"Hi, tốc độ của chị thật là nhanh!"
Lúc tôi xuất hiện ở cửa rạp chiếu phim, Giang Vũ Thần nở nụ cười, cậu ấy vẫn bình yên vô sự, vui vẻ ôm hai cốc bỏng ngô, đi về phía tôi.
Bị lừa! Tôi lại bị lừa! Quen biết Giang Vũ Thần đã lâu, tôi bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình...
Không nhìn vẻ mặt tức giận của tôi, Giang Vũ Thần kéo một tay tôi, rồi đi vào trong rạp chiếu phim.
"Giang Vũ Thần! Lừa chị vui lắm sao?" Tôi gạt tay cậu ấy ra, trợn mắt nhìn.
"Tức giận sao?" Giang Vũ Thần giống như phát hiện đại lục mới, kinh ngạc nó: "Bạn học đeo tạp dề của hàng gà rán đang tức giận sao?"
Tạp dề? Tôi đột nhiên cúi đầu xuống, thì ra bởi vì lúc ra cửa quá vội, chỉ lo tháo mũ trên đầu mà tôi đã quên mất cởi tạp dề xuống rồi. Liền tranh thủ cởi xuống tạp dề trên người mình, gương mặt đỏ bừng nhìn Giang Vũ Thần: "Em chớ đắc ý!"
"Em không hề đắc ý."
"Em rõ ràng không có bị thương, còn nói mình bị thương, em có biết về cậu chuyện cổ tích sói đến không? Bây giờ em và đứa trẻ trong câu chuyện cổ tích kia có cái gì khác nhau chứ?"
"Em chắc chắn đẹp trai hơn." Giang Vũ Thần hơi suy tư một chút, tự hào trả lời câu hỏi của tôi.
"Em quá..."
"Quá gì? Thôi, đừng ở đây mắng em nữa, phim sắp bắt đầu rồi! Là bộ phim kinh dị mới nhất đó!" Cắt ngang lời nói của tôi, Giang Vũ Thần bá đạo lôi kéo tôi tiến vào rạp chiếu phim.
Phim kịnh dị... lúc Giang Vũ Thần còn học tiểu học đã thích xem thể loại phim này, nhưng bởi vì Giang Linh quá nhát gan, mỗi lần cậu ấy muốn coi phim kịnh dị đều rủ tôi đi cùng. Có nhiều lần, Giang Vũ Thần bị dọa sợ phải cầm tay tôi. Nhớ tới chuyện lúc trước, tôi cũng tiêu tán cơn tức giận lúc nãy được một nửa.
Tìm chỗ ngồi, Giang Vũ Thần đưa cho tôi một cốc bỏng, lúc tôi sắp nhận được, cậu ấy lại cố ý rút tay về về, để khiến tôi bắt hụt. Nhìn hành động trẻ con của Giang Vũ Thần, một điểm nóng nảy tôi cũng không có.
Ba--- Tất cả đèn trong rạp chiếu phim đều bị tắt, trước mắt chúng tôi là một mảng tối om.
"Chị lần theo mấy đoạn tin nhắn của em hả? " Trong bóng tối, Giang Vũ Thần thấp giọng hỏi tôi.
"Uh."
"Chị hiểu được sao?" Giang Vũ Thần hỏi đặc biệt chi tiết.
"Hiểu được... " Nhất định phải nói rõ chuyện này sao, đột nhiên có tiếng động lớn, cắt đứt lời tôi định nói.
Màn hình phía trước bắt đầu chuyển từ đen sang xám, phim bắt đầu.
"Xem phim đi!" Giọng nói mừng rỡ.
"Uh."
Tôi ghé mắt nhìn Giang Vũ Thần đang ngồi bên cạnh tôi, hắn thật là kinh khủng, so sánh với phim kinh dị còn kinh khủng hơn —— nhìn màn hình chiếu phim, trên mặt Giang Vũ Thần treo một nụ cười rực rỡ. Bất quá, nói thật, Giang Vũ Thần bị gọi là Thất Trung giáo thảo, đúng là danh hiệu kỳ thực. Hai má đầy thịt lúc còn bé thường xuyên bị Giang Linh nghịch ngợm chơi đùa đã sớm biến mất, hiện tại gò má của cậu ấy góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là cằm, rất đẹp.
Phát hiện tôi đang nhìn lén cậu ấy, Giang Vũ Thần quay đầu sang, cười ấm áp như gió xuân: "Nếu chị sợ, em có thể cho chị mượn bàn tay em."
Rung động. Một lần nữa tôi lại nghe được tiếng tim đập của mình.
"Ai, ai sợ chứ, một lát nữa không nên giống như lúc còn nhỏ cầm tay chị là chị đã phải cám ơn trời đất rồi."
"Hiện tại chắc chắn sẽ không."
Sẽ không tới nắm tay tôi... Tại sao nghe Giang Vũ Thần nói lời này, trong lòng tôi có một loại cảm giác thất bại, giống như lúc bản thiết kế của mình không được chọn trúng vậy.
Không nói cái gì nữa, tôi chuyển ánh mắt đến màn hình chiếu phim, nhưng tôi đã không còn cách nào hấp thu được nội dung của bộ phim.
Tôi suy nghĩ lung tung thật lâu, mãi về sau trong lòng tôi mới yên tĩnh lại để xem phim, đột nhiên Giang Vũ nghiêng người, đầu gối lên trên vai tôi.
"Giang Vũ Thần?" Tôi nhẹ giọng gọi cậu ấy.
"... " Chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng đều đều của Giang Vũ Thần, không có tiếng trả lời lại.
"Ngủ rồi sao?"
"... " Vẫn không có tiếng trả lời, xem ra Giang Vũ Thần thật sự ngủ rồi.
Tôi bất đắc dĩ nhìn gương mặt quen thuộc đang dựa lên trên vai mình, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện gương mặt này hết sức tuấn tú, rủ người khác đi xem phim, chính cậu ấy lại ngủ mất, tối ngày hôm qua cậu ấy không có ngủ sao?