Gợn Gió Đêm

Chương 49: Chu Tử Tuấn Ra Tù




Trời đã về khuya, gió đêm ngoài cửa sổ biệt thự Tạ gia như gợn sóng, ánh trăng như nước, ngoài sân, cây hoè già trơ trọi đang đứng lặng lẽ.

Nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới 0 độ, nhưng trong phòng lại nóng ẩm nặng nề, còn chưa kể đến không khí cực kì ái muội kia. Cả người Tạ Điệt nhớp nháp, muốn đứng dậy mở cửa sổ để hít thở chút không khí nhưng lại không có chút sức lực nào, ngọ nguậy tay chân gầy guộc một lát, cuối cùng cũng không đánh lại sức hút của trái đất.

Cô đành phải bỏ cuộc, mở to mắt nhìn trần nhà tối om, giống như một con cá chết sình bụng.

Thành thật mà nói, cô thậm chí còn không thở được.

Tạ Điệt nghiến răng oán hận trong chốc lát.

Sau đó, cô duỗi tay đẩy đẩy bả vai trần trụi của Giang Trạch Dư, giọng điệu cực kì kém, hoàn toàn không giống như vừa mới làm qua chuyện giao lưu sâu xa vậy: “Anh dậy đi”.

Tinh thần người đàn ông thì ngược lại rất tốt, nghe vậy thì nghiêng người sang, dùng một cánh tay chống lên đầu, tay khác thì nhẹ nhàng vòng quanh mái tóc cô, mập mờ nói nhỏ vào tai cô, giọng nói rất vui vẻ: “Điệt Điệt, em kêu anh dậy làm gì, em muốn…..một lần nữa? Huh? Anh không thành vấn đề”.

Giọng của anh khàn khàn, khác với những lần anh hay ngẫu nhiên hạ thấp giọng nói, chất giọng lần này ẩn chứa dục vọng mạnh mẽ.

Tạ Điệt bốc hoả đến mức nói cũng không thèm lựa lời nữa, ngay cả mấy câu thô tục mà thường ngày do tuân thủ giáo dưỡng cô chỉ dám rủa thầm trong lòng, bây giờ đều nói ra hết: “Anh tự đếm coi, con mẹ nó hết hẳn 3 lần, bây giờ anh còn đòi nữa hả định mệnh nhà anh, Giang Trạch Dư anh nói thật đi có phải anh khai gian tuổi không? Em thấy anh không phải tuổi con dê đâu, mẹ nó anh phải tuổi Teddy tinh lực tràn đầy thì có”.

Vốn dĩ muốn ngủ anh, ai ngờ lại bị anh ngủ, kết cục còn thảm như vậy. Ngày thường Tạ Điệt còn thường xuyên đi phòng gym tập luyện, thể lực cũng không tồi.

Thật sự không nghĩ tới lại bị lăn lộn ra thế này.

Người đàn ông bên cạnh nhìn dáng vẻ đang tức giận của cô gái, nhắm lại đôi mắt chưa tan dục vọng, cẩn thận ghi nhớ một chút dư vị vừa rồi, sau đó vùi đầu vào gáy cô, cười sung sướng.

So với trong mộng không giống nhau, eo cô thon thả như vậy, làn da mềm mại như vậy.

Đúng là nuốt mất hồn anh mà, muốn ngừng mà không được, nếu anh mà là vua hẳn là không thể tảo triều.

“Cười cái gì mà cười? Đi mở cửa sổ cho em đi, ngạt chết em rồi”.

Giang Trạch Dư nghe thấy tốc độ nói như pháo nổ nhưng chất giọng lại mềm mại của Tạ Điệt, biết hôm nay đại tiểu thư xác thật mệt muốn chết rồi, vì thế sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn bước xuống giường đi mở cửa sổ.

Không khí trong lành buổi đêm ùa vào, mùi vị ngọt ngào trong cái lạnh mùa đông, tâm trạng anh đột nhiên đặc biệt tốt, phá lệ một lần muốn ngâm nga một bài hát.

Lúc trước Giang Trạch Dư đã cảm thấy Kỷ Du Chi càng ngày càng khờ khạo từ sau khi kết hôn, hai ngày trước trong văn phòng còn bày đặt học theo mấy câu hát của phương ngữ Đông Bắc, hát cái gì mà bên trái một con rồng bên phải một cầu vồng.

Mấy loại cử chỉ ngớ ngẩn và nụ cười ngây ngô không thể kiểm soát được này giống như một đứa bé đang tè dầm trong mắt anh, điều mà trước đây anh chưa từng làm lúc còn học mẫu giáo.

Nhưng hoá ra có đôi khi dưới tác động của hormone, khi một số vùng nào đó của vỏ não chịu kích thích mãnh liệt và thoả mãn quá mức, con người thật sự rất dễ mất kiểm soát hành vi của mình.

E ngại cô gái nằm trên giường vẫn còn đang tức giận, Giang Trạch Dư mím môi, nhịn xuống mà không hát thành tiếng. Anh nhẹ nhàng đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của Tạ Điệt, sau khi tắm rửa sạch sẽ một chút, anh cho nước nóng vào, sau đó quay lại ôm cô đi tắm.

Thời gian 5 năm lắng đọng, hiện giờ dáng người của Tạ Điệt còn hoàn mỹ hơn 5 năm trước, vóc dáng cao không nói, eo thì thon, chân thì dài, mấu chốt là mấy chỗ cần lớn đều không bị suy giảm chút nào – mỗi calories nạp vào hằng ngày đều ngoan ngoãn đi đến đúng chỗ mà nó nên đến.

Bồn tắm rất lớn, khoé mắt cô phiếm hồng trong làn sương mù mờ mịt, bất lực nằm đó, bộ dạng ai muốn làm gì thì làm.

Vì thế Giang nào đó vừa mới khai trai năm gần 30, suýt chút nữa không nhịn xuống được mà ở trong phòng tắm lại lần nữa chứng thực chức danh Teddy.

Chậc, tương lai còn dài.

Hầu kết lăn lộn lên xuống, anh tự giác đứng lên, vội vã buông câu “Em từ từ tắm” rồi chạy trối chết.



Đảo mắt đã gần đến Tết âm lịch, dân cư trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn đã bốc hơi gần hết trong vòng nửa tháng, ngay cả trung tâm thương mại ngày thường rất náo nhiệt ở khu phố tài chính cũng trở nên vắng vẻ vào lúc này.

Nửa kia của hai vị đại tiểu thư đều là người cuồng công việc, bận đến chân không chạm đất, càng đến cửa ải cuối năm càng bận không nhìn thấy người.

Hai người đành phải hẹn nhau ra cửa tiêu tiền.

Kể từ khi đoạn phim quảng cáo của YR ra mắt một năm trước, sau đó lại liên tiếp lên hot search vài lần, hơn nữa còn thêm vào thân phận “Gió đêm đáy lòng Giang Thần”, mức độ nổi tiếng hiện tại của Tạ Điệt có thể so sánh với nhiều nữ minh tinh đang hoạt động.

Tháng trước Tạ Điệt nhận được rất nhiều lời mời tham dự gameshow, thậm chí còn có cả phim truyền hình, nhưng Tạ đại tiểu thư không có ý định lấn sân sang giới giải trí hỗn loạn này, nên tất cả đều bị từ chối.

Cũng may hôm nay trên đường vắng người, không ai nhận ra cô.

Hai người đi dạo hết một buổi trưa, đạt được chỉ tiêu vừa lòng người, cũng thu hoạch bủn rủn hai chân.

Thế là một quán cafe dùng để nghỉ chân đương nhiên là trạm cuối cùng.

Hàn Tầm Chu kêu một ly mocha 2 viên đường như cũ, cắn ống hút đánh giá Tạ Điệt, chớp chớp mắt tỏ vẻ đang học hỏi: “Chậc, Điệt Điệt, gần đây mày dùng loại mỹ phẩm dưỡng da gì đó? Nhìn làn da căng mọng nước này. Còn nữa, sao tao cảm thấy ngực của mày cũng to hơn đấy?”

Tạ Điệt nghe ngữ khí muốn ăn đòn của Hàn Tầm Chu, chẳng những không ngượng ngùng, ngược lại còn bình tĩnh nhíu mày: “Đời sống tình dục của tao hài hoà, nội tiết tố được cân bằng”.

Từ lúc cô dọn đến Bích Hải Phương Chu, sau một tháng cùng Giang Trạch Dư trải qua sinh hoạt không biết xấu hổ, sức chống cự cùng chỉ số da mặt dày về phương diện này cũng tăng cao.

Hàn Tầm Chu: “…….”

Năng lực học tập của Tạ đại tiểu thư cũng nhanh thật, vừa mới lên xe một tháng, kỹ thuật lái xe đều vượt qua cô.

Hàn Tầm Chu tròn mắt, bắt đầu nghiêm túc: “Hạ Minh và văn phòng của anh ấy càng đến cuối năm càng nhiều việc, một đống người thừa dịp ăn Tết đòi ly hôn phân chia gia sản, còn có mấy người không trả nổi tiền lương phải tuyên bố phá sản, nhưng tại sao Giang Thần nhà mày cũng bận tới vậy? Không phải hiện tại “Nhất Ngôn” đang phát triển rất tốt sao? Nhưng phải công nhận người đàn ông nhà mày thật sự có bản lĩnh, nhóm tình nguyện viên Đông Phi của tao hiện tại đều dùng “Nhất Ngôn” để chat group, giao diện đơn giản lại không có quảng cáo, các chức năng cũng rất thuận tay, mấy đề cử cũng rất hay nữa, hai ngày nay tao toàn dùng phần mềm này.”

“Haiz, tao cũng không rõ lắm, nhưng mà xét đến cùng thì Trạch Ưu vẫn là thương mại điện tử, mấy kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ cuối năm hẳn là cũng không dễ dàng gì. Công ty lớn như vậy, cuối năm còn phải xử lý dứt điểm vấn đề thuế, chúng tao là công dân tốt rất biết tuân thủ pháp luật đấy”.

Có lẽ không chỉ vì công việc bận rộn, rất nhiều đêm cô tỉnh dậy đều nghe thấy Giang Trạch Dư đang gọi điện thoại, đầu dây bên kia là Chu Tử Dương đang ở nước Mỹ xa xôi.

Họ vẫn luôn ngầm liên lạc với nhau từ lúc tách khỏi Yellowknife, có lẽ là đạt được sự hợp tác nào đó.

Thật ra khoảng thời gian này trong lòng Tạ Điệt luôn cảm thấy lo sợ, theo lý mà nói sau khi chuyện giữa cô và Giang Trạch Dư bị tuồn ra, hẳn là Chu gia sẽ có hành động. Nhưng bây giờ đã qua 1 tháng, “Nhất Ngôn” phát triển ngày càng tốt, mà Chu gia vẫn như cũ không có tin tức gì.

Dựa vào mạng lưới tình báo của Chu gia và việc Chu Dịch vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện kia, đương nhiên Tạ Điệt sẽ không ngây thơ đến nỗi mà nghĩ rằng bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Chắc chắn Chu Dịch đã phát hiện điều gì đó, lại án binh bất động một cách kỳ lạ, ý vị cũng thật sâu xa.

Nếu như lúc trước “Nhất Ngôn” vừa mới khởi bước mà Chu gia đã nhúng tay vào mắc xích tài chính, ngược lại cô sẽ không cảm thấy sợ như vậy. Nhưng Chu Dịch lại để công ty của Giang Trạch Dư tuỳ ý phát triển, cô thật sự cảm thấy rất bất an.

Lòng cô không yên, nhưng không tìm Giang Trạch Dư để nói chuyện này, hai người đã xa nhau lâu như vậy, vừa mới ngọt ngào được một đoạn thời gian, cô không muốn trở nên ngột ngạt vì chuyện của Chu gia.

“Dạ dạ dạ, chúng tao là những công dân ưu tú tuân thủ pháp luật và quy định…..” Hàn Tầm Chu nghe xong thì đảo mắt một vòng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, tao nghe Hạ Minh nói, Chu Tử Tuấn của Chu gia được phóng thích để chạy chữa……..”

“Mày nói cái gì? Chu Tử Tuấn ra tù?” Tạ Điệt nghe thấy tin tức này, chỉ cảm thấy máu dồn lên não, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn. Cô đứng lên ngay lập tức: “Sao có thể như vậy? Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Hàn Tầm Chu thành công bị phản ứng quá khích của cô làm cho sợ hãi, nghẹn ngào một lúc lâu mới nhớ ra những gì Hạ Minh đã nói với cô trước khi đi ngủ vài ngày trước: “Ở đâu thì tao không rõ lắm, tao nghe tai này qua tai kia à. Hình như hắn bị lao nặng và ho ra máu. Vì đây là bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nên hắn ta được ra tù ngay lập tức, được chạy chữa ở ngoài nhà tù”.

Cô nàng “chậc” một tiếng: “Thật ra tao nghi ngờ có phải Chu gia đã động tay động chân gì không, nhưng mà Hạ Minh nói vài vị kiểm sát trưởng đã điều tra chuyện này nhưng lại không tra ra vấn đề nào cả. Ước gì hắn thật sự bệnh nặng như vậy, loại người cặn bã này…….Nhưng mà Điệt Điệt, mày kích động như vậy làm gì?”

Sắc mặt Tạ Điệt trắng bệch, bám chặt quầy bar bên cạnh để ổn định trọng tâm, trả lời vài câu ứng phó với Hàn Tầm Chu liền đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Giang Trạch Dư.

Rất nhanh điện thoại đã được bắt máy.

“Alo, A Dư……” Hai tay Tạ Điệt gắt gao nắm chặt điện thoại, cô cố gắng bình tĩnh kể lại, nhưng giọng nói lại mất kiểm soát mà run rẩy, “Hắn…….Chu Tử Tuấn, hắn ra tù……..”

Đột nhiên cô ý thức được, cô không có không sợ như trong tưởng tượng của mình.

Cô sợ hãi.

Vậy mà Chu Tử Tuấn lại ra tù, cô còn tưởng rằng cả đời này đều sẽ không nhìn thấy hắn.

Tên này, đã từng là cơn ác mộng trong suốt thời kỳ thiếu niên của Tạ Điệt.

Đến tận bây giờ cô vẫn có thể nhớ rõ ràng khuôn mặt kinh tởm của hắn dán sát vào gò má của cô trong căn nhà xưởng bỏ hoang tối tăm kia, cùng với nụ cười háo hức, đùa bỡn và ánh mắt biến thái của hắn.

Hắn hung hăng ấn mặt cô xuống nền nhà bê tông thô ráp và lạnh ngắt, một tay khác xé hai cúc áo trên cổ cô.

Ngày hôm đó, nếu không phải Tạ Điệt bình tĩnh trong cơn hoảng loạn cực độ, bốc một nắm vôi với xi măng trên sàn nhà máy ném vào mặt hắn, đổi thành bất kỳ một nữ sinh trung học nhát gan nào đó đều tuyệt đối chạy không thoát.

Chuyện đó cũng không tính là gì.

Điều khiến cho Tạ Điệt thống hận và sợ hãi không thể kiểm chế chính là sau đó, chỉ vì Giang Trạch Dư đi ngang qua và cứu cô, chỉ vì một lý do hoang đường như vậy mà hắn lại hãm hại anh, khiến anh phải ngồi tù 2 năm.

Hắn nhẹ nhàng tính kế, thiếu chút nữa đã huỷ hoại cuộc đời của người mà cô yêu nhất.

Nếu nói trên đời này thật sự có người vừa sinh ra đã ác, Chu Tử Tuấn tuyệt đối chiếm một chỗ, hắn rõ ràng là một kẻ điên, là một ác quỷ.

— Sở dĩ con người không đấu lại ác ma, là vì con người có nhân tính và thiện niệm.

Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc hắc tôi cảm thấy những chiếc xe vô hình cũng rất thú vị

Editor: hôm nay mình vô tình đọc được một bài review của 1 bạn về bộ “Gợn Gió Đêm” này. Chuyện cũng không có gì nếu cách review của bạn không đầy sự châm chọc về Tạ Điệt, người chưa đọc truyện chắc chắn sẽ hiểu lầm Tạ Điệt. Với lại, bạn chỉ review một nửa sự thật, đây mới là trọng điểm. Không biết lý do j bạn lại review như vậy nhưng vô tình làm những bạn khác đánh giá bộ này thật cẩu huyết. Riêng mình cảm thấy Tạ Điệt rất đáng thương, cả 2 đều đáng thương, cả 2 đều hi sinh vì nhau. Và Tạ Điệt xứng đáng có được tình yêu của Giang Trạch Dư. Ôi đọc xong bài review down mood cả buổi. Review bẻ lái gắt quá. Àh mình không nói bạn chê truyện dở hay gì cả, truyện dở hay không với mình là không quan trọng. Nhưng quan trọng chính là làm người khác có 1 cái nhìn cực kì sai về Tạ Điệt.