Mưa càng lớn hơn, tòa nhà bằng bê tông cốt thép kiên cường bị bao quanh bởi màn mưa, Vũ Thần đứng ở một góc bị mưa xối ướt đẫm.
Studio ở bên cạnh phối hợp với trời mưa mở loại nhạc với giai điệu buồn, những giai điệu này hòa vào tiếng mưa xối lên người Vũ Thần. Tôi nhẹ bước tới bên cạnh Vũ Thần ngồi xổm xuống. Đầu cậu chôn ở bên trong khuỷu tay mình, không nói tiếng nào làm cho người ta rất lo lắng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vũ Thần như vậy, bây giờ tôi phải nói gì với cậu ấy? Không khí như vậy......
Sau khi nghĩ tôi quyết định giả bộ nhẹ nhõm: “Giang Vũ Thần, em ngủ quên rồi sao? Ôm mặt ngủ trong mưa, đầu em không có vấn đề gì chứ?”
“......” Vũ Thần không có phản ứng.
Giọng điệu của tôi còn chưa đủ nhẹ nhõm sao? Vì vậy tôi lại giả bộ hip-hop “A, trai đẹp, đừng ngủ, có thời gian rỗi không? Tôi mời cậu ăn cơm! Tôi rất có thành ý.....”
Lần này quả nhiên đánh thức dã thức đang ngủ say, Giang Vũ Thần ngẩng đầu nhìn tôi “Chị bị động kinh à.”
Động kinh.......Tôi chỉ muốn hòa hoãn không khí mà thôi! Cậu ta thật là không biết điều! Tôi muốn so đo với cậu ta nhưng nhìn cặp mắt đỏ hồng của cậu ta tôi thành thật một chút thì tốt hơn.
“Rất khó chịu sao.”
“......” Cậu ta đứng dậy, không nói gì, nhấc chân muốn đi.
“A, em đi đâu vậy?” Tôi đi theo Giang Vũ Thần.
“Ai cần chị lo.”
“Không cần nổi điên với chị, chị không phải cái thùng xả giận! Nhưng mà.....” Tôi nhón chân lên, quàng lên vao Giang Vũ Thần “Chị có thể làm người tri kỷ để em càu nhàu!”
Giang Vũ Thần có chút giật mình, cậu quay đầu nhìn tôi, sắc thái trong mắt phức tạp, tôi nhìn không hiểu.
“Sao vậy? Cảm kích sao?” Tôi nheo mặt cười.
“Hứ.” Lúc bình thường khi tôi hoạt bát chính là chọc cười cậu ta, rất nể mặt tôi, Giang Vũ Thần khẽ giật khóe miệng, mặc dù khóe miệng có chút cười nhạo nhưng mà cậu ta cười rồi.
“Từ trên cao nhìn xuống bắt nặt chị sao! Thật là, Giang Linh không cao hơn chị bao nhiêu sao em lại cao hơn chị nhiều vậy!” Bàn tay quàng vai cậu ta mỏi nhừ, tôi liền thu tay lại, một cái tay khác xoa bóp “Vũ Thần cao chót vót, tâm tình tốt hơn chút nào chưa?”
“Nếu không bị dầm mưa, tâm tình của em sẽ tốt hơn!”
“Thật sao? Chị muốn em làm thân sĩ!”
Bởi vì Giang Vũ Thần cầu xin tôi đừng đưa cậu ta về nhà, cho nên hai chúng tôi nhà ai nấy về. Mẹ tôi đến tiệm giúp ba, không có ai ở nhà.
“Em đi tắm đi, nếu không em bị cảm mẹ em sẽ tìm chị tính sổ.” Tôi tìm ở trong tủ đồ của mình một bộ quần áo thể thao của nam đưa cho Giang Vũ Thần.
Cầm quần áo cậu ta lập tức giật mình “Không phải chị chưa từng quen ai sao? Sao lại có đồ của nam?”
“Ai cần em lo.” Tôi học giọng điệu của cậu ta nói.
“Không nghĩ tới, Liêm Di cũng sẽ giấu đàn ông!” Giang Vũ Thần nói.
Thật sự không nên chọc cho cậu ta vui, vừa mới vui vẻ liền trêu chọc tôi! Một học sinh cấp ba có thể nói những lời như vậy sao? Hoặc là nói với người lớn tuổi hơn mình như vậy! Tôi liếc cậu ta một cái, không để ý đến cậu ta.
Cậu ta càng quá mức hơn, đi theo phía sau tôi, chỉ trích: “Thật là, sao người lớn lại không làm gương cho người nhỏ hơn chứ!”
Tôi đột nhiên xoay người: “Mau đi tắm đi, quần áo này là của chị!”
Tôi đột nhiên xoay lại khiến Giang Vũ Thần bị dọa sợ lùi về phía sau, sau khi đứng vững dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn chằm chằm tôi “Chị có sở thích mặc đồ đàn ông sao?”
Trong mắt Giang Vũ Thần tôi không bình thường.
“Đây là bộ đồ chị mặc khi làm bản thiết kế, mặc quần áo này chị mới có linh cảm. Bây giờ rõ chưa?”
“A, hiểu. Chỉ là chị rất quái lạ.”
“Rồi, chị rất quái lạ.’ Tôi bất đắc dĩ dùng sức gật đầu “Vậy em nhanh đi tắm đi, đừng nói nhảm.”
“Chị tắm trước đi.” Cậu ta ra lệnh cho tôi tương tự như vậy.
“Tại sao?”
“Nếu em tắm trước chị nhìn lén thì sao?”
Nhìn dáng vẻ tự kỷ của Giang Vũ Thần tôi thật sự muốn hộc máu.
“Lúc em còn nhỏ chị đều đã nhìn thấy hết rồi bây giờ còn cần nhìn sao?”
Vèo, sắc mặt Vũ Thần ửng đỏ, cả cổ cũng đỏ. Tôi lấy trong tủ lạnh ra một lon coca, phất tay với cậu ta “Em nhanh đi tắm đi!”
“Chị tắm trước” Cậu ta quật cường.
“Tại sao?”
“Chị là con gái, thể chất kém, nếu chị bị cảm thì sao?” Khó gặp qua Giang Vũ Thần xấu hổ, tôi lại bị chọc cười.
“Ha ha ha ha, rốt cuộc Vũ Thần cũng biết quan tâm tới chị! Trưởng thành! Nhưng mà chị là chị vẫn nên nhường em!” Nói xong tôi để lon coca xuống, đẩy cậu ta vào nhà tắm.
Đóng cửa lại tôi thở dài. Không biết bây giờ Giang Linh về tới nhà chưa.
“Ba đứa làm sao vậy? Bây giờ nhìn hai đứa giống như chị em, Giang Linh là người ngoài.” Sau khi mẹ về nhà nghe thấy tôi nói muốn mẹ giúp tôi gọi điện thoại tới nhà Giang Linh liền nghi ngờ hỏi.
“Mẹ, mẹ gọi điện thoại là được.”
“Vậy mẹ nói mưa to quá nên để Vũ Thần ở lại nhà chúng ta sao?”
“Vâng, nói như vậy. Ngoài ra mẹ không cần hỏi những vấn đề khác.”
Mẹ bất đắc dĩ gật đầu.
Bởi vì giận dỗi Giang Linh nên Giang Vũ Thần không chịu về nhà, chai lì đòi ở trong nhà chúng tôi. Kể từ khia cậu ta lên cấp ba, đây là lần đầu tiên cậu ta đến nhà chúng tôi ở.
“Sao không về nhà?”
“Lười quay về.” Vũ Thần bới cơm, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Hứ, thật ra em không muốn đối mặt Giang Linh thì có.”
“Ngượng ngùng cái gì? Em lại không làm gì sai! Ngược lại chị ấy lại không biết điều.” Giọng điệu quật cường.
“Ha ha ha. Thật ra thì chúng ta cũng sai.” Tôi tỉnh táo phân tích một chút, tôi theo Giang Vũ Thần ở sau lưng ủng hộ Giang Linh, nhúng tay quản tình cảm của cô ấy. Tôi thật sự váng đầu rồi, lại cùng một đứa trẻ thực hiện một kế hoạch ngây thơ.
“Không có sai!” Giang Vũ Thần trợn to hai mắt “Em không muốn thấy chị ấy bị bắt nạt, giúp chị ấy dạy dỗ tên kia, em sai chỗ nào? Mặc dù em là em trai nhưng mà em cũng đã trưởng thành, em cũng có trách nhiệm bảo vệ chị gái của mình!”
Trưởng thành......Tôi nhìn dáng vẻ quật cường của Giang Vũ Thần, thật sự muốn lập tức phản bác cậu ta. Nhưng suy nghĩ một chút, tôi nhìn cậu ta lớn lên từ bé, cũng thường cảm giác mình là người lớn rồi, loại cảm giác đó rất kỳ diệu, vì vậy không nói thêm gì.
“Mặc dù bây giờ chị em đối với em rất bạo lực nhưng lúc nhỏ chị ấy rất thương em, dĩ nhiên, bây giờ đối với em cũng rất tốt, nhưng mà cách thức hơi kịch liệt.” Vũ Thần luôn gây gổ với Giang Linh, thật ra thì trong lòng rất rõ ràng.
Cùng chung một dòng máu, thế nào cũng là chị em. Trước kia lúc Giang Linh cùng Giang Vũ Thần gây gổ, tôi thường cảm thấy mình may mắn vì không có em trai, bây giờ ngược lại tôi cảm thấy hâm mộ cô ấy, cảm giác có em trai bảo vệ thật ra thì rất tốt.
“Vũ Thần, sau này nếu có người bắt nạt chị, em có giúp chị báo thù không?” Ma xui quỷ khiến, tôi mở miệng hỏi.
Ngẩn ra, Giang Vũ Thần ngậm cái muỗng nhìn tôi.
“Sao vậy? Có thể không?” Tôi cũng là chị cậu ta chứ sao.
“Cái đó......” Có chút do dự, hình như cậu ta không biết nên nói gì.
“Em do dự cái gì? Có phải bởi vì chị không phải là chị ruột của em nên em không muốn trông nom chị?” Tôi bất mãn cướp cái muỗng trên miệng cậu ta “Quá không nghĩa khí!”
Cậu ta cướp lại cái muỗng, quyệt miệng nói “Chị căn bản sẽ không như vậy, sẽ không có ai bắt nặt chị!”
“Tại sao?”
“Ai có thời gian đi bắt nạt một người ngu ngốc không đáng để bắt nặt chứ?”
Hộc máu! Tôi là ân nhân của cậu ta, cậu ta lại đối xử với tôi như vậy! Tịch thu cơm, đồ ăn còn có thịt!
Tôi đang muốn trừng trị cậu ta thì mẹ đi về phía chúng tôi “Gọi điện thoại rồi, nói với mẹ Vũ Thần rồi. Hôm nay Vũ Thần ngủ ở phòng Liêm Di đi.”
Cái gì? Vậy tôi ngủ ở đâu?
Tôi vội vàng chỉ chỉ mình “Mẹ, con thì sao?”
Mẹ hời hợt nói “Con có ý kiến gì, ngủ cùng Vũ Thần đi.”
Hộc máu! Mẹ tôi thật sự quá yên tâm về Giang Vũ Thần! Mẹ không biết, Giang Vũ Thần đã cướp đi nụ hôn đầu của con gái mình!
Xua xua tay, đi về phía ghế sa lon, tôi nói với mẹ “Con ngủ ở đây là được.”
“Vậy mẹ giúp con lấy chăn.”
“Được.”
Chín giờ mới ăn cơm xong, Giang Vũ Thần thích ứng với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhà chúng tôi, quay về phòng tôi chuẩn bị ngủ.
Tắt ti vi, tôi cũng chuẩn bị ngủ nhưng mà lúc trước tôi có thói quen đọc sách một lúc.
Tôi quay về phòng muốn lấy cuốn tiểu thuyết ở đầu giường, không ngờ ở khe cửa nhìn thấy Giang Vũ Thần....thế nhưng.....lại đang.....ôm gấu bông của tôi, khuôn mặt giống như tôi lúc ôm gấu bông! Người này lại có sở thích giống như con gái! OMG!
Có thể bởi vì ánh mắt ngạc nhiên của tôi quá nóng bỏng Giang Vũ Thần đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía tôi!
Bị phát hiện rồi! Tôi giống như mới vừa quay lén, có tật giật mình vội vàng chạy đi, lúc chui vào chăn cả người đầy mồ hôi.
Hô.....Thở phào, vẻ mặt tôi ổn định. Thế nhưng sau ghế sa lon đột nhiên xuất hiện một cái tay, còn có giọng nói âm trầm khủng bố “Chị muốn sách.......”
“A!” Tôi che miệng không để âm thanh phát ra ngoài, sợ làm ba mẹ giật mình.
Gang Vũ Thần lò đầu ra từ sau ghế sa lon, nhíu mày hỏi tôi “Vừa rồi chị rình xem cái gì?”
“Không có......Không có.”
“Thật sao?” Cậu ta nheo mắt lại.
“Vũ Thần, thật xin lỗi vì chị thấy rồi nhưng em yên tâm, vì tiền đồ của em chị sẽ không nói chuyện em thích búp bê ra ngoài! Thật đấy!” Tôi đưa ngón tay ra thề.
Đối mặt với sự chân thành của tôi, Giang Vũ Thần làm vẻ mặt thất bại “Thật là ngu ngốc.” Nói xong cậu nhét cuốn sách vào người tôi bỏ đi.
Thật là kỳ quái, nhìn bối cảnh của cậu ta, tôi lại lắc đầu một cái. Nhưng mà làm sao cậu ta lại biết tôi muốn đi lấy sách?