Gợi Lửa Đam Mê (Marrying For King’s Millions)

Chương 11




Đứa bé tên là Emma.

Một bé gái xinh xắn nặng 4kg2.

Phòng bệnh của Gina King được bày trí xa hoa và đầy ắp hoa, trông thật giống như một khu vườn Anh. Không khí đượm mùi nước hoa và rộn rã tiếng cười cùng những mẩu đối thoại phấn khởi. Sau tám tiếng lâm bồn, Gina nhìn thì thấy kiệt sức nhưng lại rất vui sướng. Và khi cô được gia đình xúm lại gần để nhìn đứa bé, thì người mới làm mẹ thực sự tỏ ra rất vui mừng

“Con bé xinh đấy, Adam,” Travis nói khi cười toe toét. “May cho nó, nó nhìn giống y chang mẹ nó.”

“Đồng ý hai tay hai chân,” Adam nói và cúi người xuống hôn lên trán vợ mình.

Đôi mắt Julie mờ đi vì những giọt lệ khi cô quan sát ba mẹ của Gina, nhà Torinos, thủ thỉ với đứa cháu ngoại của họ. Đứng ngay bên cạnh họ là Adam, người chỉ xoay sở liếc mắt khỏi vợ anh đủ lâu để mở to mắt nhìn chằm chằm vào con gái mình. Jackson và Travis đều có mặt ở đấy, cả hai đều vui mừng bởi đứa cháu gái của họ. Đến lượt Julie được ẵm bồng đứa trẻ sơ sinh và khi nâng niu một sinh linh nhỏ bé, cô bỗng nhiên cảm giác như là một phần trong đám đông, và không hiểu thế nào cũng thấy xa cách với tất cả mọi người. Khi trao Emma lại cho người cha yêu thương của cô bé, Julie bước lùi ra sau, để có thể nhìn thấy hết thảy mọi người, quan sát cảnh tượng với cái nhìn lạc quan.

Cô không hề ghen tị với niềm vui sướng của Gina và Adam, nhưng khi dõi theo ông anh chồng đang mỉm cười dịu dàng với gia đình của anh ấy, cô không thể ngăn bản thân ước sao Travis sẽ cảm giác y như vậy với cô và đứa trẻ mà họ cùng nhau tạo ra.

Nhưng cô cũng không ngu ngốc đến nỗi cố lừa gạt bản thân mình về chuyện ấy. Travis đang làm những gì anh cho là đúng. Julie biết anh dù muốn hay không cũng sẽ chung sống với cô. Anh sẽ đón nhận đứa con của họ và yêu thương nó, nhưng anh sẽ không bao giờ yêu cô.

Và làm sao cô có thể sống với người đàn ông vẫn chịu lấy cô bởi vì ý thức trách nhiệm bản thân?

Câu trả lời thật đơn giản.

Chính là cô không thể.

Những giọt lệ mới lại đong đầy trong mắt, nhưng cô chớ để ngăn chúng lại. Khoảnh khắc này không phải thuộc về cô. Hay Travis. Mà chính thời điểm này, giây phút này, là dành cho Gina và Adam cùng đứa con gái của họ. Sau này sẽ có đủ thời gian để nói chuyện với Travis. Để cho anh hay rằng dù anh có làm bất cứ chuyện gì đi nữa, cô sẽ không ở lại cùng anh khi hết hạn một năm chung sống.

Nhưng quyết định đó xảy ra một cách nhanh chóng bởi suy nghĩ kinh khủng. Nếu lỡ anh quyết định tiến hành tranh với cô quyền nuôi dưỡng đứa con của họ? Sau đó thì sao? Ý nghĩ ấy đã khiến Julie ớn lạnh, cơn ớn lạnh luồn qua sống lưng và làm cô rùng mình. Cô không có nguồn tài chính để đấu lại anh ở tòa. Thế nên dù có muốn ở lại hay không, cô thực sự được lựa chọn không?

Chắc là cô phải tập cho mình làm quen với ý tưởng sống một cuộc sống nửa vời - yêu một người và đồng thời biết người ấy sẽ không bao giờ đáp trả tình yêu đó? Cô tự bẫy mình vào trong một cái ‘hộp’ bằng nhung.

Một cái lồng son không có thanh chắn.

Cô không muốn ở lại, song lại không thể bỏ đi.

“Em có sao không?” Bất chợt Travis đứng đấy, ngay sát bên cạnh cô. Giọng nói anh sâu lắng và êm ái, chỉ để mình cô nghe được tiếng anh. Anh chạm vào mặt cô, những đầu ngón tay thắp sáng lên hai gò má và một luồng nhiệt râm ran bắn xuyên qua cô khi tiếp xúc, nung nóng máu cô, và xua tan đi băng giá vây bủa trái tim cô.

“Em không sao,” cô nói dối. “Chỉ mệt thôi, em nghĩ vậy.”

Đôi mắt anh lo lắng, nhưng cùng lúc lại mỉm cười với cô. “Không ngạc nhiên. Giờ hạ màn rồi, anh sẽ đưa em về nhà. Dù gì em cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Cô yêu cái cách anh muốn chăm sóc cô. Cô chỉ ước là bởi vì anh yêu cô.

“Có lẽ ý hay đấy,” cô nói, và bất chợt thấy mệt mỏi vô cùng, cô không biết liệu mình còn đứng vững được thêm mười phút nữa hay không.

Họ nói lời tạm biệt và ra khỏi phòng riêng để bước dọc hành lang bệnh viên. Ánh đèn trong hành lang vào nửa đêm dường như thật chói mắt. Đằng xa có tiếng trẻ khóc và hai cô y tá tụ lại đằng sau quầy hướng dẫn, nhìn chăm chú vào biểu đồ. Chiếc máy phát ra tiếng bíp, những gia đình đi qua lại trên hành lang và tiếng giày của họ vang lên lách cách trên mặt sàn.

Travis nắm tay Julie trong tay mình và cố tìm kiếm sự cân bằng trong anh lần nữa. Có đôi lúc anh bị mất đi nó suốt một đêm dài mà họ vừa mới trải qua. Việc quan sát Adam, vốn dĩ bình tĩnh điềm đạm, lại biến thành một người điên đầy phiền phức đang trên bên bờ vực hoảng sợ đã cảnh báo Travis chính xác những gì chờ đợi anh chỉ trong vài tháng ngắn ngủi nữa. Anh cảm nhận được sự căng thẳng của Adam, cùng anh ấy trải qua cơn hoảng sợ và tiếp theo đó là nỗi vui sướng tuyệt vời theo sau tất cả nỗi kinh hoàng.

Và nhìn xuống khuôn mặt của đứa bé gái xinh xắn nhỏ nhắn kia, Travis cảm nhận được một thứ gì khác. Thứ mà anh đã không mong đợi đánh vào mình quá dữ dội. Thứ mà anh vẫn còn đang đối phó với nó.

Chính là tình yêu.

Đẹp đẽ, trọn vẹn và thật phức tạp. Đứa bé đã sống gần được một tiếng ấy vậy mà cứ như nó luôn có mặt ở đây. Con bé là người nhà King. Con gái của anh trai anh. Travis biết nếu thời điểm đó đến với mình, thì anh sẽ hy sinh cả mạng sống của chính anh cho đứa nhỏ ấy.

Thế nên, anh đã phải băn khoăn, cảm giác hy sinh vì đứa con ruột của mình sẽ lớn đến cỡ nào? Anh thậm chí không thể hình dung ra được xúc cảm mãnh liệt đến v

“Ròng rã một đêm,” anh nói khi nhấn nút thang máy.

Julie gật đầu. “Chị Gina thật tuyệt vời.”

“Đúng vậy.” Travis vén một bên tóc đỏ sẫm của Julie ra sau tai và cảm thấy thích thú khi úp má cô vào hai lòng bàn tay mình. “Em cũng thế mà.”

Cô chợt bật cười. “Em chưa có làm gì mà.”

Anh lắc đầu và áp một tay lên bụng cô. “Không à? Em đang tạo ra một đứa bé đấy, Julie.”

“Travis,” cô nói khi thang máy vang ‘ding’ một tiếng và cửa bật mở. “Anh có sao không?”

Anh không chắc nữa. Anh chỉ biết rằng khi nhìn xuống đôi mắt xanh lá kia đã ám ảnh anh từ ngay đêm đầu tiên họ ở cùng nhau, thì anh cảm thấy có gì đó khang khác. Thứ gì đó...

“Ừh, anh không sao.” Anh nắm lấy khủy tay vô và dìu cô bước đoạn ngắn vào thang máy từ tầng hai xuống tầng một. Anh ấn nút xuống, cánh cửa đóng lại và một lúc sau, cả thế giới biến mất bên dưới chân họ.

Tiếng hét của Julie dường như vang vọng mãi mãi.

***

Ch giây sau, nhưng tựa như hàng giờ đồng hồ, Travis nhấc người khỏi sàn thang máy và lồm cồm bò tới chỗ Julie nằm dài trong góc. Thang máy đã không rớt xuống quá xa. Mà chỉ là một tầng. Nhưng sự va chạm xóc nẩy nghe như âm thanh bom nổ rõ ràng đã làm cô bất tỉnh.

Bụi từ trên nóc rớt xuống và đèn thang máy chớp tắt liên tục.

Trái tim anh đau, cơ thể nhức nhối và đối với anh chẳng có gì quan trọng hơn là với lấy Julie. Đôi mắt cô rung rung khẽ mở ra khi anh gọi tên cô.

“Chuyện gì thế?”

“Anh không biết,” anh thì thào, lướt đôi tay mình lên xuống người cô, kiểm tra những chỗ gãy xương, và vết thâm tím. “Em có bị đau không? Em cử động được chứ?”

“Đau khắp nơi,” cô nói, giọng cô đã tìm được cách xé toạc lồng ngực anh. “Nhưng em nghĩ mình cử động được.”

Anh ôm lấy cô khi cô đổi tư thế để ngồi dậy, tựa lưng vào tường. Cô nhấc một tay lên trán và nỗi sợ hãi nguyên sơ trỗi dậy xuyên khắp người anh khi anh nhìn một dòng máu nhỏ xíu chảy ra trên da cô.

“Em đang chảy máu,” anh thì thầm và nhanh chóng đập đập hai túi mình để tìm thứ gì đó ngăn chảy máu, ngay cả khi biết mình thường xuyên không mang khăn tay nhét hai bên túi quần jean.

“Ôi, trời,” cô nói thầm và ngửa đầu vào tường. “Em lùng bùng lỗ tai quá.”

“Còi báo động đấy,” anh nói, liếc nhìn lên qua vai mình như thể anh có thể thấy chỗ phát ra âm thanh và tắt nó đi với nỗ lực ý chí của một

“Vậy thì tốt.” Cô khẽ bật cười, xít lên lấy hơi và rồi thở hổn hển.

“Gì vậy? Anh gặng hỏi. “Có chuyện gì? Em bị làm sao à?”

Cô nâng tia nhìn lên anh và ánh đèn chớp tắt yếu ớt ngay trên đầu, bóng tối lấp đầy đôi mắt xanh của cô và lấp lánh trong những giọt nước mắt ngân ngấn. Chộp được tay anh, cô giữ thật chặt và thì thào, “Em nghĩ có gì đó không ổn với con rồi.”

Ánh đèn trên đầu chớp sáng lần nữa và biến mất, nhấn chìm họ vào trong mảng tối đen.

***

Hàng giờ sau, Julie bị đau khắp toàn thân.

Hóa ra là dây cáp thang máy bị tưa nên mới xảy ra sự cố. May mắn thay, họ chỉ bị rơi có một tầng. Nếu họ đang ở trên lầu bốn khi thang máy rơi xuống, đối với họ chuyện xảy ra sẽ khác. Có thể cho là như vậy, Travis có vài chỗ bầm nhưng hầu hết đều không bị tổn thương gì do tai nạn. Julie vẫn còn đang chờ mới biết được cô đã bị tổn thương nặng đến mức nào.

Nhưng những chỗ đau nhức ở hai chân và cánh tay thì không làm Julie lo lắng. Chỉ có duy nhất một chuyện khiến Julie lo lắng bây giờ là chứng co thắt đã làm cô điên cuồng cầu nguyện cho sự an nguy của đứa con trong bụng. Cứ giống như mất cả đời để chờ đội cứu hỏa Birkfield đến và kéo họ thoát khỏi hộp thang máy. Trong suốt quá trình ấy, Travis ở đó, ôm lấy cô, nói chuyện với cô, và cố xoa dịu đi nỗi sợ hãi của cô trong lúc họ ngồi rúc vào nhau trong bóng tối.

Khi cuối cùng được thoát ra, Julie đã được vội vã mang đi hội chẩn. Các bác sĩ cho thử vài loại xét nghiệm, lấy máu và giờ đây việc gắn cô vào máy IV lại càng khiến cô sợ hãi vô cùng, cứ nhỏ từng giọt, từng giọt một.

Sao cô lại cần truyền nước biển chứ? Có phải đứa bé vẫn còn với cô không? Hay nó đã từ bỏ sự bám víu nhỏ nhoi vào cuộc sống và thậm chí giờ đây đang trượt khỏi cơ thể cô?

Nước mắt lấp tràn thanh quản, khiến cho cô nghẹt thở, làm cho mỗi lần thở là một lần thắng lợi vinh quang. Nỗi lo lắng và khiếp sợ là những người bạn đồng hành thường trực của cô. Trước đó cô đã vô cùng hạnh phúc, thích thú ăn mừng sự ra đời của sinh linh mới với những thành viên còn lại trong gia đình King. Còn bây giờ, tất cả mọi thứ đã đổi khác.

Ngay đây trong phòng bệnh riêng đáng yêu của cô ở khoa nội, chẳng hề có tiếng đứa trẻ nào khóc để xoa dịu cô. Chỉ có mỗi màn đêm tĩnh lặng thoảng khi bị phá vỡ bởi những cuộc chuyện trò của mấy cô y tá. Travis đã đi - trước sự khăng khăng thúc ép của cô - đến báo Adam và Gina biết chuyện gì đang xảy ra, bỏ cô lại một mình cô độc, bị mắc kẹt ngay trên giường, và chờ đợi để nghe xem con của của cô còn sống hay chết.

Nếu lỡ cô mất đứa bé thì sao? Nỗi đau thương quặn thắt trong lòng. Tiếc thương cho sự mất đi đứa con mà cô hằng mong muốn da diết và cả Travis.

Suốt vài ngày qua, kể từ lúc phát hiện ra chuyện đứa con, Travis hết sức ngạc nhiên. Tuy cô thừa biết, và cô muốn giả vờ như anh làm vậy hoàn toàn là do bị thúc đẩy bởi tình yêu anh dành cho cô, nhưng anh vẫn làm cô yêu anh sâu đậm hơn.

Anh ham muốn. Tốt bụng. Biết quan tâm.

Hống hách.

Độc tài.

Nhưng... anh không yêu cô. Anh chỉ làm những gì mình cho là đúng. Chịu trách nhiệm với người phụ nữ đang mang thai con anh.

Và với việc mất đi đứa bé của họ, tất cả mọi chuyện ấy cũng sẽ chấm dứt theo. Anh sẽ không tiếp tục cuộc hôn nhân của họ nữa một khi lý do vì nó đã tiêu tan. Thế nên cô sẽ mất tất cả. Chậm rãi, cô đặt hai bàn tay lên bụng mình, như thể có thể giữ an toàn cho đứa con, và thuyết phục nó ở lại với cô.

Vì tất cả lợi ích của họ.

Ngọn đèn đứng ngay góc phòng hắt ra chút ánh sáng vàng dịu đến cô từ trong bóng tối. Cái máy bên tay phải cô kêu bíp rồi lại lách cách đồng thời đo nhịp tim của cô.

Và cô vẫn đang chờ.

Khi cánh cửa đến phòng cô bật mở, cô mong đợi được thấy vị bác sĩ có khuôn mặt nghiêm nghị đứng ngay đấy. Thay vào đó, lại là Travis. Ánh sáng từ ngoài hành lang khiến cô không thể nhìn rõ sắc mặt của anh, nhưng mỗi một đường nét trên cơ thể anh đều căng thẳng. Anh nhanh chóng bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống bên giường và nắm lấy đôi bàn tay cô trong tay anh.

“Adam và Gina thế nào rồi?”

“Lo lắng cho em,” anh nói

“Họ không nên thế,” cô bảo anh, nâng tia nhìn của mình đến bóng đèn mờ trên trần cao. “Đêm nay họ nên ăn mừng mới phải.”

“Chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng sau khi nghe được tin từ tên bác sĩ chết tiệt,” Travis cam đoan với cô.

Ăn mừng gì? Cô tự hỏi. Việc mất đi tất cả mọi thứ thì có đáng gì? Anh sẽ nhẹ nhõm sao? Anh có cảm nhận đến cảm giác của cô chút nào không?

“Em vẫn chưa gặp lại bác sĩ nữa à?”

“Chưa,” cô nói khi lắc đầu nhè nhẹ, hành động đó vẫn còn gây ra chứng nhức đầu.

Anh nổi giận bắn tia nhìn tối sầm về phía cửa đóng kín, “Họ làm gì mà lâu quá vậy? Đọc điện tâm đồ thì khó đến cỡ nào chứ? Tại sao bọn họ không nói chúng ta biết luôn cho rồi?”

“Họ không nói được mà anh. Phải là bác sĩ nói mới được. Vậy nên mình phải đợi thôi.”

Quay trở lại với cô, anh với tay lên chạm vào miếng băng dán trên trán cô và hỏi, “Em còn đau không?”

Giọt nước mắt trào ra và lăn dài xuống má cô. Đau ư? Cô đau đến thắt lòng thắt dạ, thật đáng ngạc nhiên là cô vẫn còn có thể thở được. Nhưng vết cứa nhỏ trên trán cô thì chẳng ăn nhập gì đến nỗi đau này cả. Sự thống khổ tột cùng đặc biệt này đã thấm sâu vào trong tâm hồn cô. “Em khỏe mà.”

“Tất nhiên phải vậy rồi.” anh nói một cách căng thẳng, trao cho cô cái gật đầu chứa hàm ý cô nhất định phải bình an vô sự và anh tuyệt không chấp nhận bất cứ chuyện gì tồi tệ hơn. “Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, Julie. Em sẽ thấy.”

“Travis...” Cô muốn nói với anh bản thân mình hiểu rằng anh chỉ có mặt ở đây là vì điều đúng phải làm. Rằng anh thật sự không muốn đứa con mà cô cố gắng đến tuyệt vọng níu giữ. Rằng cô không mong chờ anh sẽ ở lại với cô. Không hứa hẹn những gì mà anh không giữ được.

Nhưng cô không thể buộc bản thân mình lên tiếng để anh đi. Bởi lẽ đến chừng nào cô còn có anh, thì cô muốn Travis ở lại với mình. Khi anh khẽ hôn lên mấy đốt ngón tay của cô, cô lại tận hưởng sự đụng chạm, và giữ lấy nó thật chặt.

Cánh cửa lại bật mở và lúc này, vị bác sĩ bước vào trong. Theo bản năng, cô tóm lấy tay anh và nắm chặt. Vị bác sĩ rảo bước đến cuối giường bệnh của Julie, liếc nhìn vào biểu đồ trong tay mình rồi sau đó nhìn lên cô và mỉm cười. “Con của cô không sao cả, bà King.”

Julie thở phào một hơi mà cô thậm chí không nhận ra mình đang nén lại. Sự nhẹ nhõm và lòng biết ơn cứ y như cơn xúc động mãnh liệt tuyệt vời trỗi dậy vụt lướt qua người, cô gần như lòa mắt bởi những giọt nước mắt của mình. Cô phải chớp mắt mới thấy rõ được vị bác sĩ. “Ông chắc chứ?”

“Tuyệt đối chắc chắn. Đứa bé của cô cứng cỏi lắm.” Bác sĩ bảo với cô. “Cứ bướng bỉnh nhất quyết đòi được sinh ra.”

“Bản tính nó vốn bướng bỉnh,” Travis nói, nhe răng cười toe toét hệt như một tên đểu cáng. “Nó mang họ King mà.”

“Trai hay gái thì tuyệt đối đều khỏe mạnh cả, cho nên tôi không muốn cô phải lo lắng,” bác sĩ nói, nhìn chằm chằm vào cô đầy hàm ý. Ông lại liếc nhìn biểu đồ của cô lần nữa như thể tự đoan chắc với chính mình. “Đó là yêu cầu của bác sĩ.”

“Cám ơn ông.” Cô vẫn nắm lấy tay Travis, vẫn thu lấy sức mạnh từ anh, và vẫn thích thú tận hưởng sự đụng chạm của tay anh trên tay mình.

“Vâng,” Travis thêm vào. “Cám ơn ông. Nhưng còn vợ tôi thì sao? Julie thế nào? Cô ấy sẽ ổn chứ?”

“Vợ anh ổn, ngài King à.” Vị bác sĩ kẹp biểu đồ của cô dưới cánh tay mình và mỉm cười đầy nhân hậu. “Chỉ bị bầm, bị va đập một chút, và tôi muốn cô ấy hãy thư giãn thoải mái trong vài tuần... nhưng cô ấy sẽ khỏe lại thôi.”

Travis thả tay Julie xuống, bật người đứng dậy, và chụp lấy tay bác sĩ bắt lia lịa y như người điên rồi nói, “Thật cám ơn ông. Tôi sẽ ghi nhớ để cô ấy nghỉ ngơi.”

Julie quan sát Travis khi anh tiễn bước vị bác sĩ ra cửa. Đến khi cánh cửa đóng lại và họ được ở riêng một mình lần nữa, Julie chợt nhận ra cô chưa bao giờ biết một người lại có thể vui buồn lẫn lộn cùng lúc. Cô cảm tạ ơn trên vì sự an toàn của đứa bé, nhưng giờ đây lại biết mình sẽ bị mắc kẹt trong cuộc nhân với người đàn ông không hề yêu mình.

Trái tim cô khẽ rạn nứt khi hình dung ra những tháng năm vô vị dài đằng đẵng trước mắt. Và tự hỏi liệu mọi chuyện sẽ kéo dài được bao lâu trước khi tâm hồn, và tình yêu bị chối bỏ của cô bắt đầu chết đi từng chút một qua từng ngày.

Travis đến bên cô và dần dần bớt căng thẳng khi ngồi xuống mép giường. Anh vuốt mái tóc rối của cô ra sau và nghiêng xuống, âu yếm chạm vào đôi môi cô bằng môi mình. Khi ngồi thẳng người lại, anh nhìn vào mắt cô rồi dịu dàng mở lời, “Trong đời mình, anh chưa bao giờ hoảng sợ quá đỗi như thế. Khốn khiếp thật, anh không biết lại có thể sợ hãi đến mức ấy.”

Cảm động, Julie vỗ nhẹ tay anh. “Em biết anh lo lắng, Travis. Em cũng lo vậy. Nhưng tạ ơn trời, đứa bé vẫn khỏe mạnh. Anh nghe bác sĩ nói rồi đó.”

“Anh đây không nói đến con.”

Cô chớp chớp mắt nhìn anh như thể đang cố hiểu. “Nhưng -”

“Là em đó Julie. Chính em khiến anh sợ chết khiếp lên được.” Anh hít một hơi, thổi phù ra và đột ngột đứng dậy y như biết mình căng thẳng quá mức đến nỗi không ngồi yên được ngay mép giường. Hậm hực đi vài bước, anh quay phắt lại nhìn cô, được chiếu mờ mờ bởi ánh đèn vàng. “Em có biết khi thang máy chết tiệt đó rơi xuống, anh cảm giác thế nào không? Khi nghe thấy tiếng em thét? Khi nhìn qua sàn thấy em nằm đó đau đớn thấy rõ? Cảm giác khi thấy mình bất lực?”

Trước khi cô có thể nói, anh giơ tay lên nhằm bảo cô im lặng, rồi cào tay đó vào tóc mình. Lắc đầu, anh tiếp tục, “Tất nhiên là em không hiểu. Anh không bao giờ nghĩ mình có thể cảm giác được quá nhiều thứ. Sợ chết khiếp lên được. Trong cuộc đời mình, anh luôn luôn lập ra biểu đồ cho chính hướng đi của mình. Chịu trách nhiệm với chính số mệnh của mình. Mọi chuyện xảy ra khi anh muốn chúng xảy ra.”

“Travis -”

Anh nhìn đăm đắm vào đôi mắt cô như thể muốn cô tin vào mỗi một lời anh thốt ra. “Bất thình lình, anh chẳng làm được gì cả. Mọi thứ bị tước đoạt khỏi tay anh. Em bị đau mà anh lại chẳng thể giúp được em. Anh hầu như không thể thở cho đến khi chạm được tay vào em. Không thể suy nghĩ cho đến lúc em mở mắt lên nhìn anh. Đến lúc anh có thể vòng tay ôm lấy em và cảm nhận được hơi ấm của em.”

Những giọt lệ giờ đang rơi lã chã và Julie thậm chí không cố ngăn lại.

Anh bước về phía cô, và khi anh đến đủ gần, để cô có thể nhìn thấy những gì mình đã hằng mơ thấy từ lâu trong đôi mắt anh.

Chính là Tình Yêu. Và cô hầu như không dám tin vào điều đó.

“Anh yêu con của chúng ta, đừng hiểu lầm ý anh,” anh nói, chắc chắn cô hiểu được chính xác ý anh đang nói. “Và anh còn biết ơn hơn nữa khi nghe nó bình an vô sự.” Anh đặt một tay lên hai tay cô, và gomên trên đứa con mà họ đã tạo ra. “Nhưng không có em, thì sẽ không có tất cả. Anh cần em biết chuyện này, Julie. Anh cần em tin anh khi anh nói câu này. Anh yêu em. Hơn là anh nghĩ có thể yêu thương một người.”

“Ôi, Travis...”

“Anh không thể mất đi em. Anh sẽ không để mất em.” Anh cúi xuống, hôn cô một lần, rồi hai lần. Sau đó lại ngẩng đầu mình ra để nhìn vào mắt cô lần nữa. “Em là tất cả đối với anh, Julie. Anh không biết ý nghĩ đó xảy ra khi nào, nhưng không hiểu sao, suốt vài tháng qua, em đã trở thành trung tâm trong cuộc sống của anh. Không có em, thì không có tất cả. Không có em, anh sẽ thành một tên vô tài bất dụng.”

Mỉm cười qua làn nước mắt, Julie nâng một tay lên áp lấy má anh. Anh quay mặt vào trong tay và đặt một nụ hôn vào giữa lòng bàn tay cô. Trái tim Julie tan chảy và mối nghi vấn cuối cùng cũng đã trôi xa.

Cô đã có tất cả những gì mình từng muốn. Còn hơn cả sự mong đợi. Đứa con của cô được bình yên và trái tim cô cũng thế. Cô nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của anh và nhìn thấy tương lai của họ, một tương lai tươi sáng rực rỡ, đang trải dài phía trước. Và cô hầu như không thể đợi để xuất viện và bắt đầu sống như thế.

“Anh yêu em vô cùng,” Travis nói, nắm lấy tay cô và giữ lại trong tay mình. “Hãy nói em cũng yêu anh đi, nếu không chắc anh phát điên lên mất. Em phải yêu anh, Julie.”

“Em yêu. Em có yêu anh, Travis. Yêu rất nhiều là đằng khác. Em nghĩ mình sẽ luôn yêu anh.”

“Tạ ơn Chúa,” anh nói, mỉm cười, và cúi xuống hôn cô lần nữa, y như mình không thể hôn cô đủ. “Và cá nhân anh sẽ ghi nhớ một điều em không bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình.”