Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 42: Sinh nhật Vũ Thần




Editor: Táo đỏ phố núi

"Liêm Di, bọn chị muốn đi dạo phố cùng nhau, em có đi cùng không?” Lúc vừa tan làm, tôi đang thu dọn đồ để về, thì mấy đồng nghiệp nữ kéo tôi lại.

“Không đi đâu ạ, hôm nay em có việc rồi.” Uyển chuyển từ chối, tôi móc điện thoại di động ở trong túi xách ra, tôi đã quyết định hôm nay muốn hẹn gặp Vũ Thần.

Đang muốn nhấn số của Vũ Thần, thì anh lại gọi điện thoại vào số di động  của tôi. Là tâm ý tương thông ở trong truyền thuyết sao? Ngây ngốc cười một tiếng, tôi ấn nút nhận cuộc gọi.

“A lô, em đang muốn gọi điện thoại cho anh, anh lại gọi điện thoại cho em, làm em hoảng.”

“Vậy sao?” Vũ Thần ở đầu bên kia điện thoại cười nói, nhưng mà tiếng cười kia có chút cảm giác vô lực.

“Sẽ không phải là vừa tỉnh ngủ đấy chứ?”

“Không phải, sao lại hỏi thế?”

“Nghe giọng điệu rất uể oải.” Tôi vừa nói chuyện điện thoại, vừa đi thang máy xuống lầu.

“...” yên lặng hai giây, Vũ Thần mở miệng cười, “Lỗ tai của em có vấn đề, anh đang có rất nhiều tinh thần và hơi sức đây!”

“Vậy sao.”

“Chuyện đó, Liêm Di, chúng ta gặp mặt thôi.” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

“Được!” Quả nhiên là tâm ý tương thông, tôi muốn tìm gặp anh, thì anh cũng muốn tìm tôi. Cười khanh khách, tôi từ trong thang máy đi ra, đang muốn hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt anh, thì Vũ Thần đã xuất hiện ở trước mặt tôi.

“Cất điện thoại di động, anh bước lên khẽ mỉm cười với rôi, “Rốt cuộc cũng thành công đón em tan làm.”

“Đúng vậy, thật không dễ dàng.” Tôi cũng cất điện thoại di động, đi nhanh tới bên cạnh Vũ Thần.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên anh đón tôi tan làm, cũng là lần đầu tiên tôi có cảm giác Vũ Thần không phải là một đứa bé bướng bỉnh, mà là một người đàn ông có phong độ, bình thường anh luôn cậy mạnh và bá đạo vậy mà cũng có thể trở nên dịu dàng chăm sóc.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Tôi ngửa mặt nhìn anh hỏi.

“Đi mừng sinh nhật.” Lời nói nhẹ nhàng giống như hơi thở nhẹ nhàng phát ra từ môi của Vũ Thần.

“Sinh nhật? Của người nào?” Tôi kinh ngạc nhìn anh, “Chú hay dì?” Sinh nhật của Vũ Thần và Giang Linh tôi đều biết, hôm nay không phải sinh nhật của bọn họ.

“Anh đấy.”

“Anh? Sinh nhật của anh vào tháng mười mà!”

Thấy tôi muốn hỏi tiếp, Vũ Thần gần đây vốn dịu dàng bây giờ lại trở thành cậy mạnh bá đạo như ngày trước, anh kéo cánh tay của tôi, kéo tôi đi ra khỏi công ty.

“Không cần nhiều lời nữa, anh nói hôm nay là sinh nhật của anh, thì hôm nay chính là sinh nhật anh! Phải chờ tới tháng mười, anh không chờ được nữa, cũng không chờ kịp nữa!”

“Cái gì mà không chờ kịp chứ, một chút kiên nhẫn cũng không có, sinh nhật ngày nào thì chính là ngày đó, làm sao có thể nói đổi thì đổi được chứ!”

“Ai cần em lo.”

Thật ra thì, Vũ Thần nói là ngày sinh nhật gì đó, tôi không có ý kiến, nhưng vấn đề mấu chốt là ví tiền của tôi! Trong ví của tôi chỉ có tám đồng tiền, tôi lấy cái gì để làm sinh nhật cho Vũ Thần đây! Anh cũng vậy, không chịu nói sớm, nếu như thông báo trước với tôi một tiếng, thì khi tan làm tôi đã mượn Minh Chí một ít tiền để dùng rồi!

“Còn nhớ chứ...” Vũ Thần vốn đang đi nhanh chợt dừng lại, anh quay đầu lại nhìn về phía tôi cũng đang dừng lại, “Lúc sinh nhật chúng ta đã nói muốn đi chụp hình.”

Chụp hình... Nhớ, đương nhiên là tôi nhớ, hơn nữa còn là chụp hình áo cưới... Ảo tưởng bản thân và Vũ Thần cùng mặc áo cưới, gương mặt của tôi không khỏi nóng lên. Nhưng mà vấn đề thực tế lập tức tưới cho tôi một gáo nước lạnh, tám đồng tiền đi đâu để chụp hình áo cưới? Trong mơ sao?

“Không nhớ sao?” Nhìn thấy tôi không nói lời nào, anh cho là tôi đã quên lời hứa trước kia, trong đôi mắt khé lóe lên tia sáng tức giận.

Tôi vội vàng khoát tay, “Làm sao có chuyện đó.”

“Không có là tốt nhất!” Vũ Thần an lòng, chân mày giãn ra, anh kéo tay của tôi một lần nữa, “Vậy chúng ta đi.”

“Được, nhưng mà...”  Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Tôi yên lặng một chút, nhưng mà vẫn phải nói ra thực tế, “Kinh tế của em bị phong tỏa, trên người chỉ có tám đồng tiền.”

“...” Mí mắt trái của Vũ Thần nheo lại, một bộ dạng bị nhục.

“Em cũng không có tiền gửi ngân hàng, tiền đều do mẹ em quản.”

“...”

“Vũ Thần? Vẫn ổn đó chứ?” Thực sự là không nhẫn tâm nhìn bộ dạng thất vọng của anh.

“Ừ.” Gật đầu. “Tiền tiêu vặt cả tháng của anh cũng hết rồi.”

“Mới đầu tháng...” Anh sẽ không cầm tiền đi làm sinh nhật cho cô gái khác đấy chứ!

“Phần lớn đã trả lại cho La Tân rồi, phần còn dư lại tuần trước đã mua cho em ăn rồi...” Nói xòn, anh đưa tay vào túi, móc ra thì tài sản cũng không khác gì của tôi khẽ đưa cho tôi, “Cộng thêm bây nhiêu nữa, hẳn là cũng đủ rồi.”

“Đủ?” Làm sao có thể?

“Anh nói đủ, đủ chụp hình dán.”

“À, đúng thế, những thứ này đủ rồi.”

“Vậy, vậy thì chụp hình dán.” Giọng nói của Vũ Thần không có nửa điểm miễn cưỡng hay bất đắc dĩ, nhưng lại có một mùi vị thỏa mãn và chấp nhận.

Thật kỳ lạ, nhưng mà...

“Vũ Thần, ảnh cưới và hình dán... Chênh lệch quá nhiều rồi... Chờ em góp đủ tiền, lại mời anh đi chụp hình cưới không được sao?” Tôi đề nghị. Thật sự thì không phải tôi bắt bẻ hình dán tùy tiện, chẳng qua là tôi thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng Vũ Thần mặc tây trang.

“Chờ em gom tiền? Bao lâu? Anh nói chúng ta không chờ nữa, cũng không chờ kịp.” Sau đó, anh lại kéo tay tôi một lần nữa, “Đi tới quán chụp hình ở gần trường trung học cấp một đi.” 

Gần trường trung học cấp một? Hình như là rất xa rồi, gần công ty của chúng tôi cũng có cửa hàng chụp hình mà... Mặc dù trong lòng của tôi đang oán trách nhưng mà tôi vẫn đi theo Vũ Thần nhảy lên xe buýt đi tới trường trung học cấp một của Vũ Thần.

“Còn phải chọn phong cảnh gì? Ngẫu nhiên là được sau, sau khi chụp xong, còn có chuyện khác.” Vũ Thần không nhịn được, đưa tay đoạt đi album phong cảnh ở trên tay của tôi.

“Ngẫu nhiên thì không đẹp.” di@en*dyan(lee^qu.donnn). Tôi trừng mắt lên, đưa tay đoạt đi album phong cảnh trở về. “Hôm nay sao anh lại không có kiên nhẫn như vậy, lúc em và Giang Linh chụp hình dán, chọn cảnh chụp đã mất hơn một tiếng đồng hồ, anh cứu ngồi chờ đi.”

“...” Tức giận, nhưng mà cuối cùng anh vẫn đành phải nghe theo lời của tôi, yên lặng chờ ở bên cạnh.

Đúng vào thời gian học sinh cấp một tan học, cho nên bên trong cửa hàng chụp hình liên tục có học sinh ra vào, những nữ học sinh đứng ở cửa cực kỳ ồn ào và náo nhiệt. Bình thường lúc Vũ Thần xuất hiện ở nơi có nhiều nữ sinh, luôn sẽ trở thành tiêu điểm, bây giờ trẻ con trưởng thành rất sớm, Vũ Thần tất nhiên sẽ trở thành đối tượng mà bọn họ bàn tán.

“Đẹp trai quá!”

“Ừ, bộ dạng rất có đẹp, còn có phong cách minh tinh.”

“Mặc dù ngồi, nhưng mà dáng vẻ lại rất cao ráo.”

Vừa chọn cảnh chụp, tôi vừa lén lút nghe những lời bàn tán của mấy nữ sinh ở bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý. Mặc dù là ca ngợi Vũ Thần, nhưng mà hai người chúng tôi không phải cùng vinh cùng nhục sao! Cười thầm, tôi nhìn gò má của Vũ Thần, nhưng mà hành động này lại thất bại, bởi vì anh cũng đang sững sờ nhìn tôi chằm chằm.

Thấy tôi cũng nhìn về phía anh, anh cũng không có cử động gì, vẫn sững sờ. Điều này khiến cho tôi không khỏi suy nghĩ, là anh đang nhìn toi hay là đang duy nghĩ đâu đâu.

“Vũ Thần?” di@en*dyan(lee^qu.donnn).

"Cái gì."

Thì ra không phải là đang suy nghĩ. Vậy anh nhìn tôi chăm chú như vậy làm cái gì? Tôi ngại ngùng...

“Anh... Anh có muốn chọn một khung cảnh mà anh thích không?”

Ánh mắt sững sờ của Vũ Thần khẽ động, một bộ dạng ‘không mở bình thì ai biết trong bình có gì’, ánh mắt anh hơi mở lớn ra, nói: “Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.

“Hứ.” Tôi xem thường sự châm chọc của anh với tôi.

Rốt cuộc, một giờ cũng trôi qua nhanh chóng, tôi đem mấy cảnh mà mình thích chỉ ra. Sau khi ông chủ đem mã số đưa vào trong máy, tôi theo Vũ Thần đi vào trong phòng chụp dưới những ánh mắt ngưỡng mộ của mấy nữ sinh.

Phòng chụp ngăn cách chúng tôi với những lời ríu rít của những nữ sinh kia, đột nhiên tôi cảm thấy bên tai yên tĩnh hơn rất nhiều. Thích loại cảm giác này, cho dù bên ngoài ồn ào như thế nào, tối thiểu thì Vũ Thần tồn tại trong nơi hẻo lánh nhỏ này, trong chỗ yên tĩnh này.