Gọi Hồn

Chương 70: Côn đồ




Hành động của Hoàng Mao khiến người đàn ông bên cạnh sợ tới mức biến sắc, không ngừng xin lỗi: “Đại ca, vô cùng xin lỗi anh, hôm nay người bạn này của tôi tâm trạng không được tốt lắm, mong anh bỏ qua cho, tôi thay cậu ta chịu tội!”

“Cậu với hắn là ai? Bảo tôi đừng để ý, ông đây không để ý thì qua đây làm cái gì? Đang vui vẻ uống chén rượu với mấy cô gái nhỏ lại bị quấy nhiễu, đúng là khiến người ta ngứa mắt chỉ muốn tẩn cho một trận.”

Hoàng Mao nói xong liền đẩy người đàn ông kia sang một bên, đưa bàn tay lên chạm vào khuôn mặt đang đỏ hồng của cô gái.

Người đàn ông thấy vậy, vội vàng tiếng lên mấy bước, ôm lấy tay Hoàng Mao, miệng lại không ngừng nhận lỗi: “Đại ca, anh xem, anh xem như thế này liệu có được không? Hôm nay mọi người ở đây ăn uống thoải mái, tiền tôi sẽ trả, lát nữa tôi sẽ tìm ông chủ thanh toán, coi như anh em chúng tôi tạ tội với mọi người, tiện thể kết nghĩa anh em.”

Nào ngờ Hoàng Mao là kẻ cứng nhắc, anh ta quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông: “Thằng nhãi xấu quắc này mày tưởng mày là ai? Anh đây còn không đủ tiền trả bữa ăn này sao? Tao thấy mày với bạn mày đang thèm đòn quá rồi phải không?” Nói xong liền một tay túm cổ áo tên kia xốc lên.

Cứ tưởng đàn ông khi tức giận, ở trước mặt bạn gái dù đánh không lại cũng nên giữ ý tứ một chút.

Sắc mặt người đàn ông kia bây giờ hốt hoảng rõ rệt, cậu ta sợ tới mức gần như phát khóc, vẫn cố dập đầu tạ tội xin lỗi Hoàng Mao không ngừng, ngược lại càng làm cho Hoàng Mao không kiêng nể gì mà phát cáu điên cuồng.

“Tôi có tiền, tôi… tôi đưa anh tiền, còn…còn không được sao?”

Lúc này, cô gái đứng lảo đảo đứng dậy, chỉ tay vào Hoàng Mao hét lên.

Xem bộ dạng lúc này của cô ta chắc chắn là uống say quá rồi đang nói sảng.

Lời vừa dứt, trái lại, Hoàng Mao nở một nụ cười: “Ôi chao không nhìn ra được, cô gái nhỏ này trưởng thành đến không nhận ra, chẳng lẽ phải để ông đây khoe khoang sự giàu có mới được sao?”

Cô gái cũng nóng tính, lảo đảo lục tìm trong túi xách, rồi lấy ra một xấp tiền giấy nhiều màu sắc, toàn bộ đưa đến trước mặt Hoàng Mao.

“Chỗ tiền này, đều là… đều là do tên đàn ông bạc tình kia đưa cho, dù sao các người cũng… cũng là một loại giống nhau hết, cầm tiền… và mau chóng cút hết đi!”

Hai mắt Hoàng Mao sáng rực lên, lập tức chồm đến giật đống tiền trong tay cô gái, đồng thời buông cổ áo người đàn ông kia ném hắn sang một bên.



“Ả đàn bà thối này coi như giúp các người, hôm nay ông đây tâm trạng tốt, nể mặt mà tha cho các người một lần, bây giờ nhanh chóng cút cho đỡ chướng mắt tao, nghe thấy chưa?”

Hoàng Mao chửi chán mồm xong cầm tiền định rời đi, nhưng cô gái nhỏ đang say rượu kia đứng dậy, chộp lấy tiền trong tay Hoàng Mao, chỉ vào mũi anh ta và chửi: “Mày là cái thá gì? Bà đây đang yên ổn uống rượu, lại bị đám người cặn bã các người quấy nhiễu, muốn tiền thì về nhà mà xin mẹ mày ý!” Nói xong, cô gái định giật lại số tiền.

Hoàng Mao thoáng sững sờ, sau đó sắc mặt anh ta biến thành màu gan lợn khiến đám người đang đứng đằng sau được một phen cười thầm.

Tô cảm thấy cô gái này mặc dù đang nói bằng giọng phổ thông, nhưng vẫn đặc sệt giọng vùng Đông Bắc, giống với giọng bạn tôi hồi còn đi học.

Hoàng Mao không làm gì, bước lên chặn trước mặt cô gái nhỏ, lớn giọng mắng: “Cô lại là cái giống gì vậy? Ai mặc quần thủng đáy đánh rơi cô ở đây à? Chuyện của ông đây không đến lượt cô quản!” Nói xong liền hướng mặt cô gái nhỏ bạt một bạt tai.

Cô gái nhỏ nấc lên vì say rượu, cô tránh được bạt tai của Hoàng Mao, rồi dùng chân kẹp chặt chân Hoàng Mao khiến anh ta loạng choạng suýt ngã.

Đừng thấy cô ta say xỉn giống như người phụ nữ kia mà nghĩ cô ta yếu đuối, tôi có thể thấy rõ ràng chân cô ta vừa rồi có một chút đặc trưng của võ thuật.

Mấy cái bàn bên cạnh Hoàng Mao đều đổ loảng xoảng, anh ta phải bám vào mặt bàn mới có thể đứng vững, anh ta tức giận liền nhặt một cái ghế đẩu trước mặt định đập thẳng vào đầu cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ không hề sợ hãi, nhanh chóng giơ chân lên đá nát cái ghế đẩu.

Một âm thanh giòn giã vang lên, chiếc ghế trong tay Hoàng Mao bị cô ấy đạp cho tan nát.

Sau đó, cô ấy dùng bàn tay trắng hồng của mình tung một cú đấm thẳng vào ngực Hoàng Mao.

Mọi chuyện diễn ra trước mặt một đôi nam nữ, hai người này bị doạ sợ, người phụ nữ thiếu điều phát khóc vội vã kéo tay người đàn ông bỏ chạy, như thể mọi chuyện đang diễn ra ở đây không có chút gì dính líu đến bọn họ.

Tôi không khỏi lắc đầu ngán ngẩm nhìn mấy người này bị cái gì vậy, chỉ biết dùng tiền để nói chuyện, chẳng có chút gì gọi là tình người.



Tôi không ngờ cô gái nhỏ này bản lĩnh cũng không nhỏ, rõ ràng đang say sỉn đứng không vững, vậy mà có thể đánh cho Hoàng Mao ngã ngồi xuống đất, lại còn đạp vỡ cả một cái bàn.

Bấy giờ những tên côn đồ đều đứng dậy khỏi ghế, từng người một xắn tay áo tiến về phía cô gái nhỏ như những con thú hoang đói mồi, từ khoé miệng bọn họ toát ra ý cười nham hiểm, ngập tràn mục đích xấu xa.

Những vị khách khác đều sợ bị vạ lây, dù đã trả tiền hay chưa trả tiền đều rời khỏi chỗ ngồi, tránh sang nơi khác túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ, không một ai ra tay can ngăn.

Cô gái nhỏ nhìn thấy năm bảy tên côn đồ tiến lại, bộ dạng say rượu lảo đảo sắp không đứng vững được, trêи mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tôi không biết cô ấy thật sự say rượu, hay là người có thân thủ cao cường mà tuyệt đối không hề bỏ chạy.

Đừng nói đến cô gái nhỏ này, đến ngay một người bình thường khi phải đối mặt với mấy tên côn đồ như này cũng sẽ tìm đường thoát chạy, mà cô gái này dám một mình đối mặt, thật đúng là khác người, bởi vậy, không khỏi khiến tôi nảy sinh chút cảm giác thích thú.

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ dùng thứ công phu cao siêu nào đó giáo huấn lũ côn đồ kia, ai ngờ đâu cô ấy đột nhiên kêu lên một tiếng thật lớn, lật tung cái bàn trước mặt, nhanh chân bỏ chạy.

Chiếc bàn bị hất tung lại vừa hay va vào người hoàng mao, bấy giờ vẫn đang ngã dưới đất.

Đồng thời, toàn bộ những chai rượu, thịt nướng và đồ ăn trêи bàn đều bị ném văng tung toé dưới đất.

Hoàng Mao lồm cồm từ dưới đất bò dậy, chửi bới càng lúc càng to và tiếp đón đồng bọn đang vây quanh cô ấy.

Cô gái nhỏ lảo đảo, chân đứng không vững chạy về phía tôi, mà bọn côn đồ kia cũng nhanh chóng vây chặt chúng tôi lại, kết quả là tôi cũng bị vạ lây.

“Con nhỏ thối tha, mày chán sống rồi à, không những ra tay đánh tao mà còn phá hỏng quần áo của tao nữa, toàn là đồ hiệu! Vài ngàn tệ đấy, bán mày đi cũng không đủ để mua đâu!” Bộ dạng Hoàng Mao tiếc rẻ.

Một tên côn đồ mắt lấm la lấm lét cười khì khì, lộ hàm răng vàng khè, đứng dậy kêu lên: “Con nhỏ này không mua nổi quần áo đền cho anh Hoàng nên chúng ta phải tóm cổ nó mang về chơi đùa một chút, nhìn má nó, dáng người của nó kìa, chắc vẫn còn non lắm…”

Mọi người trông thấy cô gái nhỏ phen này không xong với Hoàng Mao rồi, trêи mặt hắn ngoài sự tức giận còn toát ra một nụ cười ɖâʍ đãng…