Gọi Hồn

Chương 51: Không sợ sống chết




Lúc đầu tên nhóc được gọi là Đường Khuê đó còn không thèm để A Uy vào mắt, nhưng sau khi trúng hai đấm thật mạnh thì cũng không dám coi thường kẻ địch nữa.

Hai nắm đấm của Đường Khuê vung lên mạnh mẽ đầy uy lực, cậu ta không để lộ chút sơ hở nào cho A Uy thấy.

Còn A Uy, đối đầu với những đợt tấn công như vũ bão của đối thủ khiến cậu ta không dám thả lỏng chút nào, một khi tung một đòn mạnh ra mà không trúng đối thủ thì cậu ta sẽ lập tức rút về phòng thủ.

Trong thời gian ngắn hai người đều thở hổn hển, dùng cách đánh cứng đối cứng như họ tốn rất nhiều sức lực, vì thế những trận đấu như thế này thường không kéo dài quá lâu.

Đột nhiên Đường Khuê vung một đấm nhắm thẳng vào vùng ngực của A Uy.

Lần này A Uy không cố gắng đỡ đòn nữa, mà cậu ta nghiêng người né nhanh sang bên cạnh, cố gắng tránh thoát cú đó của Đường Khuê.

Chân trái Đường Khuê hơi di chuyển một chút, nhìn giống như muốn tung một cú đá trái, nhưng khi A Uy hơi nghiêng vai sang thì Đường Khuê lại bất ngờ nghiêng người nhấc chân phải, đá thẳng vào xương hông của A Uy ở một góc độ không thể tưởng tượng nổi.

Cú đá xé gió, lực chân mạnh cả mấy trăm cân của Đường Khuê nếu đạp trúng thì sợ rằng xương hông của A Uy sẽ vỡ vụn ngay lập tức, cậu ta sẽ phải chịu cảnh tàn tật suốt đời.

Tôi không ngờ tên nhóc Đường Khuê này lại xuống tay ác độc như thế, xem ra người nhà họ Đường ngang ngược quen rồi.

Đối mặt với một cú đá mạnh như vậy nên A Uy không dám chủ quan, nhưng nếu muốn hoàn toàn tránh được cú đá này thì không dễ dàng chút nào. Cuối cùng cậu ta đành bất đắc dĩ nâng đùi phải lên, định dùng đầu gối đỡ một đòn đang nhanh chóng lao đến này, đồng thời tung cú đấm trái cố gắng đánh trúng mắt cá chân của Đường Khuê.

Đường Khuê nhìn thấy A Uy đỡ đòn như vậy thì không kìm được nụ cười gian đắc ý bên khóe miệng, cậu ta dồn hết sức lực toàn thân vào cú đá nhắm thẳng đến đùi phải của A Uy.

Một tiếng “Ầm” trầm đục vang lên, bàn chân và đầu gối va mạnh vào nhau.

Thân hình A Uy hơi lảo đảo một chút, cú đấm tung ra cũng mất đi độ chính xác, đánh vào bắp chân Đường Khuê, thân thể cậu ta cũng bị phản lực làm lùi lại hai bước.

Tôi để ý thấy chân phải của A Uy vừa chạm đất đã run lên nhè nhẹ, để đỡ được một đá của Đường Khuê hẳn cũng không hề dễ chịu chút nào.



Đường Khuê ép sát không tha, cậu ta cười gằn một tiếng, tấn công A Uy lần thứ hai. Tuy sau cú đá vừa rồi cậu ta cũng phải lùi lại một bước, nhưng nhìn qua có lẽ cậu ta không có vấn đề gì.

Vừa nãy Đường Khuê tận dụng được lợi thế nên lần này cậu ta vẫn dùng chân tấn công là chủ yếu, cậu ta liên tục đá vào những chỗ hiểm trêи người A Uy.

Tuy rằng A Uy cũng dùng chân phản kϊƈɦ một lúc, nhưng tôi vẫn cảm thấy chỗ đùi phải của cậu ta không ổn lắm.

Không chỉ mình tôi phát hiện ra điều đó, ngay cả Thái Phụng và Lệ Hoa vẫn chăm chú theo dõi tình hình trêи sân đấu cũng đã nhìn ra, khuôn mặt cả hai người đều căng thẳng vì lo lắng cho A Uy.

“Hổ Ca, anh nghĩ A Uy có thể thắng được không?” Thái Phụng hỏi tôi, cô ấy có vẻ khá căng thẳng.

Tôi chưa kịp mở miệng thì Lệ Hoa đã cướp lời: “Chị hỏi anh ta để làm gì chứ? Anh ta có thể nhìn ra được cái gì sao?”

Tôi chẳng thèm để ý đối với mấy lời mỉa mai của người đàn bà Lệ Hoa này, ánh mắt tôi vẫn đang nhìn chằm chằm hai người trêи sàn đấu.

Tuy tôi không thể đoán được kết quả của cuộc so tài này, nhưng tôi vẫn dùng giọng khẳng định chắc chắn nói với Thái Phụng: “Anh tin vào A Uy, với tính cách của cậu ta thì cậu ta sẽ không dễ thua vậy đâu. Dù cậu ta không đánh lại được thì cũng sẽ bắt đối thủ phải trả giá ngang bằng với mình!”

Lệ Hoa rất không hài lòng với câu trả lời của tôi, tuy cô ấy không nói thêm câu nào chua ngoa với tôi nữa, nhưng vẫn dùng gương mặt đau khổ gật gù với tôi.

Mà trêи đài, trong thời điểm quan trọng này, hai người đó lại có sự thay đổi mới.

Đường Khuê nhân lúc đầu gối A Uy chưa kịp hồi phục bèn tấn công không ngừng vào đùi phải A Uy, cuối cùng khiến cho A Uy chỉ có thể dùng chân trái chống đỡ cho cả cơ thể, đồng thời cậu ta còn bị ép lùi về phía sau liên tục, đứng phòng thủ ở sát bên rìa sàn đấu.

Tất cả mọi người đều thấy A Uy không thể địch lại được Đường Khuê, từ giờ đến lúc thua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ông lão nhỏ con than thở một câu, mặt mũi nghiêm túc, ông ta cũng cho rằng trong cuộc đấu này A Uy thua chắc rồi.

Ngay lúc tất cả mọi người đều coi nhẹ A Uy, cậu ta đột nhiên gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Đường Khuê như một con gấu lớn bị chọc giận vậy.

Hành động này của A Uy trong mắt Đường Khuê chẳng khác gì tự rước nhục vào thân, cậu ta giơ tay đấm thẳng hai cú vào giữa ngực A Uy.



A Uy chỉ kịp tránh thoát một đấm của Đường Khuê, sau đó gồng cơ ngực hứng trọn cú đấm còn lại, đòn đánh mạnh đến nỗi khiến miệng cậu ta lập tức chảy máu, nhưng cậu ta cũng kịp vọt tới trước mặt Đường Khuê, dùng hai cánh tay mạnh mẽ ôm quàng lấy người Đường Khuê như gấu ôm cây.

Mọi người đều biết hành động này của A Uy sẽ không thể làm khó người có vóc dáng to cao tương đương cậu ta như Đường Khuê, trái lại còn vì đang mang thương tích nên khiến đối thủ lợi dụng đánh ngược lại, dẫn đến thua cuộc.

Nhưng những gì diễn ra sau đó khiến tất cả mọi người đều hít sâu một hơi đầy kinh ngạc, A Uy trừng to đôi mắt đầy tơ máu đỏ, ngửa đầu ra đằng sau rồi dùng trán đập mạnh lên mặt Đường Khuê.

Cậu ta làm quá nhanh nên ngay cả Đường Khuê, người nghĩ rằng mình đã thắng chắc rồi, cũng không kịp phản ứng, bị cậu ta đập cho một cái làm máu mũi chảy giàn giụa.

Nếu lúc trước Đường Khuê có thể làm cho A Uy bị thương thì đương nhiên kinh nghiệm giao đấu của cậu ta cũng cực kì phong phú, cậu ta chỉ ngây người trong một tích tắc liền tỉnh táo lại ngay, tuy hai tay cậu ta vẫn đang bị A Uy ôm chặt nhưng đầu gối cậu ta lại liên tục thúc thẳng vào bụng A Uy, đánh cho toàn thân A Uy run lẩy bẩy, máu bên khóe miệng trào ra liên tục.

Nhưng A Uy cứ như bị ma nhập, liên tục dùng trán đập vào mặt Đường Khuê...

Trận đấu tàn bạo như vậy khiến tất cả mọi người ngồi dưới sàn đấu đều suýt xoa, năm vị trọng tài ở trêи bục đều đứng hẳn dậy, chỉ có ông chủ nhà họ Đường mặt lạnh tanh rất đáng sợ.

Mấy người phụ nữ như Thái Phụng, Lệ Hoa càng không dám xem, gần như sắp khóc đến nơi rồi.

Tuy bình thường Lệ Hoa toàn châm chọc, tỏ vẻ lạnh lùng với A Uy, nhưng tôi biết thật ra cô ấy không hề ghét A Uy, ngược lại còn có chút tình cảm với người thật thà chất phác như A Uy.

Thấy A Uy ở trêи sàn đấu bị đánh đến mức đó, Lệ Hoa không kìm được cảm xúc trong lòng mình, vừa khóc vừa kêu lên: “A Uy, đừng có ngốc nghếch như thế nữa, nếu còn đánh tiếp thì cậu không giữ được mạng đâu. Tôi không muốn thấy cậu mất mạng, cậu có nghe hay không hả?”

Đám người dưới đài thấy thế đều làm theo Lệ Hoa, liên tục hô to: “A Uy... A Uy...”

Ở trêи đài, vốn A Uy đã rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ liên tục dùng trán đập mạnh vào mặt Đường Khuê, nhưng khi cậu ta nghe thấy tiếng kêu khóc của Lệ Hoa thì khóe miệng đang đổ máu lại đột nhiên nở một nụ cười đầy dau khổ, cậu ta lập tức điên cuồng gào lên, liên tục tấn công bằng cái đầu đã bê bết máu tươi.

Càng ngày lực tấn công của A Uy càng yếu đi, trông có vẻ như cậu ta sẽ gục xuống bất kì lúc nào.

Mà Đường Khuê cũng không giãy dụa mạnh như trước nữa, hai chân cũng ngừng tấn công A Uy. Tuy cậu ta đã cố gắng chống đỡ nhưng có thể thấy rõ rằng cậu ta bị A Uy đập choáng váng luôn rồi.