác với các cơ quan tư pháp chúng tôi nhiều năm rồi. Chẩn đoán mà ông ấy đưa ra về cơ bản rất khó lật đổ.”

“Tôi thật sự không hiểu, anh nói xem một bác sĩ đức cao vọng trọng như vậy, tại sao lại để cho loại súc sinh này thoát tội chứ?”. Anh ta đấm vào tường và nói: “Mẹ kiếp, thằng nhóc này đúng là may mắn, vụ án của hắn 5 năm trước chính là tôi theo, bản án trong bức thư nặc danh đó chỉ đủ để kết án hắn 15 năm, sau nhiều lần giảm án, cuối cùng chỉ còn 11 năm. Nhưng căn cứ theo những gì chúng tôi biết, hắn còn phạm rất nhiều tội, nhưng một số đương sự liên quan lúc đó lại không phối hợp điều tra, căn bản tìm không thấy chứng cứ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì”.

Vừa nói, anh ta vừa cởi chiếc mũ cảnh sát trên đầu xuống, cười chua chát: “Đôi khi tôi cảm thấy mình là cảnh sát nhân dân đại diện cho công lý, nhưng sau bao nhiêu năm công tác, những vụ án oan ức, bất lực, thật sự đã gặp quá nhiều. Thật ra đối với vụ án này của cô Tạ, vì kết quả giám định cho thấy trên người đương sự không có vết thương đáng kể nào, cho dù vụ án được xét xử theo cách thông thường, thời hạn thi hành án cũng sẽ không vượt quá 1 năm”.

Sau khi anh ta nói xong, người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên, lặp lại một câu: “Anh nói, Điệt Điệt cô ấy…..không chịu bất kỳ thương tổn đáng kể nào? Thì sao, không lẽ phải thật sự xảy ra chuyện mới có thể phán án?”

Anh gằn từng chữ một, quả thực như khóc ra máu.

Trên thế giới này có quá nhiều sự bất công, hệ thống tư pháp nghiêm khắc, nhưng cũng vì quá nghiêm khắc và cứng nhắc nên đã tạo ra cơ hội cho rất nhiều kẻ bụng dạ khó lường lợi dụng sơ hở.

“Phán quyết của toà phụ thuộc vào chứng cứ”. Cảnh sát Hàn có chút không đành lòng, quay mặt đi: “Hành vi phạm tội của hắn quả thực rất tồi tệ, nhưng chúng ta đã đến sớm, ngoại trừ hành vi chuốc rượu quá mức, hắn không gây ra thương tổn gì……Hơn nữa, không có chứng cứ ở hiện trường chứng minh hắn…… có ý đồ gây thương tổn thân thể. Vả lại cô Tạ cũng không bị thương, báo cáo giám định cũng không có cách nào cung cấp được chứng cứ có lợi”.

Càng là người chính nghĩa, càng dễ dàng có cảm giác xấu hổ.

Cảnh sát Hàn nói tới đây, hơi có chút hổ thẹn, dường như không dám nhìn vào mắt Giang Trạch Dư, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều: “Chưa kể bây giờ hắn ta lại có giấy chứng nhận bệnh tâm thần có thẩm quyền, rất có thể toà án sẽ không xét xử, có khả năng…….sẽ để cho người trong cuộc hoà giải, chúng tôi sẽ cố gắng chu toàn, nhưng……anh vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng”.

Anh ta vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt liền nhắm mắt lại, khi anh mở mắt ra lần nữa, cả người đều toả ra khí chất thù hận và dữ tợn, giọng điệu càng thêm u ám: “Cảnh sát Hàn, vất vả rồi, tôi sẽ trở về chờ tin. Nhưng trước đó, tôi có thể vào nói với hắn vài câu không?”

“Với lại, có thể tắt máy giám sát không?”

Cảnh sát Hàn mở miệng, nhỏ giọng nói: “Được, nhưng……đừng làm quá tàn nhẫn, đến lúc đó tôi cũng khó giải thích”.

Giang Trạch Dư gật đầu, đi đến cửa phòng thẩm vấn, đẩy cửa ra bước vào, sau đó trở tay khoá cửa lại.

Dưới ánh đèn vàng mở nhạt, giữa phòng thẩm vấn có một chiếc bàn lớn, Chu Tử Tuấn ngồi ở cạnh chiếc bàn với đôi tay bị còng.

Lúc hắn nhìn thấy Giang Trạch Dư bước vào, cổ ngửa ra một cách quái dị, hai má gầy ốm nhô lên, nước bọt chảy ra từ khoé miệng một cách không tự chủ được, rõ ràng là một vẻ mặt ngốc nghếch. Hai chân cũng run rẩy bất thường, nhìn thế nào cũng như một kẻ thần kinh điên loạn.

Nhưng trong cặp mắt mà máy giám sát không thể nhìn thấy được, lại đầy sự khiêu khích điên cuồng, thậm chí hắn ta còn thoáng cười.

Rõ ràng là tư thế của một người chiến thắng toàn diện.

Thái dương của Giang Trạch Dư nhảy lên vài cái mãnh liệt, cắn chặt quai hàm, cúi đầu, nhánh chóng cởi cúc tay áo, xắn tay áo sơmi lên đến khuỷu tay, sau đó tiến nhanh đến phía trước đấm thẳng mấy quyền vào mặt hắn.

Dường như thế giới này thật sự rất không công bằng, anh không thể làm gì ngoại trừ trút giận bằng cách này.

Vậy mà người bị đánh cũng không né, chống đỡ được vài cái, chờ đến khi anh đến gần, mặt mũi hắn cũng đã bầm dập mới khàn khàn thì thầm bên tai anh.

Giọng điệu của Chu Tử Tuấn lúc này giống như một kẻ biến thái vừa thực hiện được gian kế: “Đánh đi, trút giận đi, ngoại trừ đánh tao vài cái thì mày có thể làm gì? À đúng rồi, nếu đả thương tao, luật sư của tao hoàn toàn có thể kiện mày, thế nào, lại muốn ngồi tù thêm 2 năm?”

Chu Tử Tuấn càng nói càng thêm hưng phấn, hắn liếm môi, vì để tránh máy giám sát mà tận lực đè thấp giọng nói xuống, nhưng vẫn lộ ra một tia hứng thú: “Chậc, sao hôm nay mày lại đến sớm như vậy, tao còn chưa kịp nếm thử mùi vị con đàn bà của mày đâu, nhưng mà cũng không gấp, nói không chừng về sau vẫn còn cơ hội……Giang Trạch Dư, mày đấu không lại tao, tao có bệnh tâm thần, tao là kẻ điên, chuyên gia cũng đã đưa ra báo cáo chẩn đoán chính xác, haha, mày còn có thể nói là tao không phải sao?”

Sau khi hắn nói xong câu đó, quả nhiên đã chọc giận người đàn ông trước mặt, anh hít một hơi thật sâu, sau đó giơ nắm đấm lên với vẻ mặt dữ tợn, và vung xuống một cách tàn nhẫn.

Chu Tử Tuấn nhếch miệng, nhìn anh đầy khiêu khích, còn hy vọng anh phẫn nộ đấm thêm mấy quyền, vậy thì có thể cáo buộc anh cố ý gây thương tích, hơn nữa còn là tổn thương bệnh nhân tâm thần, tội càng nặng thêm một bậc.

Nhưng ai ngờ được rằng nắm đấm cứng rắn kia vừa vung xuống được một nửa, thì đột ngột dừng lại cách 1cm ngòi bút.

Giang Trạch Dư mở nắm đấm, ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn 4 phía xung quanh – ánh sáng đỏ rực trên một số máy giám sát được lắp đặt trên tường đã được tắt, cảnh sát Hàn thực sự đã giữ lời hứa.

Giang Trạch Dư đột nhiên bật cười, biểu tình cực đoan dữ tợn trên mặt anh chuyển sang nụ cười đè nén và áp lực, cứ như chỉ trong một cái nháy mắt ngắn ngủi, sự tàn nhẫn vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của Chu Tử Tuấn.

Anh từ từ dựng thẳng lưng dậy, tâm trạng rất vui vẻ, lại nhịn không được cười vài tiếng, trong phòng thẩm vấn không có ai này, hơi có chút đáng sợ.

“Ai nói không phải đâu? Mày là kẻ điên, không sai, chuyên gia cũng đã kiểm tra, sao có thể là giả?”

Anh nói, nhìn Chu Tử Tuấn vì nghi ngờ mà quên nguỵ trang vẻ mặt ngu dại, nhẹ giọng nói: “

“Nếu không có giấy xác nhận bệnh tâm thần này, liệu chẩn đoán bệnh lao của mày có bị tòa án lật lại hay không vẫn còn là một ẩn số. Lùi lại 10.000 bước, coi như vận may của mày thực sự không tốt, bất quá thì mày cũng chỉ trở về tiếp tục bản án mà mày chưa chấp hành xong trước đó thôi. Mày đã thụ án 5 năm, thời hạn thi hành án vẫn còn 6 năm nhỉ? Cộng thêm lần này chưa gây ra thương tổn gì, có thể chỉ bị kết án thêm nửa năm đến một năm thôi”.

“Cộng lại, cũng chưa đến 7 năm”.

Anh nói đến đây, khoé miệng Chu Tử Tuấn đột nhiên co giật không kiểm soát được, cố nén sự hoảng sợ không thể giải thích được từ đáy lòng, miễn cưỡng cười nói: “Mày nói với tao chuyện này làm gì? Tao có giấy chẩn đoán bệnh trong tay, đừng nói 7 năm, một giây tao cũng không cần ngồi tù. Đêm nay tao đã có thể về nhà”.

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng thẩm vấn không giống như ánh sáng mặt trời, mà như một ngọn lửa mờ ảo trong địa ngục.

Giang Trạch Dư giật giật khoé miệng, 10 phần thiện ý không ngắt lời hắn: “Đừng có gấp, giấy chẩn đoán vẫn chưa rõ ràng đâu. Nếu như không có giấy xác nhận bệnh tâm thần này, nhiều nhất thì 7 năm sau mày đã có thể ra tù, lúc đó mày cũng chưa đến 35 tuổi, còn có cuộc sống rất tốt đẹp. Nhưng mày có nghĩ, tao sẽ để cho mày sống tốt như vậy không?”

Bỗng nhiên anh thu hồi ý cười, nhíu mày, sau đó phủi phủi cổ áo sơ mi dính một chút bụi.

“Phần chứng chỉ này, là trợ lý Lưu đã nhắc nhở ba mày đúng không? Không biết trợ lý Lưu có nói với mày là chuyên gia chẩn đoán bệnh tâm thần cho mày trở về từ Mỹ không nhỉ? Bác sĩ nhãn khoa riêng trước đây của tao là người Mỹ gốc Hoa, mà vợ ông ấy là chuyên gia quyền uy khoa tâm thần và tâm lý học, cũng rất nổi tiếng trên thế giới. Thế nào, có phải cảm thấy rất khéo không?”

“À, còn một tin nữa, Chu Dịch ba mày bị tình nghi có âm mưu giết người và trốn thuế, đã bị bắt rồi. Nhưng mày yên tâm đi, chú và anh họ mày sẽ không bỏ mặc mày đâu, bọn họ đã tìm cho mày một bệnh viện tâm thần rất tốt, một lát nữa sẽ qua đón mày, họ sẽ giúp mày “chữa bệnh” thật tốt”.

Giang Trạch Dư bình tĩnh nói xong, cúi đầu kéo ống tay áo xuống, sau đó chậm rãi cài cúc áo lại, bước nhanh ra ngoài.

Khi tay vặn nắm cửa, anh quay đầu lại: “Chậc, quả nhiên Chu gia rất giàu có, đây chính là bệnh viện tâm thần đứng đầu nước, nghe nói đã đóng 70 năm tiền viện phí rồi, chỉ không biết là, mày chống đỡ được tới lúc đó không”.

Nói xong, anh bước ra phòng thẩm vấn, đóng cửa lại, nghe được âm thanh gào rống hoảng sợ không ngoài dự kiến.

Sau khi chào cảnh sát Hàn, Giang Trạch Dư đang muốn rời đi, lại đối mặt trực diện với Chu Tử Dương và ba của anh ấy Chu Thiện vừa đến đồn cảnh sát.

Bề ngoài cả ba người giống như ở lập trường đối lập, đi lướt qua nhau, cũng không phát sinh tình huống như kẻ thù gặp mặt, cục diện trước mắt cũng không ngoại lệ.

“Sếp, bằng chứng của em trai tôi Chu Tử Tuấn không có vấn đề phải không? Tôi và ba tôi đến để nộp tiền bảo lãnh, tối nay còn phải gấp rút đưa nó đi điều trị”.

“Tự mình qua kia làm……..” Cảnh sát Hàn nghiến răng nghiến lợi nói, lẩm bẩm giận dữ: “Còn nữa đạo diễn, tôi cũng không phải người tốt gì, các người đừng để tôi nắm được sơ hở, mắt tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm vào hắn”.



Tiếng người trong cục cảnh sát ngày càng nhỏ đi, nhưng ngoài cửa vẫn là gió tuyết ngập tràn.

Giang Trạch Dư đứng đó trong chốc lát, chà xát lòng bàn tay khô ráp.

Bây giờ anh phải đặt con dao đồ tể xuống và đi gặp người yêu của mình.

Tác giả có lời muốn nói: ngược Chu cặn bã ngược đến thoải mái không ha ha ha? Hừ, đại phôi đản offline, chương sau hoặc chương sau sau nữa sẽ kết thúc chính văn ~~~ đừng lo lắng, còn có phiên ngoại ngọt ngào