Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 39: Không tựa đề (còn chưa nghĩ ra. . .)




Editor: Táo đỏ phố núi

"Rất nhiều việc hả?” Trong khi chúng tôi ăn bữa cơm đơn giản, Vũ Thần chỉ chỉ vào tập tài liệu ở trên bàn.

“Ừ, không ít, lần này thiết kế đồ của nửa năm và chuẩn bị báo cáo tổng kết cuối năm nữa.” Ăn cơm tối, tôi trò chuyện với Vũ Thần, nhưng cũng không quên liếc mắt nhìn tập tài liệu hơn nửa năm cần tổng kết.

“...” Anh cũng rất có mắt nhìn, thấy tôi bận cũng không hỏi gì nhiều nữa.

“Sao vậy?” Tôi thấy vẻ mặt của Vũ Thần có chút kỳ quái, hỏi.

“Rất đau lòng...” Nói xong, anh kéo cái ghế sát lại gần tôi hơn, đột nhiên giống như làm nũng, dựa đầu lên trên vai tôi.

Ngây người.

“Nhìn thấy em bận rộn như vậy, mà anh không có cách nào giúp em, tâm tình thật khó chịu.”

Tôi nghe thấy lời này của anh, trong lòng cảm thấy vui vẻ khác thường. Đã bao lâu rồi, cái người luôn lấy việc bắt nạt tôi làm thú vui, bây giờ cũng biết thương hương tiếc ngọc đối với tôi rồi sao! Nhẹ nhàng hít một hơi, tôi ngửi được mùi thơm dầu gội của Vũ Thần, loại tình cảnh này không khỏi khiến cho tôi nghĩ tới một số tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình, chẳng qua là, trong đó đều viết là nữ chính dựa đầu lên trên bả vai của nam chính...  Hơn nữa, hành động kế tiếp của hai người sẽ là... Kiss...

"Vũ Thần."

"Liêm Di." Hai chúng tôi đồng thời cùng gọi tên của đối phương.

“Hả?” Hai chúng tôi lại đồng thời nhìn đối phương bằng ánh mắt dò hỏi.

“Chuyện gì? Em nói trước đi.” Vũ Thần hất hất đầu ý bảo tôi.

“Anh hãy nói trước đi.” Điều tôi muốn nói, thật sự khiến tôi rất khó để nói ra. 

"Vậy anh sẽ nói......" Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Vũ Thần mất tự nhiên cười cười, "Cái đó...... Cái đó......"

Sự do dự của anh khiến cho lòng tôi đột nhiên căng thẳng, không phải điều anh và tôi muốn nói là một đấy chứ?

“Cá khô hơi mặn, anh muốn uống nước.” Sau khi ấp úng, lời nói của Vũ Thần khẽ lọt qua kẽ răng nói ra.

Đổ mồ hôi.

“Em... Em đi lấy giúp anh.” Bởi vì Vũ Thần rất ngây thơ, cho nên tôi bắt đầu cảm thấy mình đã chịu ảnh hưởng quá nghiêm trọng từ tiểu thuyết ngôn tình, quá mất mặt. Tôi vội vàng đứng lên, tôi đi lấy cái ly đi lại chỗ máy đun nước rót cho anh một ly nước.

“Vừa rồi em muốn nói điều gì?” Sau lưng của tôi vang lên một câu nói như vậy.

Mực nước ở trong ly đã ngang bằng với miệng ly, tôi cuống quít đè chốt công tắc máy nước nóng xuống. Xoay người lại, nhìn thấy Vũ Thần, tâm tình hoảng hốt, tôi lại càng không biết nên nói gì.

Anh ngửa mặt nhìn tôi, vẻ mặt tương đối ngây thơ vô hại, “Muốn nói cái gì à?”

“À... Đó là, là quản lý nói...” Đột nhiên nghĩ tới chuyện quản lý muốn tôi đi công tác ở nước Pháp, tôi ngồi xuống đem chuyện đó nói cho Vũ Thần.

“Không đi có được hay không?” Vẻ mặt khổ sở.

“Có thể, nhưng mà đây thực sự là một cơ hội rất tốt.”

“Em nghĩ xem? Nếu như em thật sự muốn đi, anh ủng hộ em, mặc dù chúng ta sẽ không gặp mặt nhau trong một thời gian dài.” Câu trả lời của Vũ Thần khiến cho tôi thực sự giật mình, tôi vốn tưởng rằng anh sẽ bá đạo nói với tôi một lời phủ định, nhưng không ngờ, anh lại có bộ dạng ‘nhịn đau cắt thịt’ để nói ra câu nói tôn trọng sự lựa chọn của tôi.

“Tại sao không nói là ‘không thể’?”

“Có thể đi tới Pháp để bồi dưỡng không phải là lý tưởng của em sao? Mặc dù em đi công tác, không phải là học tập, nhưng mà vẫn có thể tới chỗ học viện nhìn một chút, với tính cách của em, không phải sẽ rất vui vẻ sao.” 

Lý tưởng, bây giờ nghe tới từ này, trong đầu của tôi điều đầu tiên tôi nghĩ tới không phải là tới Pháp du học, mà là anh đó, Vũ Thần. Không biết bắt đầu từ lúc nào, điều em mong đợi nhất đã biến thành có thể đi cùng với anh, anh có biết không, Vũ Thần?

“Yên tâm đi, em sẽ không đi, ngày mai em sẽ nói với quản lý.”

“Không đi?”

“Ừ!” Tôi kiên định gật đầu một cái, trả lời câu hỏi của Vũ Thần.

“Chuyện đó...” Vũ Thần nhận được câu trả lời của tôi, ngoài mừng rỡ ra, thì lại ấp a ấp úng, trên gương mặt là vẻ mặt xấu hổ.

Tôi chớp mắt mấy cái nhìn anh, “Sao vậy? Em không đi công tác, anh sẽ không thể nào kêu em mua quà tặng trở về?”

“Hứ...” Ghét bỏ tôi sát phong cảnh, anh liếc tôi một cái, đột nhiên nói ra một câu khiến cho tôi có chút ngây người ra, “Trong phòng làm việc ít người quá.” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

“Đúng vậy, nên tan làm thì đã tan, nên đi ăn cơm thì đã đi, chỉ còn hai chúng ta.”

“Thật ra thì, mới vừa rồi anh muốn nói là...” Vũ Thần đem cái ghế của tôi kéo lại bên cạnh mình, khoảng cách giữa hai người chúng tôi chợt rút ngắn, ánh mắt sâu thẳm của anh bình tĩnh nhìn vào mắt tôi, “Mới vừa rồi anh muốn nói là, có thể tái diễn lại lịch sử một lần không?”

Lịch sử mà anh nói, có phải... Là lần thứ ba chúng tôi hôn môi không? Thì ra tôi và anh cùng nghĩ về chuyện đó thật! Chẳng qua là, lời đòi hôn này của anh cũng quá ‘Vũ Thần hóa’ rồi không? Lời khó hiểu như vậy, cũng khó hiểu y chang như lần tỏ tình của anh trước kia vậy!

“Là lịch sử mà đã tát anh một cái hả?” Tôi cố ý đùa giỡn anh.

Cười đểu, mắt anh híp híp lại, “Trước, cái trước!” Nói xong, Vũ Thần nghiêng người tới.

Bây giờ, ngoại trừ nhắm mắt ra, tôi còn có thể làm gì? Cười trộm trong lòng?

Cảm thấy có hơi thở ấp áp phun lên mặt mình, nhịp tim nói cho tôi biết, Vũ Thần sẽ lập tức chạm vào môi của tôi, nhưng mà, lúc này bên ngoài cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Có ai không?”di@en*dyan(lee^qu.donnn).  Là mẹ tôi!

Mở choàng mắt, tôi và Vũ Thần kinh hoảng nhìn đối phương.

“Làm thế nào?” So với tôi Vũ Thần còn sợ bị mẹ tôi nhìn thấy hơn, nên hạ thấp giọng hỏi.

“Trốn đi, trốn đi.” Tôi hoảng sợ nói cà lăm, vừa tôi vừa giúp Vũ Thần tim chỗ trốn. “Bàn phím, trốn ở phía dưới bàn phím đi!”

"Sẽ không bị phát hiện chứ?"

"Sẽ không đâu."

Rối ren mấy giây, Vũ Thần uất ức trốn ở phía dưới bàn mà tôi đánh máy. Tôi vỗ ngực trấn định một cái, rồi đi tới cửa mở cửa cho mẹ tôi. Nói thật, may nhờ mẹ tôi tương đối biết phép lịch sự, còn biết gõ cửa, nếu như trực tiếp đẩy cửa vào... Tôi lắc đầu một cái, không có dũng khí tưởng tượng tiếp nữa.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Mở cửa ra, mẹ cầm theo một cái túi xuất hiện ở trước mặt tôi.

“Không phải con không có tiền ăn cơm sao, mẹ đi tới để đưa cơm cho con.” Nói xong, mẹ liền đi vào bên trong phòng làm việc của tôi.

“Phiền phức như vậy làm gì.” Tôi bước nhanh hơn đi phía trước mẹ tôi, cái ghế đẩy tới trước bàn vi tính, khiến cho nó ngăn cản Vũ Thần kín hơn.

Nhìn thấy thức ăn ở trên bàn tôi còn chưa kịp dọn dẹp, ánh mắt của mẹ lập tức nhìn về phía tôi. “Không có tiền ăn, những thứ này là ai mua cho con? Lại còn là mười hai đồng!”

Khả năng trinh thám thiên phú! Mẹ tôi tuyệt đối có thể gọi là hỏa nhãn kim tinh, vừa rồi không phải là hai đôi đũa, chẳng qua là thức ăn nhiều hơn một chút, mẹ cũng biết là thức ăn này là phần hai người! Tôi cố gắng tỏ ra mình trấn định, nhưng mà lại không giải thích được bất cứ điều gì.

“Chuyện đó, thì cũng...”

“Cũng cái gì?” Ánh mắt của mẹ sắc bén không nhìn tôi nữa, mà là tìm quanh trong phòng làm việc của tôi, giống như mẹ biết có người trốn vậy.

“Đều là...” Tôi kéo kéo cánh tay của mẹ tôi, “Mẹ nhìn cái gì vậy?”

“Mẹ là mẹ con, muốn nhìn hoàn cảnh làm việc của con, không được à?”

“Được, được.”

Tôi căng thẳng ở chung một chỗ với mẹ, chính xác mà nói thì phải nói là tôi, Vũ Thần và mẹ tôi căng thẳng ở chung một chỗ, cơm nước xong Minh Chí quay trở lại.

“Liêm Di, anh...”  di@en*dyan(lee^qu.donnn).Nhìn thấy mẹ tôi tới, đầu tiên là Minh Chí kinh ngạc, sau đó thì lễ phép chào hỏi mẹ tôi, “Cháu chào dì, lại gặp dì rồi.”

“Ừ!” Sắc mặt căng thẳng của mẹ hòa hoãn hơn rất nhiều, xem ra bà vẫn rất thích Minh Chí giống như trước.

Vì vậy tôi nhanh trí, lấy anh làm bia đỡ đạn, “Mẹ tất cả những thứ này là do Minh Chí cho con mượn tiền mua, mới vừa rồi đột nhiên anh ấy thèm ăn mì xào, cho nên mới đi ra ngoài mua mì xào!” Vừa nói, tôi vừa nháy nháy mắt với Minh Chí.

Mặc dù đối với những lời nói của tôi giống như rơi vào sương mù, nhưng mà Minh Chí vẫn ngoan ngoãn phụ họa theo lời nói của tôi.

“Đúng vậy ạ, cháu đi ra ngoài mua mì xào.” Anh lắc lắc cái túi ở trên tay.

“Như vậy à, vậy thì làm phiền cháu quá.” Mẹ tôi lịch sự gật đầu mỉm cười với Minh Chí, sau đó quay đầu nhìn về phái tôi, giọng nói có chút trách cứ, nói: “Nhìn Minh Chí một chút mà xem thật là quá tốt, sẽ chăm sóc cho con, có chỗ nào không so được với Vũ Thần?! Nhớ, con và Vũ Thần ở cùng một chỗ, mẹ vẫn kiên quyết không tán thành đâu đấy!”

Lời này tuy giọng điệu không lớn, cách chỗ Minh Chí ba thước, anh không nghe thấy, nhưng mà tôi nghe thấy, Vũ Thần ở dưới gầm bàn cũng nghe thấy rõ ràng.