Gói Thuốc Nhỏ

Chương 12






Nhạc Minh Uyên ngồi trong quán cà phê cách tập đoàn Đằng Phong không xa an tĩnh đợi Lâm Dược.

"Tiểu Minh." Lâm Dược vừa bước vào quán cà phê đã thấy Nhạc Minh Uyên.

Hắn cười vẫy vẫy tay.

"Chờ lâu không?" Lâm Dược nói, "Lúc định đi xuống thì gặp phải một bệnh nhân, nên chậm trễ một chút."
"Xem ra công việc triển không tồi." Nhạc Minh Uyên đẩy cốc cà phê hắn gọi qua cho Lâm Dược.

"Cũng khá tốt, mấy hôm nay xuất hiện vài bệnh nhân tìm đến." Lâm Dược cười nói, "Bằng không thì tôi sẽ nhận tiền lương mà không cần làm việc mất."
"Biết ngay là cậu không chịu được nhàn rỗi mà." Nhạc Minh Uyên đưa cái túi để trên bàn cho Lâm Dược, "Đây, thỏi son mà cậu muốn này."
"Cậu đặc biệt đến đây đưa cho tôi đó hả?" Khi Dior ra mắt sản phẩm mới, Lâm Dược đã nhìn trúng một khẩu son trong đó, nhưng nó không bán ở Trung Quốc nên cô đã nhờ Nhạc Minh Uyên mua giúp.

"Tôi có việc phải đi ngang đây nên tiện đường đưa cho cậu luôn." Nhạc Minh Uyên hỏi, "Đúng rồi, cái người đàn ông siêu cấp đáng ghét mà cậu nói còn tìm cậu làm phiền hay không?"
"Cũng ổn, tôi không làm việc chung tầng lầu với hắn, nên không thường xuyên chạm mặt." Lâm Dược nói.

"Vậy còn nam thần ở công viên thì sao?" Nhạc Minh Uyên hỏi.

"Gần đây công tôi vội vàng đi làm, cuối tuần còn phải làm gói dược chống muỗi, đã lâu không đến công viên rồi".

"Cậu kiên trì với nam thần của cậu cũng chỉ như vậy thôi à?" Nhạc Minh Uyên trêu chọc.

"Không phải cậu nghi ngờ tôi lừa cậu sao?" Lâm Dược buồn bực nói, "Hôm nay tan làm tôi sẽ đến công viên, chứng minh cho cậu thấy là tôi không có mù cũng không lừa cậu!"
"Được thôi, tôi sẽ chờ tin tốt của cậu." Nhạc Minh Uyên cầm lấy cốc cà phê đang uống dang dở trên bàn, "Đồ đã đưa đến tận tay, tôi đi trước đây."
"Gấp vậy á?" Lâm Dược nói, "Không cùng nhau ăn cơm à?"
"Có hẹn với giai nhân." Nhạc Minh Uyên cười ái muội.


"Lăn lăn lăn." Suốt ngày ngược cẩu, Lâm Dược ghét bỏ liên tục xua tay.

Nhạc Minh Uyên cười hề hề rồi khỏi quán cà phê.

Sau khi Nhạc Minh Uyên đi, Lâm Dược lại gọi thêm một phần điểm tâm ngọt, uống thêm cốc cà phê xem như giải quyết xong bữa trưa, thấy sắp đến giờ, Lâm Dược cầm túi xách quay trở lại công ty.

Quán cà phê này cách tập đoàn Phong Đằng một giao lộ, lúc Lâm Dược đi đến giao lộ vừa hay gặp phải đèn đỏ, thời gian chờ đèn đỏ có chút lâu, Lâm Dược bèn cuối đầu đứng ở ven đường nghịch điện thoại.

Ngôn Luật Kỷ vừa kết thúc cuộc họp với bên A xong, định lái xe về công ty, ở giao lộ gần công ty đợi đèn xanh, hắn nhàm chán nhìn khắp xung quanh một lượt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái đứng trên vạch kẻ đường cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô gái này sao lại đứng bên ngoài tuyến an toàn?
Ngôn Luật Kỷ cau mày, hạ cửa kính xe hô, "Tiểu thư? Quý cô? Này?!"
Lúc Ngôn Luật Kỷ gọi đến tiếng này thứ ba Lâm Dược mới hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn.

Là cô nàng?
Ngôn Luật Kỷ chỉ vào con đường nói, "Cô nên đứng lùi lại một chút nữa!"
"Cái gì cơ?" Lúc này trên đường liên tục có xe qua lại nên Lâm Dược nghe không rõ lắm.

"Cẩn thận!" Đồng tử của Ngôn Luật Kỷ đột nhiên co lại, hắn hét lên.

Đại não của Lâm Dược vẫn chưa hiểu được tại sao Ngôn Luật Kỷ lại gào lên bảo cô cẩn thận, bỗng nhiên một lực đẩy cực lớn hất cô bay về phía trước ngã văng ra ngoài.

Lúc Lâm Dược ngã trên mặt đất, trên mặt cô là biểu cảm mờ mịt, hơn nửa ngày sau đau đớn khắp người cô từ mông, mắt cá chân và cánh tay mới truyền đến đại não.

Ngôn Luật Kỷ chỉ kịp tắt xe, mặc kệ xe vẫn con đỗ trên đường đã tung cửa chạy ra ngoài, ôm lấy Lâm Dược còn đang nằm giữa đường chạy đến lề đường.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, xe ô tô bị xe của Ngôn Luật Kỷ chắn đường chỉ có thể tự chuyển sang làn bên cạnh để di chuyển.

"Lâm Dược, cô không sao chứ???" Ngôn Luật Kỷ lo lắng hỏi.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, vị tiểu thư này, cô không sao chứ?" Chàng trai cơm hộp mặc kệ chiếc xe đạp điện đang ngã trên mặt đất, đứng bên cạnh Lâm Dược lo lắng hỏi.

Lâm Dược ngơ ngác một lúc lâu mới hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, bản thân vừa mới bị xe đạp điện tông phải, cô nhìn lướt qua vị trí chiếc xe đang ngã, đây là chiếc xe vừa tông cô bay ra trung tâm giao lộ đó hả??
Sau lưng Lâm Dược toát mồ hôi lạnh, "Cậu chạy xe kiểu gì vậy hả?"
"Xin lỗi, xin lỗi ạ, vì khách hàng thúc giục nên tôi mới gấp như thế....." Chàng trai cơm hộp mếu máo xin lỗi.

"Trước tiên đừng mắng người, cô thấy thế nào? Muốn đến bệnh viện hay không?" Ngôn Luật Kỷ lo lắng hỏi.

Lúc này Lâm Dược mới bắt đầu kiểm tra thương thế của mình, mắt cá chân phải rất đau, đoán chừng đã bị trặc, khuỷu tay và đầu gói nóng rát đau đớn nhưng không nghiêm trọng, chỉ bị cọ xát trầy mảng da.

"Vẫn còn ổn." Lâm Dược trả lời.

"Có muốn báo cảnh sát hay không?" Ngôn Luật Kỷ nhìn vết thương của Lâm Dược hỏi.

"Đừng báo cảnh sát." Chàng trai cơm hộp sợ hãi, "Tôi mới từ quê đến đây, không thể để mất công việc này được, nếu báo cảnh sát tôi chắc chắn sẽ bị đuổi việc, tôi bồi thường tiền cho ngài có được hay không? Tôi, trên người tôi có 180 tệ, đều đưa cho ngài hết."
Lâm Dược nhìn vẻ mặt như sắp khóc của chàng trai cơm hộp, đồ ăn rơi đầy đường và sấp tiền lẻ trên tay cậu ta thì hỏi, "Cậu là người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Quý Châu, tôi....!Tôi năm nay 18 tuổi." Chàng trai cơm hộp thành thật trả lời.

"Thôi được rồi." Lâm Dược thở dài, cô giãy giụa đứng lên, "Cũng xem như là đồng hương, tôi cũng không yêu cầu cậu bồi thường, cậu đi đi."
"Ơ?" Chàng trai cơm hộp ngạc nhiên nhìn Lâm Dược.

"Sau này lái xe chậm một chút, có biết không?"

"Vâng."
"Còn không đi đi." Lâm Dược không kiên nhẫn nói.

Chàng trai cơm hộp sửng sốt, từ từ lùi hai bước, thấy Lâm Dược thật sự không truy cứu trách nhiệm của mình mới nhanh chóng nâng xe đạp điện dậy chạy như bay đi mất.

"Này......Mới vừa bảo cậu ta chạy chậm một chút đấy!" Lâm Dược không thể tin chỉ về hướng chiếc xe biến mất quát.

Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược như đang suy nghĩ về việc gì đó, thấy cơ thể Lâm Dược lảo đảo bèn duỗi tay đỡ lấy, "Thật sự không cần đến bệnh viện?"
"Tôi là bác sĩ mà." Lâm Dược nói, "Khủyu tay do ngã nên bị trầy da không nghiêm trọng, còn chân bị trặc tôi có thể tự chữa trị."
"Có thể đi bộ được không?" Ngôn Luật Kỷ thấy cô nàng nói như vậy thì không kiên trì dẫn cô đến bệnh viện nữa.

Lâm Dược thử cử động cổ chân, sau đó trưng khuôn mặt đáng thương nhìn Ngôn Luật Kỷ.

"Làm sao nữa?" Ngôn Luật Kỷ bị cô nàng nhìn như vậy thì không được tự nhiên lắm.

"Ngôn tổng, làm người tốt thì làm đến cùng, có thể chở tôi về công ty được hay không?" Lâm Dược nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn.

"Hành động làm nũng này không thích hợp với kiểu nữ hán tử hung hãn như cô đâu."
"Ai.........Ai là nũng hả......." Lâm Dược thẹn quá hoá giận.

Ting ting ting.....!
Ngôn Luật Kỷ quay lại nhìn trên đường một chút, phát hiện đèn đỏ đã đi qua một vòng, xe của hắn đang chặn cả một dòng xe ô tô phía sau.

Hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy Lâm Dược, bước nhanh về hướng chiếc xe, mở cửa xe sau đó bỏ người vào ghế sau.

Lâm Dược còn chưa kịp hoàn hồn sau khi được hắn bế kiểu công chúa thì xe đã rời khỏi giao lộ, chạy về hướng bãi đỗ xe ngầm của công ty.
Ngôn Luật Kỷ đỗ xe xong liền mở cửa xe sau giúp Lâm Dược.

"Cảm ơn." Lâm Dược dùng một chân nhảy xuống xe.

Ngôn Luật Kỷ ở phía sau nhìn Lâm Dược phía trước đang dùng một chân tung tăng nhảy nhót về phía thang máy, mím mím môi, sau đó lại nhịn không được mà bế cô lên một lần nữa.

"Anh làm gì vậy?" Lâm Dược hoảng sợ kêu lên.

"Cũng không phải chưa từng ôm qua, la hét cái gì." Ngôn Luật Kỷ vô cảm nói.

"Anh........Anh?!" Lâm Dược biết Ngôn Luật Kỷ nói về việc hắn ôm cô ở trên đường lúc nãy, đúng thật như vậy, nhưng mà vẫn làm cho người ta không được tự nhiên, "Như thế này dễ làm cho người khác hiểu lầm lắm."
"Yên tâm đi, cô không phải là kiểu người tôi thích." Ngôn Luật Kỷ nói.

"Ai cần anh thích chứ." Lâm Dược cực kỳ ảo não trả lời.

"Cho dù tôi là kiểu người anh thích thì tôi cũng sẽ không thích anh."
Ngôn Luật Kỷ dừng bước, cuối đầu nhìn Lâm Dược.

"Nhìn....!Nhìn cái gì mà nhìn?" Lâm Dược hận không thể cho bản thân một quyền, lúc nãy cô nói bậy bạ cái quái gì vậy trời?
"Ấn thang máy."
"..........." Lâm Dược hung hãn ấn nút thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô giãy giụa muốn xuống.

"Đừng nhúc nhích, lát nữa đỡ phải ôm lại lần nữa."
"Nhỡ bị người khác thấy....."

Ngôn Luật Kỷ suy nghĩ một lát rồi thả Lâm Dược xuống.

Khi thang máy đến tầng 8, không đợi Lâm Dược mở miệng hắn đã ôm cô lên đi về phía phòng y tế Đông y.

Trên đường đi gặp vài người đồng nghiệp trong bộ phận hành chính, một đám kinh ngạc đến nổi không khép miệng được.

Lâm Dược trợn mắt nhìn trời, thôi xong đời, drama nổi lên bốn phía rồi.

"Hòm thuốc ở chỗ nào?" Ngôn Luật Kỷ đặt cô lên ghế.

"Bên kia." Lâm Dược chỉ chỉ tủ thuốc bên cạnh.

Ngôn Luật Kỷ đi qua mở tủ thuốc ra, lấy thuốc đỏ trong đó sau đó quay trở về, kéo cánh tay Lâm Dược giúp cô thoa thuốc.

"Cảm ơn." Lâm Dược không ngờ rằng Ngôn Luật Kỷ sẽ giúp mình thoa thuốc nên hơi ngạc nhiên.

"Cô là người Quý Châu à?" Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược nghĩ nghĩ rồi hỏi.

"Không phải, là Giang Tây." Lâm Dược lắc đầu nói.

"Vì sao lại nói là đồng hương với tên nhóc lúc nãy?"
"Hả, vừa rồi ấy à?" Lâm Dược nhớ đến sự việc trên đường lúc nãy, "Tìm lý do để tha thứ cho cậu ta thôi."
"Tha thứ cũng cần lý do?" Ngôn Luật Kỷ khó hiểu hỏi.

"Như thế thì mọi người sẽ dễ dàng nhận lấy sự tha thứ đó hơn." Lâm Dược nói, "Nhìn cậu ta tuổi còn nhỏ như vậy, tôi cũng không nỡ tính toán cùng cậu ta."
"Vốn dĩ chuyện này không chỉ mỗi cậu ta sai." Ngôn Luật Kỷ đem thuốc đỏ nhét vào tay Lâm Dược, "Cũng do cô đứng bên ngoài tuyến an toàn nữa đấy."
"Tôi...."
"Cho nên cũng coi như cô đáng đời.

Vết thương trên đùi tự cô thoa đi."
Ngôn Luật Kỷ đứng dậy vỗ vỗ tay, xoay người muốn rời khỏi.

"Này!" Lâm Dược gọi Ngôn Luật Kỷ đã đi đến cửa lại.

Ngôn Luật Kỷ quay đầu nhìn cô.

"Hôm nay......!Cảm ơn anh." Lâm Dược nói cảm ơn một lần nữa.

"Sau này lúc đi đường không được nghịch điện thoại nữa." Ngôn Luật Kỷ đẩy cửa rời khỏi phòng y tế.

Lâm Dược chớp chớp mắt, bỗng nhiên cô cảm thấy, Ngôn Luật Kỷ này, ngoại trừ có chút độc miệng ra, có lẽ còn có chút....ngạo kiều*?
(Bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp)
C.K Lưu Hi.