Gọi Hồn

Chương 60: Thất bại




Đèn trời của Lý Nhị Bảo ngừng lại trước nhất, cho dù anh ra có lôi kéo thế nào thì nó vẫn không ngừng xoay vòng vòng, mà mấy đèn trời theo đuôi cũng tụ lại một chỗ càng nhiều hơn.

Tôi nhìn thấy khoảng cách đường thẳng của đèn trời và cọc thẳng, không khỏi hít một hơi lạnh, bởi vì khoảng cách xác định xác chết cách chúng thôi hơi xa, hơn nữa lại vuông góc với bãi đá mà chúng tôi đang đứng, tôi không dám nắm chắc có thể ném dây dẫn hồn đến khu vực gần đèn trời.

Đối với sự việc quỷ dị của đèn trời đảo qua đảo lại vây quanh một vòng của đèn trời, đội vớt xác khác cũng rất tức giận.

“Tôi nói mà đám ngu xuẩn mấy người sao có thể làm được chuyện chính sự cơ chứ, không định tiếp tục trận đấu thì nói cớ sao lại phá đám hàng động của chúng tôi hả?”

“Mấy người cố ý đúng không, chờ đến lúc giải quyết được chuyện trước mắt, xem ông đây xử lý mày thế nào!”

“Mẹ nó một đám ngu ngốc!”

………

Một người đi đầu thì những người khác lại chửi rủa càng hung hăng hơn.

Đường mập bị chửi đến mức mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn tôi nắm chặt dây dẫn hồn vẫn luôn không ra tay, vì thế xém chút nữa mất kiên nhẫn rồi, thắc mắc hỏi: “Tôi nói người anh em, cậu đây làm gì vậy? Không nghe thấy đám cháu trai kia chửi à? Cậu cứ trừng mắt nhìn thì có thể lôi được xác chết kia lên hả?”

Lời của Đường mập không khỏi khiến cho tôi xấu hổ, chỉ có thể xấu hổ cười, giải thích: “Vùng nước này thật sự không bình thường, dây dẫn hồn hoàn toàn không thể tự chủ dẫn hồn, cộng thêm khoảng cách xa như vậy tôi cũng không dám chắc ném qua được không!”

“Ồ! Hóa ra có chuyện vậy, tôi nói sau cậu cứ đứng ngẩn ra thế, làm không được sao không nói sớm chứ, trêи cọc gai còn có chỗ tốt đó, tôi chuẩn bị cho cậu, nhất định giải quyết được vấn đề.”

Đường mập nói xong vươn tay vào trong túi của Lý Nhị Bảo, những ai ngờ móng vuốt của anh ta quá lớn nên chả chui lọt, cuối cùng vói hai ngón tay vào trong lục lọi, cuối cùng móc ra một tờ bùa vàng gấp rồi.

Còn Đường mập mặt dày không cảm thấy đỏ mặt một chút nào khi lấy đồ của người khác, lập tức nắm tay thủ quyết lên bùa vàng trong tay, ngay sau đó lại đem bùa vàng quấn hai vòng trêи dây dẫn hồn, lúc này mới vỗ vai của tôi, gương mặt vui vẻ nói: “Người anh em, bây giờ cứ việc dùng, chỉ cần không quá lệch, dây dẫn hồn chắc chắn có thể chạy đến chỗ phía dưới đèn trời.”

Tôi nửa ngờ nửa tin nhìn Đường mập một cái, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, không giống như đang trêu đùa tôi, vì thế cố sức ném dây dẫn hồn ở trong tay, nhưng ai ngờ vừa mới ném thì đã có một dây dẫn hồn khác ném vào phía dưới đèn trời.



Lập tức ba chúng tôi đều sửng sốt.

“Mẹ nó ai không biết xấu hổ vậy? Vậy mà còn muốn không làm mà hưởng hả.” Đường mập hùng hùng hổ hổ hét lên.

Mà dây dẫn hồn kia liên quan với cọc gai dầu phía sau của đội vớt xác của nhà họ Tống vẫn luôn mỉa mai chúng tôi.

“Đám cháu trai kia cũng vô sỉ quá đấy, thật sự nếu không phải vóc dáng của Bàn Gia tôi cản trở thì thật sự chắc chắn đã ném bọn chúng vào sông cho ba ba nó gặm rồi.” Đường mập tức giận bất bình, hô to gọi nhỏ.

Còn Lý Nhị Bảo ở bên cạnh tôi tuy rằng trong miệng vẫn im lặng lẩm nhẩm chú ngữ, nhưng hai mắt của anh ta vẫn nháy mắt với tôi, còn dùng cằm hất hất về phía đội vớt xác của nhà họ Tống, sau đó lắc đầu, dường như muốn nói bọn chúng không được, tiếp đó lại hất hất dây dẫn hồn trong tay của tôi, sau đó nhìn đèn trời nắm trong tay của anh ta liên tục gật đầu, dáng vẻ nôn nóng như thúc giục tôi nhanh ném dây dẫn hồn ra đi.

Đường mập vội càng thắp bồn cây hương, bái lạy về hướng của đèn trời, lại vô cùng lo lắng cắm vào trong khe đá.

Đã đến mức này rồi, tôi cũng tức giận rồi, tuy rằng không quá nắm chắc, nhưng cũng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa thôi.

Vì thế, cánh tay tôi gắng sức một lần nữa, ném dây dẫn hồn ra nơi xa xa.

Nhưng nơi mà dây dẫn hồn rơi xuống cách đèn trời hơn mười mét, mắt thấy dây sắp rơi xuống mặt nước, nhưng bùa vàng quấn trêи dây lại tỏa ra tia sáng yếu ớt cộng hưởng lẫn nhau với tấm bùa vàng được dán trêи đèn trời.

Lập tức dây dẫn hồn như được bùa vàng dẫn dắt, bay vèo vèo đến vị trí của đèn trời, sau đó rơi tõm xuống đúng vào phía dưới đèn trời đang lơ lửng.

Mà ngay sau đó, lại có bốn dây dẫn hồn tựa như bánh chẻo đồng thời tõm tõm rơi xuống cùng một chỗ.

Không riêng gì tôi, ngay cả Đường mập và Lý Nhị Bảo cũng đều trợn mắt.

“Con mẹ nó chuyện gì vậy? Sao lại có chuyện này xảy ra? Chẳng phải dây không được nện vào cùng chỗ sao, cuối cùng có phải còn muốn xem sức của ai mạnh hơn hả?” Đường mập tức giận đến mức tròng mắt muốn rớt ra luôn rồi, hoàn toàn không rõ chuyện này rốt cuộc là làm sao.



Còn dây dẫn hồn trong tay tôi không ngừng trĩu xuống với tốc độ mà tôi chưa từng thấy qua từ trước đến nay.

“Người anh em, trong nước rất cổ quái, xác chết này tôi không vớt được, nhanh nhanh thu dây dẫn hồn lại đi.”Đường mập làm việc luôn luôn rất cẩn thận, thoáng phát hiện có chút không thích hợp lập tức thúc giục tôi ngừng lại.

Thế nhưng tôi lại phát hiện, tôi không chế được dây dẫn hồn trêи cọc gai dầu, lực hấp dẫn mạnh mẽ này khiến tôi không thể khống chế được.

“Không ngừng được, tôi kéo lại không được, anh mập nhanh lại giúp tôi một tay đi.” Tôi lo lắng kêu to lên.

Nhưng mặc dù cộng thêm cái thân đầy thịt của Đường mập vẫn không thể khống chế kéo dây dẫn hồn về được, cái cọc gai dầu kêu lên cót két.

Cuối cùng quả thật không yên lòng cọc gai dầu lại vì chúng tôi mà đứt đoạn, cũng đành phải thả dây dẫn hồn ra…

Tôi và Đường mập bị giày vò mà thở hổn hển, anh ta sửng sốt nhìn đèn trời đang xoay vòng vòng trêи mặt sông, bỗng nhiên vỗ mạnh vào ót, tiếng giòn tan khiến tôi và Lý Nhị Bảo giật cả mình, sau đó anh ta nhếch mép mở miệng chửi rủa…

“Động tĩnh của cái cọc gai này lớn như vậy có phải do chuông dẫn xác của cậu gây ra không? Lần trước vớt được thủy thi lông xanh, chẳng lẽ lần này cậu muốn tóm gọn hết cả nhà của bọn chúng hả!”

Tuy rằng lời của Đường Mập nói có hơi cường điệu, nhưng tôi tin chắc rằng Lý Nhị Bảo móc chuông dẫn xác vào trong đèn trời đã có tác dụng, lần trước vớt được thủy thi lông xanh với dáng dấp hung ác tàn bạo, còn rõ mồn một trước mắt, nếu như thật sự vớt được một con còn lợi hại hơn nó nữa thì kết cục cuối cùng tôi thật sự không dám tưởng tượng.

Ngay sau đó tôi lập tức nhìn thấy bốn cây hương cắm ở khe đá, bốc cháy xèo xèo còn dữ dội hơn lần trước gần như với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Tất nhiên Đường mập cũng nhìn thấy được tình cảnh quỷ dị này, cũng không dám lên tiếng quấy rối Lý Nhị Bảo, nóng ruột nóng lòng mà liên tục xoay quanh tại chỗ, bỗng nhiên, anh ta nặng nề vỗ tay một cái như đã hạ quyết tâm gì đó.

“Nè! Cũng đến điểm mấu chốt rồi, Bàn Gia tôi phải cầu đường sống!” Nói xong anh từ lấy ra một bọc nhỏ từ trong tay áo rộng thùng thình, sau khi mở khóa kéo thì bên trong lộ ra một cái hộp gỗ vô cùng tinh xảo.

Tuy rằng tôi cũng khá tò mò, nhưng nhìn dáng vẻ thận trọng của Đường mập, nói vậy trong hộp gỗ này chắc chắn có chứa vật gì đó không đơn giản.

Mà khi Đường mập mở hộp gỗ ra, tôi lại không khỏi có hơi thất vọng, bởi vì trong hộp chỉ có một tờ giấy nhỏ màu xanh dương.