Gợi Lửa Đam Mê (Marrying For King’s Millions)

Chương 8




Julie cảm giác mình giống y như một tên gián điệp.

Giờ đây trong bất cứ giây phút nào, cô có hơi mong chờ Travis nhảy bổ ra từ trong bóng tối, chỉ thẳng tay buộc tội cô và thét lên Đồ Phản Bộ

“Có lẽ ý tưởng này tệ thật,” cô thì thầm và cầm ly cà phê nóng của mình đến chỗ thành lan can rào chắn bảo vệ ở rìa đường hướng ra quang cảnh đại dương. Cô khẽ khom người rút sâu hơn vào trong chiếc áo gió xanh đậm và quay mặt mình đón hướng gió, để cho làn gió lạnh lẽo thổi ngược mái tóc cô ra sau.

Chỉ một mình cô trên đường nhựa rộng hình bán nguyệt, xe cô là thứ độc nhất đậu ở chỗ hoá ra chỉ cách King Winery khoảng hai mươi dặm về hướng bắc. Quốc lộ Một chạy thẳng một mạch đến California, băng qua những thị trấn nhỏ xíu, và ôm cua dọc sát đường bờ biển gồ ghề khúc khuỷu. Mọi nơi ở tiểu bang này đều có những đường thoát hiểm rộng như thế, nơi những du khách có thể dừng lại, đậu xe và chụp những pô cảnh quang đẹp hết xẩy.

Bình thường, Julie sẽ bị vẻ mỹ quang hấp dẫn mình như bao người khác. Nhưng hôm nay, cô chỉ nhìn thấy những đám mây u ám đang tụ lại phía chân trời và mặt biển xám xịt trải dài bất tận. Cứ như thể cả thế giới đột ngột chuyển sang màu đen và trắng. Và cô biết đó là cách Travis mường tượng ra cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này của cô. Đen và trắng.

Bạn và thù.

Nếu anh phát hiện cô tự ý đi gặp Jean Claude... “Ôi, đừng bao giờ nghĩ đến đó, Julie,” cô tự nhủ lòng, cô tránh xa cái ý nghĩ đó giống như tránh xa một con chó điên.

Cô cố tình quay mặt khỏi quốc lộ và khu rừng. Bởi vì tất cả những gì cô biết được, ngoài kia có thể có những tay phóng viên và đám săn ảnh, đang chĩa thẳng ống kính và micrô thu tín hiệu từ xa vào cô. Không phải là cô bị hoang tưởng hay gì, nhưng trong suốt hai tuần vừa qua, hầu như ngày nào cô cũng bị dư luận đem ra làm đề tài mổ xẻ.

Bởi thế cô mới đòi Jean Claude gặp cô ở đây. Thậm chí nếu đó là một kế sách ngu xuẩn, thì ít ra cô cũng cảm thấy dường như mình đang làm để cố ngăn cản mọi chuyện.

Một chiếc xe trờ tới tấp sát vào chiếc xe của cô và Julie cứng người khi quay lại quan sát Jean Claude đỗ chiếc xe thể thao hai ghế bảnh tỏn của gã. Gã uể oải leo ra khỏi xe, một người hoàn toàn nhàn nhã. Mái tóc vàng của gã chải ngược ra sau và Julie lờ mờ để ý nó trông thưa thớt hơn là cô nhớ.

“Xe mới hả?” cô hỏi. Một chiếc xe đầy mê hoặc nữa chứ. Cứ để nó cho Jean Claude, kiểu người chú ý diện mạo bên ngoài hơn bất cứ thứ gì. Gã từng thích nói chuyện về ông gã, người một thời là thành viên chẳng quan trọng gì trong tầng lớp quý tộc. Không nghi ngờ gì, Jean Claude chỉ yêu thích được làm trung tâm bàn tán của dư luận. Ai cũng đều muốn nói chuyện với gã. Những hãng báo nhỏ và các đài truyền hình sẵn sàng trả tiền để hắn mỉm cười vào máy quay và đào bới lại vết nhơ khiến gã trông giống như một tên nhân tình bị lãng quên.

Tất cả những gì gã phải làm là nói toạc ra hết chuyện của cô và biến cuộc sống của cô và Travis như sống trong địa ngục. Lòng Julie thắt lại khi cô quan sát gã âu yếm liếc mắt lại chỗ chiếc xe thể thao.

Gã rê ngón tay dọc viền mui xe màu đỏ bóng loáng. “Ừ, chiếc xe nhỏ đáng yêu quá, phải không?”

Hiển nhiên, Jean Claude đang tận hưởng số tiền mà gã kiếm được từ vụ tống tiền lẫn hàng loạt những buổi phỏng vấn liên tiếp mà gã nhận được.

Gã đi tới phía cô, nụ cười trên gương mặt mà cô đã từng nghĩ là quá đẹp trai. “ Julie, cưng của anh, gặp được em thật vui.”

Cô lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn giữa họ. Cô không nghĩ mình có thể chịu đựng được nếu gã lại đủ gần để chạm vào cô. Làm sao mà cô lại có thể thuyết phục bản thân mình yêu gã đàn ông này đủ để lấy hắn ta chứ? Cô đúng là đồ ngố

Gã lại nhoẻn miệng cười như thể biết được cô đang suy nghĩ gì. Trời ạ, có phải cô đang làm đúng khi dàn xếp cuộc gặp mặt này không? Chuyện này sẽ chỉ tổ làm mọi việc càng tệ hơn? Nếu lỡ Travis phát giác ra việc này -

“Jean Claude -”

“Chỗ này hữu tình quá, phải không?” Gã liếc nhìn quanh khu vực trống trải, rồi chuyển tia nhìn về phía cô. “Chỉ có hai ta. Hoàn toàn một mình.”

Cô mong là họ chỉ có một mình và chẳng có mấy tên phóng viên hay tay nhiếp ảnh nào đứng trốn đâu đó gần đấy.

“Không,” cô nói khi lắc đầu đầy dứt khoát. “Ý tôi là, phải, chúng ta ở một mình, nhưng không, nơi này chẳng hữu tình gì sất.”

Làn gió vuốt ngược mái tóc vàng của gã ra sau trán, càng khiến cho phần trán bị lộ ra nhiều hơn là cô nhớ. Chắc làm tên lưu manh suốt ngày nên mới bị hói sớm đây. Đúng là một an ủi nho nhỏ.

“Được thôi,” gã nhún vai nói. “Nếu không muốn tận hưởng cuộc hẹn hò bí mật, sao em lại muốn gặp anh?”

“Hẹn hò?” Cô há hốc miệng. “Anh có điên không?”

“Em không nhớ trước kia hai chúng ta như thế nào sao, em yêu?” Gã hạ giọng xuống và tin chắc rằng giọng nói của mình “quyến rũ” vô cùng.

Nhưng khi Julie nghĩ về khoảng thời gian của mình cùng tên đàn ông này và so sánh nó với những đêm mà cô trải qua trên chiếc giường của Travis, nghĩ đến những điểm khác biệt mà tức cười. Jean Claude đã nghĩ quá nhiều về bản thân mình hơn là quyền hạn cho phép.

Hiển nhiên, gã thấy rõ được vẻ mặt của cô bởi vì gã lại nhún vai và nói, “Được rồi, vậy giờ. Nói anh nghe em muốn gì ở anh nào.”

“Tôi muốn anh ngừng ngay cái việc anh đang gây ra cho tôi và Travis.”

“Ngừng?” Đôi mày của gã nhướn lên và nụ cười nhếch lên bên khoé miệng. “Sao anh lại muốn làm thế?”

“Anh làm vậy chưa đủ sao, Jean Claude?” cô hỏi, bước một bước lên phía gã rồi dừng lại. “Anh làm Travis và tôi bẽ mặt thế mà còn chưa kiếm đủ tiền nữa hả?”

Gã thẳng người lên. “Chưa. Anh nghĩ còn được nhiều hơn nữa ấy chứ và anh vẫn chưa xong.”

Cô cảm thấy dạ dày mình như thể có ai đó vô hình thả một hòn đá lạnh lọt thõm vào trong. Cô đã biết đi gặp mặt như thế là gã sẽ đấu với cô về chuyện này, nhưng cô phải thử.

“Jean Claude, anh đang huỷ hoại một người không đáng phải bị như thế. Và tôi sẽ không để anh làm vậy.”

“Em cản anh bằng cách nào?”

“Tôi sẽ tới đồn cảnh sát. Travis thì không làm vậy, anh ấy muốn tự mình giải quyết. Nhưng tôi sẽ làm anh bị bắt giam. Vì tội tống tiền.”

Gã mỉm cười với cô và tặc lưỡi. “Em yêu à…”

“Thôi cái kiểu nói chuyện đó đi!” Cô thậm chí bước lại gần hơn, xỉ ngón trỏ vào ngực gã. “Giờ rút lui đi, Jean Claude.”

“Sao phải vậy?” Gã bật cười khi ngắt lời.

“Tôi không phải là đứa con gái ngu xuẩn đã từng lấy anh. Tôi sẵn lòng nhìn thấy anh trong tù, hay bị trục xuất về nước.”

“Em sẽ không làm được. Hơn nữa, em cũng đâu có chứng cứ.”

“Muốn là có được thôi. Đừng ép tôi.”

“Anh không tin.” Tiếp theo gã cúi đầu xuống và hôn cô trước khi cô có thể nhảy lùi ra ngoài đường.

Quẹt tay qua miệng như thể cô bị trúng độc, Julie trượt chân ra sau, tia nhìn cô dán chặt lấy gã. “Anh tránh xa tôi ra, Jean Claude. Và rút lui khỏi Travis trước khi bị tàn đời sau chấn song nhà tù đấy.”

“Đe doạ đó à?” Gã bật cười và khoanh tay trước ngực. “Có lẽ anh nên đi cảnh báo với đám nhà báo là giờ Travis King đang đe doạ anh - một người tình tội nghiệp bị gạt qua bên lề.”

“Travis không đe doạ anh, Jean Claude. Mà chính là tôi.” Cô liếc nhìn gã và khi thấy gã trông không có chút gì sợ hãi lại chỉ tổ làm cô phát cáu hơn. “Tống tiền là có tội, Jean Claude.”

“À,” gã nói, mỉm cười và hoàn toàn nhàn nhã. “Thế song hôn cũng có tội đấy, cưng của anh. Bộ em thật sự muốn gặp anh ở toà án sao?”

Điều Julie thật sự muốn làm là bóp nghẹt họng gã, nhưng rủi thay, đó cũng là tội. Mặc dù cô sẵn sàng đánh cá rằng nữ bồi thẩm đoàn sẽ xá tội cho mình. Cô chỉ có thể đập mình một phát vì thậm chí đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này. Cô rất hy vọng bằng cách nào đó mình có thể chấm dứt chuỗi ác mộng kéo dài này. Bây giờ tất cả những gì cô muốn là tránh xa gã đàn ông này khi có thể. Cô hầm hầm đi băng qua lô đất tới chiếc xe của mình và khi mở cửa xe, cô ngừng lại và nhìn lại phía gã. “Đừng ép tôi, Jean Claude. Mang theo những thứ anh có và biến đi. Để chúng tôi yên.”

“Anh sẽ sớm gặp lại em,” Gã nói với theo và vẫy chào cô.

Khi đi khỏi, cô vòng xe trên đường nhựạ, Julie nhìn vào kính chiếu hậu và thấy Jean Claude đang nói điện thoại.

Có thể đó không phải là một dấu hiệu tốt.

***

Hai tiếng sau, Travis nhảy xuống từ phía tay lái chiếc xe tải của mình và đóng sập cửa lại đằng sau. Trời thật nóng, mà gió lại mát. Nhưng không đủ mát để xoa dịu đi cơn cuồng giận đang bùng phát trong lòng anh như một đám cháy không kiểm soát nổi.

Dường như anh tức giận suốt kể từ lúc nảy ra cái ý tưởng kết hôn điên rồ. Và trước mắt vẫn còn bực dài dài. Giờ đây anh lại nhận được mấy cuộc điện thoại từ Realtor thông báo về chuyện “vợ” anh đang tìm kiếm bất động sản mà cô đã không đếm xỉa nói với anh một tiếng.

Anh không thấy xe của cô, nhưng Đường Chính đông đúc. Có thể cô đã đỗ xe ở chỗ nào đó. Birkfield nhỏ, nhưng thật nhốn nháo. Những cư dân địa phương thường hay đi mua sắm ở đây, còn hơn là mất hơn một đồng hồ chạy xe trên xa lộ để đến một trong những thành phố lớn hơn để mua sắm. Thêm nữa, thị trấn cũng kinh doanh du lịch phát đạt, nhờ những người lái xe lên miền biển và dừng nghỉ chân một chút ở những nhà máy rượu gần đấy.

Đường Chính tràn ngập những cửa hiệu đồ cổ, đặc biệt nhất là mấy cửa hàng, nhà hàng và các loại cửa hiệu mà tất cả những cộng đồng dân cư nhỏ đều yêu cầu. Đồ gia dụng, tạp hoá, bưu điện - đầy cả ra đấy ở hai bên len đường. Đúng là Birkfield nhỏ, nhưng Travis lại luôn thích như thế.

Ít ra cho đến dạo gần đây. Bây giờ có quá nhiều người dường như chỉ thấy có quyền quan tâm đến cuộc sống của anh. Và phải cám ơn đến nhà báo, hãng báo khổ nhỏ và những tạp chí vớ va vớ vẩn xuất bản hàng tuần, có cả đống tin tức để đóng góp vào chuỗi tin vặt vãnh trong địa phương.

Anh chỉ cần nhiêu đó thôi.

“Chào em, Travis,” một giọng nói thân quen gọi với anh ở lề đường ngay trước cửa hàng gia dụng địa phương.

Anh nén tiếng rên rĩ, quay lại và buộc mình nở nụ cười. Cái loa phát thanh tin đồn nhảm đây mà. “Cô James. Cô khỏe không?”

“Khỏe, khỏe lắm. Dạo này ở đây thật sự náo nhiệt, phải cám ơn em và Julie.”

“Dạ.” Quá náo nhiệt luôn. Chỉ đứng đây thôi, anh đã cảm thấy như thể mình đang trong tầm ngắm của ống kính hiển vi. Bạn bè và những người hàng xóm của anh, những người mà anh đã lớn lên quanh họ, người mà anh biết suốt cả cuộc đời mình, bây giờ đang đứng quan sát anh với sự quan tâm đầy háo hức.

Tức cười thật, mọi lần hình anh hẹn hò với mấy cô người mẫu, diễn viên bị đăng trên báo lại không gây chú ý bằng anh cưới một cô cùng lúc có hai chồng.

Người đàn bà lớn tuổi hơn lắc đầu và tặc tặc lưỡi. “Nhưng hồi trước, em biết Julie là người kỳ quái thậm chí trước khi lấy con bé, bây giờ không phải cũng vậy sao?”

Anh không có cơ hội trả lời bởi vì người đàn bà đã từng là giáo viên lớp năm của anh đã nhảy vào họng nói tiếp.

“Tất nhiên, như tôi còn nhớ, cả hai đứa em đã từng rất thân thiết với nhau khi còn nhỏ.” Bà ta khẽ ngửa đầu ra sau và chăm chú nhìn bầu trời. “Tôi có kể với tên nhà báo trẻ tử tế về khoảng thời gian tôi phải chạy đuổi hai đứa ra khỏi tủ chứa đồ của người gác cổng. Dĩ nhiên, hồi đó hai đứa em đều còn con nít, nhưng Julie rất ngọt ngào với em - mặc dù chuyện đó không xứng, đương nhiên rồi.”

Anh đang gật đầu theo, chỉ để hối người đàn bà nói cho xong cho đến câu cuối cùng thu hút sự chú ý của anh. “Không xứng?”

“Xời, em cũng biết mà. Với việc mẹ con bé nấu ăn cho nhà em, thế thôi.”

Travis chỉ nhìn chằm chằm vào bà ta. Anh không nghĩ ra nổi câu nào để không tỏ ra thô lỗ, thế nên anh quyết định tốt nhất là cứ việc tiếp tục gật đầu và chuồn đi. Ấy vậy, câu đó đã làm anh ngạc nhiên về những điều người ta tự dưng nghĩ ra.

Không xứng ư? “Gặp cô thật tốt, cô James.”

Anh chưa bước được bước nào là đã nghe bà ta gọi với theo, “Em đang tìm Julie hả?”

Nhắm mắt lại, Travis hít một hơi sâu và cất lời một cách thân mật, “Dạ, đúng rồi. Cô có biết cô ấy ở đâu

“Phải rồi. Không phải mới đây năm phút cô đã nhìn thấy con bé, dưới chỗ quán rượu cũ đó sao?” Bà ta bực mình lại tặc lưỡi. “Giật sập cái chỗ gai mắt đó là điều họ phải làm thôi, nhưng hội đồng thị trấn có nghe lời tôi không kìa?”

Anh thấy đồng cảm với hội đồng thị trấn.

“Cám ơn cô.” Anh dùng tay chải xướt mái tóc mình, gật đầu chào cô James và quay người băng qua bên kia đường.

Anh uể oải băng qua hai làn đường giao thông, giơ tay về phía những chiếc xe ra hiệu ngừng lại để anh đi qua. Ở cuối đường bên kia, anh nhìn thấy một chiếc xe lấy tin và mong họ không chụp hình mình. Đáng lẽ anh sẽ nghĩ tin tức gì đó thú vị hơn cuộc sống của anh đang xảy ra đâu đây. Nhưng không, đám phóng viên và mấy tay săn ảnh vẫn đóng đô rải rác ở những con đường của Birkfield, chờ đợi chộp được tin sốt dẻo mới nhất trong vở kịch “hôn nhân” của nhà King.

Travis vẫn tập trung tia nhìn thẳng phía trước khi tách khỏi dòng khách bộ hành nườm nượp lúc bước lên lề đường. Mùi thơm thoang thoảng của thứ gì đó ngon tuyệt bốc ra từ quán ăn rẻ tiền và bụng anh kêu ọt ọt hưởng ứng. Anh đã tan tầm sau cả buổi sáng làm việc với nhân viên mình, và chỉ vừa mới thoát được mấy cái điện thoại chết dẫm, thì cơn đói bụng cũng xuất hiện quá đúng lúc với cơn tức giận của anh.

Quán rượu vắng tanh nằm giữa một cửa hàng bán đèn cầy và phòng triển lãm nghệ thuật trưng bày những tác phẩm của các hoạ sĩ địa phương. Ô cửa sổ to phía trước bám đầy bụi, nhưng cửa ra vào không khoá. Travis liếc nhìn qua vai, mở cửa và bước vào không gian mờ ảo.

Hầu như không có một chút ánh sáng nào lọt qua nổi ô cửa sổ và chỉ có ánh sáng kiêu hãnh tỏa ra từ cái bóng đèn công suất thấp ở phía trên. Những chiếc bóng nhảy nhót trên tường và biến mất đằng sau đống hộp chồng chất bị những người vừa trả quán để lại. Ở đây chẳng có dấu hiệu sự sống nào, nhưng Travis có thể cảm nhận được sự hiện diện của Julie. Anh thậm chí còn không buồn nghĩ tại sao lại như.

“Julie?”

“Ở đằng sau này!” Giọng nói của cô nghe nghèn nghẹn và anh lầm bầm chửi thề khi bước về hướng phát ra giọng nói. Mà nhân đây, cô ấy đang tính toán cái quái gì thế?

Anh bước qua cánh cửa để ngỏ rồi băng qua nhà bếp, mới nhìn thấy Julie, đang quỳ gối, dí sát đầu vào trong lò nướng mà trông nó còn già hơn cả anh. “Em làm gì ở đây?”

Cô lui ra, quay mặt lên nhìn anh và cười toe toét, quên béng vết dơ quẹt ngang qua mũi mình. “Còn một câu hỏi hay hơn, sao anh lại biết chỗ này mà tìm em vậy?”

Anh đút cả hai tay vào hai túi quần jean và bước vài bước tránh xa cô. “Anh nhận được điện thoại từ Donna Vega. Cô ta kể với anh là em có hứng thú về bất động sản.”

Nụ cười toe toét của cô thoáng rộng hơn một chút, nhưng cô nhổm người đứng dậy và nhìn quanh căn phòng tối tăm bẩn thỉu với ánh mắt long lanh trước khi quay người lại phía anh. “Em không nghĩ cô ta sẽ gọi cho anh. Em định sẽ tự mình nói với anh sau -”

“Định nói chuyện gì với anh?”

Cô chùi chùi hai bàn tay nhằm cố làm sạch những vết dơ đen xì bám đầy ở hai lòng bàn tay nhưng vô ích. “Em đang lái xe ở ngoài và thấy bảng hiệu bán cửa hàng treo trên cửa sổ, nên em dừng xe vào xem thử. Em đã gọi Donna cho em vào trong để có thể tham quan một chút.”

“Câu đó giải thích chuyện em ở đây. Không phải là lý do.”

Cô lắc đầu nhằm hất mái tóc quăn ngắn khỏi mặt. “Em sẽ mở một cửa hiệu bánh, trong khoảng một năm nữa, anh nhớ không? Nơi này quá thích hợp luôn.”

Anh lắc đầu. “Chỗ này chỉ thích hợp đốt củi thôi.”

“Anh đúng là chẳng có tí tưởng tượng nào hết.”

Travis cố hiểu những thứ cô làm trong quán rượu cũ kỹ, nhưng thành thật mà nói, anh chẳng hiểu được gì cả. Nhưng dù sao đi nữa thì lúc này chuyện đó cũng không quan trọng. “Giờ em không nên làm việc này.”

“Sao?”

“Tìm chỗ mở tiệm chứ sao,” anh nói khi vẫy tay chỉ vào toà nhà đổ nát. “Bộ lúc này mình còn chưa đủ chuyện để giải quyết nữa à?”

“Travis,” cô nói, và nhìn vào mắt anh. “Việc này chẳng ăn nhập gì với mấy chuyện khác đang xảy ra.”

“Không ư?” Anh ngửa đầu lên, khoanh hai tay ngang ngực và cố nín thở. Có mùi gì rất lạ trong phòng này. “Em không nghĩ đám phóng viên quẩn quanh chúng ta sẽ rất thích đăng mẩu tin cô dâu mới của nhà King ra ngoài phát triển sự nghiệp riêng của mình sao? Những người vợ của dòng họ King không phải làm việc.”

“Anh chui từ hành tinh nào ra vậy?” Julie gặng hỏi, chống nạnh hai tay vào hai bên hông và hai chân giang ra y như bắt đầu đánh trận.

“Đợi một chút -”

“Không, anh mới đợi một chút.” Cô nghiêng đầu sang một bên như thể đang suy nghĩ một cách cặn kẽ, rồi lên tiếng, “Tôi cho là anh không nhớ mẹ anh làm việc ở trại chăn nuôi gia súc mỗi ngày nhỉ.”

“Cái đó khác,” Travis cãi lại

“Thì cũng là làm việc. Làm việc mà bà ấy thích làm.” Julie độp lại ngay tức thì.

“Mẹ anh không phải là vấn đề ở đây.”

“Không, đúng là không phải,” Julie nói. “Nhưng Gina cũng là ‘cô vợ của dòng họ King’ và chị ấy làm việc. Chị ấy nuôi và huấn luyện ngựa.”

“Trong trại chăn nuôi của gia đình.”

“Ồ, vậy ra không phải là công việc, mà chính là nơi vợ anh làm việc mới làm anh khó chịu đúng không?”

Travis tự hỏi có phải đúng là điên khi anh thích nhìn tia lửa trong mắt cô? Có thể lắm.

“Không phải.” anh trả lời chắc nịch. “Em sẽ không mở tiệm bánh cho đến sau khi cuộc hôn nhân kết thúc, vậy sao bây giờ phải để người ta bàn ra tán vào? Mà tiện đây chúng ta không đủ chuyện rắc rối xảy ra trong lúc này sao? Mẹ nó, Julie, trước mặt mọi người chúng ta phải là một cặp gắn bó với nhau. Nếu em cứ làm chuyện lén lút sau lưng anh thì sẽ trông ra sao trước mặt mọi người?”

Cô đỏ mặt và tia nhìn của cô dời qua chỗ khác. Cô trở nên cứng họng và người run run bứt rứt khi đứng trên giày cao gót. “Em ghét khi anh nói đúng.”

“Chuyện đó dễ ợt,” anh thì thầm, băn khoăn còn chuyện gì khác nữa đang diễn ra trong đầu cô không. Từ bỏ quá nhanh như thế thật không giống cô chút nào.

“Thì, em cũng không nghĩ mọi người trong thị trấn sẽ thấy thế nào. Và em ghét cứ phải lo lắng về ai khác sẽ nhìn nhận chuyện gì ra sao. Tại sao họ phải dòm ngó mình làm chuyện gì chứ? Sao tụi mình lại trở thành tin tức quan trọng quá vậy?”

“Anh biết chết liền.” Travis nói. “Có lẽ người ta không có đủ những chuyện sôi nổi trong cuộc sống của chính họ thế nên mới cần tìmở chỗ khác.”

“Bộ phải là chúng ta hay sao?”

“Chỉ trong lúc này thôi,” anh thừa nhận, cũng ghét cay ghét đắng điều ấy như cô. “Tuy nhiên sớm muộn gì, mấy người ngu xuẩn tội nghiệp nào đó sẽ trở thành trung điểm chú ý và chúng mình sẽ bị mờ nhạt đi. Cho đến lúc đó...”

Cô lại nâng tầm mắt mình nhìn anh. “Em biết, em biết. Em sẽ không làm chuyện gì lén lút nữa, Travis. Em nhìn thấy chỗ này và ngừng lại để coi thử thôi. Em định sẽ nói với anh. Ý em là, nếu em sẽ nói với anh, thì rõ ràng đó không thể là lén lút, đúng không?”

“Ừ hử.” Anh đang có một cảm giác khá là khó chịu về tất cả những chuyện hiện giờ. “Còn chuyện gì anh không biết nữa chứ?”