Gọi Hồn

Chương 39: Người có sức chịu đựng phi thường




"Được rồi chị Lệ Hoa, chị đừng giận nữa, anh Hổ không cố ý nói chị đâu. Cũng là do chị khinh thường người ta trước mà."

Thái Phụng bất ngờ quay đầu lại, mặt tỏ vẻ xấu hổ: "Xin lỗi anh Hổ, Lệ Hoa nóng tính như thế thôi nhưng cô ấy rất tốt bụng, anh đừng để tâm nhé."

Tôi biết là Thái Phụng đang muốn hoà giải, không muốn cô ấy chết không có chỗ chôn nên mới muốn thử một lần.

Tôi đến bên cạnh A Uy, ấn mạnh tay vào người cậu ta một cái, ý bảo cậu ta nhanh chóng nghĩ lại rồi thay đổi nét mặt vừa rồi đi, đừng làm cho tất cả những người bên cạnh cảm thấy không thoải mái, lỡ đâu người ta lại hiểu lầm cậu đã thành thái giám rồi, như thế thì sau này sẽ vô cùng khốn khổ.

Dường như Lệ Hoa vẫn chưa nguôi đi cơn giận trong lòng, hừ một cái với tôi, sau đó ra hiệu cho tôi, nhưng tôi không hiểu ý cô ấy. Thế là cô tỏ vẻ xấc xược, không coi ai ra gì hất tóc lên trán.

A Uy vừa mới bình tĩnh trở lại, vội vàng lấy một cái khăn mặt treo trêи giá. Trong ánh mắt khó hiểu của tôi, cậu ta cười hì hì rồi đi đến bên Lệ Hoa, dúi vào trong tay cô rồi còn nhẹ nhàng an ủi.

"Hèn hạ! Đúng là một tên hèn hạ, ti tiện!" Tôi thầm mắng A Uy ở trong lòng. Vừa rồi người ta đá anh, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã thành thái giám rồi, vậy mà anh đã ton ton tơn hớn lên rồi.

Tôi cứ tưởng rằng Lệ Hoa sẽ vứt phăng chiếc khăn mặt đi một cách không thương tiếc rồi lại hành cho A Uy một phát nữa, nhưng thật không ngờ rằng cô lại chìa tay ra nhận lấy chiếc khăn mặt. Tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh lùng tỉnh bơ nhưng ánh mắt nhìn cậu ta đã có chút cảm động.

Đột nhiên tôi cạn lời luôn, rõ ràng là người phụ nữ lạnh lùng như Lệ Hoa mở miệng ra là châm chọc A Uy nhưng hành động của cô lại không thể hiện cô ghét cậu ta như vậy. Điều đó làm cho một chàng trai mới từ trong núi ra như tôi nhất thời không thể nào mà hiểu được, chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác cả hai người họ đều hèn hạ và đáng khinh!

Thái Phụng nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch của tôi, đẩy tôi sang bên cạnh và nhẹ nhàng giải thích: "Đừng chỉ thấy Lệ Hoa ngoài miệng thì luôn nói những lời tổn thương, luôn moi móc những tật xấu của A Uy, thật ra thì chị ấy không hề ghét bỏ anh gấu chó lớn đâu. Dần dần anh sẽ hiểu được tâm ý sâu thẳm trong những lời nói đó của chị!"

Tôi liền xua tay, chẳng mấy khi mà tôi để ý đến những thứ chết tiệt đó, quan tâm đến hai người đó thì có được gì đâu chứ? Miễn sao gặp được người tốt là được rồi.

Thái Phụng cười khúc khích cầm lấy chiếc khăn mặt rồi lau mồ hôi trêи người, vừa lau vừa nói: "Anh Hổ, lúc anh đến anh có nhìn thấy tên mập kia không? Làm sao tôi có thể quên được hôm qua anh đã đồng ý yêu cầu của tôi chứ."



Cô ấy nói như vậy khiến tôi muốn trêu đùa một chút, mặt tôi tỏ vẻ hơi khó chịu: "Em gái Thái Phụng, hay bây giờ chúng ta thay đổi nhé? Cô thấy đấy, thân hình của tôi nhỏ bé như vậy thì làm sao có thể trở thành đối thủ của tên mập đó chứ!"

Thái Phụng vừa nghe thấy vậy đã sốt ruột, lập tức đổi sang dáng vẻ muốn làm vừa lòng người khác và nói: "Không được không được, anh đã đồng ý với tôi rồi thì không được nuốt lời đâu đấy!"

Tôi vẫn muốn khuyên nhủ Thái Phụng thêm một chút, bảo cô ấy đừng tuỳ hứng như vậy, lỡ như Đường Bát Kiệt đánh tôi thì tôi sẽ bị thương nặng mất. Tôi nghe thấy tiếng bước chân bình bịch ở ngoài cửa vọng lại, ngay sau đó, một đoàn người cao to đều nhau đang ùn ùn tiến vào.

Chỉ thấy Đường Bát Kiệt đi vào, trong tay cầm một bó hoa tươi rất lớn, tay còn lại thì cầm một hộp quà được gói một cách rất tinh tế, khéo léo, ánh mắt hướng vào đây. Sau khi nhìn thấy Thái Phụng, hai mắt anh ta sáng loé lên và cười rất khoái chí.

"A Phụng, thì ra là em ở đây! Em làm anh khổ sở đi tìm em."

Vừa nói chuyện, Đường Bát Kiệt vừa nhanh chân đi đến trước mặt Thái Phụng. Trong sự bất ngờ của tôi, một chân của anh ta đột nhiên quỵ xuống, sàn nhà bị vỡ và phát ra tiếng trong không gian tĩnh lặng.

"A Phụng, hoa này là do chính tay anh chọn đấy, còn cả chiếc vòng cổ đá quý này cũng là anh đặc biệt chọn mua để dành tặng cho riêng em đó." Nói xong, Đường Bát Kiệt mở hộp quà và lấy ra một chiếc vòng cổ sáng lấp lánh.

Trong cảnh tượng đó, Thái Phụng vẫn rất bình thản, vẻ mặt cô tràn đầy sự chán ghét, cô giơ ngón tay mảnh khảnh, nhỏ bé ra và nói: "Đường Bát Kiệt, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh, không thích anh một chút nào hết, anh đừng bám riết lấy tôi nữa được không?"

Tên mập cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn hớn hở tươi cười, anh nhẫn nại khuyên nhủ: "A Phụng, đừng như vậy nữa, người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu. Chẳng qua là đã lâu rồi anh không gặp em nên muốn tặng cho em một chút quà thôi! Anh không nghĩ lại làm cho em tức giận đến mức đó!"

Đường Bát Kiệt nói với giọng điệu hết sức mềm mỏng, hết sức ngọt ngào khiến tôi nghe mà toàn thân nổi hết da gà, chẳng trách nào mà Thái Phụng lại nổi giận như vậy. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không chịu nổi mà tức giận như vậy.

"Đường Bát Kiệt, tôi nói lại một lần nữa, tôi không cần những thứ đó của anh, không cần và cũng không thích. Nếu anh mà còn mặt dày nữa tôi sẽ không khách sáo đâu đấy." Thái Phụng run hết cả người lên, chứng điên loạn chuẩn bị phát tiết.



Nếu mà là những người khác thì chắc chắn không thể chịu đựng được những lời nói lạnh nhạt hờ hững, vô tâm của Thái Phụng. Nhưng không thể ngờ được tên mập vẫn không thay đổi sắc mặt, lại nhẹ nhàng than thở với cô rằng: "Đừng như vậy, đừng như vậy mà! Em lớn tiếng lên như vậy làm gì chứ! Anh đâu có điếc đâu!" Nói xong, anh liền quăng bó hoa và chiếc vòng cổ sang một bên, rồi run rẩy đứng lên.

"A Phụng à, em đừng giận nữa, em giận lên trông không xinh đẹp đâu, em cũng đừng khách sáo với anh, đều là người nhà cả mà, em tức giận lên như thế làm gì!"

Thái Phụng dậm chân, chỉ thẳng tay vào đầu Đường Bát Kiệt, nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời.

"A Phụng, em vui vẻ lên chút đi! Thân hình nhỏ bé của anh không thể chịu đựng được sự tàn phá của em đâu, hay là anh cùng em ăn cơm tiếp nhé, em thấy thế nào? Anh sẽ chọn quán đắt nhất, nếu không thì chúng mình đi dạo phố xem có có bộ quần áo nào đẹp anh sẽ mua cho em bộ đó, nếu vẫn không được thì chúng ta..."

Đường Bát Kiệt còn chưa nói xong thì Thái Phụng đã không thể nhẫn nại thêm một chút nào nữa, cô hét lên thật to: "A! Tôi đã chịu đựng đủ rồi, Đường Bát Kiệt, anh hãy cút đi ngay lập tức cho tôi! Cút..." Vừa nói cô vừa nhặt bó hoa ở dưới đất lên rồi quật mạnh vào người tên mập.

Tiếng hét vừa rồi của Thái Phụng vừa the thé vừa cao vút đã khiến tôi thực sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy Đường Bát Kiệt vẫn bình thản như không, anh cảm thấy vô cùng khâm phục.

Thái Phụng sắp nổi điên lên rồi, tôi đang định giữ chặt cô ấy lại thì bỗng nhiên nhận ra ánh mắt cô ấy có chút là lạ, cô cứ nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng là cô ấy muốn tôi thực hiện điều mà tôi đã đồng ý hôm qua, đó là ra tay dạy dỗ tên mập này.

Tôi rất buồn cười nhưng giấu nhẹm đi trong lòng, ra vẻ như vẫn không nhận ra, cố tình nhìn về phía A Uy.

Giây tiếp theo, tôi chợt thấy mu bàn chân tê cứng, hoá ra là Thái Phụng đã dẫm lên chân tôi, không những thế mà do chưa hết giận nên cô còn dày xéo.

Tôi kêu la thảm thiết, thấy Thái Phụng cắn môi, trừng mắt lên hũng dữ nhìn tôi, mà tôi cũng không biết cô đã vứt bó hoa đi đâu rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Thái Phụng, tôi cũng không dám cầu xin tha thứ, tôi chỉ có thể nhếch mép mà chịu đựng đau đớn. Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt dữ tợn, máu chiến của cô.

Thấy tôi không có động tĩnh gì, Thái Phụng tức giận cắt chặt răng, không thể ngờ rằng ngay sau đó cô liền vui vẻ nở một nụ cười rất hấp dẫn, quyến rũ. Sau đó cô bất ngờ bám lấy cánh tay của tôi rồi từ từ dựa vào người tôi, mặc kệ tên ngu ngốc Đường Bát Kiệt. Cô giả bộ như con chim nhỏ nhẹ nhàng, khép nép...