Gọi Hồn

Chương 20: Chia ly




Ngày hôm sau, khi tôi cùng Kha Phàm đến được trạm cuối của chuyến xe đường dài thì cả hai đã không còn xu nào dính túi, nhưng từ đây đến trêи tỉnh vẫn còn khoảng hơn ba trăm dặm nữa.

Ngay lúc tôi không biết nên làm gì bây giờ, suy nghĩ làm cách nào mới đưa được Kha Phàm lên tỉnh thì cô ấy lại xin được gọi điện thoại lần nữa.

Người nhận điện thoại hình như là chị cả của Kha Phàm, chỉ nói mấy câu đơn giản chị ấy đã cúp điện thoại, còn Kha Phàm bấy giờ mới tươi cười lên.

Khoảng hơn một tiếng sau, lúc tôi đang cõng Kha Phàm đi quanh bến xe thì một chiếc Limousine tôi chưa từng được thấy đỗ ngay bên cạnh chúng tôi, ba người vạm vỡ bước ra từ trong xe, không nói câu nào đã giữ lấy Kha Phàm trêи lưng tôi.

Tôi kinh ngạc, không ngờ rằng ngay ban ngày ban mặt thế này mà có người dám cướp người. Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối, vung nắm đấm nhắm thẳng vào người đàn ông đi đầu.

Nhưng nắm tay của tôi còn chưa kịp chạm vào người anh ta đã bị một bàn tay giữ chặt lấy, sau đó hai người kia đỡ lấy Kha Phàm, người đàn ông đang giữ tay tôi cũng không thèm kiêng dè, tung một đấm đánh thẳng vào mặt tôi. Tôi chỉ cảm thấy một cơn đau đớn nóng rát, tuy tôi là một thằng nhóc trong thôn nghèo lần đầu ra phố, nhưng không thể cứ tự dưng bị người ta bắt nạt thế được.

Cơn tức của tôi bốc lên tận đầu, liều mạng lao về phía Kha Phàm, không ngờ lại bị tên đàn ông vạm vỡ ngăn lại, chớp mắt tôi đã bị quật ngã xuống đất, đau đớn như muốn xé nát cơ thể.

Tên đàn ông vạm vỡ kia hình như cũng bị tôi chọc điên, nhấc bàn chân to đùng đá lên người tôi.

Phía sau tôi lập tức vang lên tiếng Kha Phàm gọi vội: “Anh Thiên, dừng lại, anh ấy là bạn của em!”

Tên đàn ông vạm vỡ khựng lại, bàn chân to lớn cũng không rơi xuống người tôi, chỉ có một bàn tay to vươn ra, thấy tôi không phản ứng lại thì thô lỗ nắm lấy tôi, kéo tôi đứng lên.



Đột nhiên có một chiếc ô tô màu hồng đậu xịch bên cạnh tôi, một người phụ nữ vội vàng bước ra khỏi xe, chạy về phía Kha Phàm, vừa đi vừa hô to: “Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, em làm sao thế?”

Tôi thấy người phụ nữ đó cũng không lớn tuổi lắm, trông chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, áo khoác da màu đen và quần da bó bao bọc dáng người lả lướt của cô ấy, khuôn mặt cô ấy cũng cực kì xinh đẹp, giống Kha Phàm đến bảy phần, chẳng qua cô ấy trông sắc bén hơn, để lộ khí chất giỏi giang.

Tự nhiên thì bị đánh nên tôi cũng đang giận mà không có chỗ xả, vừa nhấc chân lên đã muốn cướp lại Kha Phàm nhưng lại bị người đàn ông kia ngăn lại.

Người phụ nữ nóng bỏng kia đã chạy đến trước mặt Kha Phàm, nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của cô ấy xong thì hai mắt lập tức trừng lên, khuôn mặt trở nên lạnh lùng hẳn, biến thành cọp cái muốn ăn thịt người.

Kha Phàm chưa kịp mở miệng giải thích thì người phụ nữ đó đột nhiên xoay người, bước nhanh đến trước mặt tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã đáp thẳng lên mặt tôi.

Trong giây phút đó tôi đờ cả người ra, vừa định đánh trả thì người đàn ông vạm vỡ vừa rồi đã đứng chắn giữa khiến tôi không làm gì được.

“Thằng nhóc ở trong núi ra này, dám hại em gái tao thành thế này đấy à, lại còn dám mò đến tận cửa, xem bà đây hôm nay có đánh chết mày không!” Cô ta vừa nói vừa ra hiệu cho người đàn ông vạm vỡ.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên Kha Phàm không kịp giải thích, nước mắt dâng tràn trêи khóe mắt, cô ấy cố nhịn khóc, vội vàng kêu to: “Chị cả ơi, chị hiểu lầm rồi, anh ấy không phải người hại em đâu, anh ấy là người cứu em đấy!”

Kha Phàm lên tiếng kịp thời, cuối cùng cũng khiến người phụ nữ tàn bạo này dừng lại. Nhưng cô ta tát tôi một cái mà cứ coi như không có việc gì, phẩy tay với năm người đàn ông đứng sau ý bảo bọn họ nhanh chóng đưa Kha Phàm lên xe.

Tôi biết người phụ nữ này hẳn chính là Kha Mẫn, chị cả của Kha Phàm, còn mấy người đàn ông kia hẳn là vệ sĩ nhà họ Kha thuê, thảo nào họ lại mạnh như thế. Nhưng với cái tính cách lì lợm của tôi thì làm gì có chuyện tôi chịu thiệt không, cho dù có là ông trời cũng không thể bắt thôi chịu thiệt được.



Vì vậy tôi chạy lên, vừa đập cửa kính xe vừa gào to: “Đứng lại, mấy người không thể cứ thế mang Tiểu Phàm đi được.”

Vốn tôi định nói tỉ mỉ về bệnh tình của Tiểu Phàm với người phụ nữ tàn bạo kia, sau đó nhân cơ hội trả lại cái tát cho cô ta, coi như báo thù chuyện vừa rồi. Nhưng Kha Mẫn lại hiểu lầm ý tôi, hạ kính xe xuống ném một mớ tiền một trăm đồng lên mặt tôi. Trước mặt tôi bay phấp phới toàn những tờ tiền mệnh giá lớn khiến tôi sững sờ, nói thật thì lần đầu tiên tôi bị nhiều tiền như thế đập đấy.

“Đồ nhà quê, cậu cứu em gái tôi chẳng phải vì tiền sao? Chỗ tiền trêи mặt đất đủ cho cậu tiêu nửa đời luôn đấy, cầm tiền cút nhanh đi!” Người phụ nữ nói với vẻ khinh bỉ, thậm chí cô ta còn không thèm liếc tôi lấy một cái, cứ như trong mắt cô ta tôi chỉ là một con chó cỏ vẫy đuôi mừng chủ vậy.

Máu nóng trong người tôi lập tức dồn lên tận đầu, vung tay đập mạnh lên mui chiếc xe hồng tạo ra từng tiếng rầm rầm, tức giận mắng to: “Đồ đàn bà xấu xa, đừng tưởng có tiền thì hay lắm. Lúc trước ông đây cứu Tiểu Phàm vì thấy cô ấy chỉ là một cô gái, nếu đổi thành loại đàn bà xấu xa như cô thì có các thêm tiền nữa tôi cũng không thèm cứu đâu!”

Chắc đây là lần đầu người phụ nữ này bị người khác chỉ vào mặt mắng ác liệt như thế, gương mặt trắng nõn của cô ta biến thành màu gan heo, mắt sắc như dao nhìn tôi như muốn chặt tôi ra làm tám khúc. Nhưng cô ta chưa kịp bùng nổ thì Kha Phàm ngồi cạnh lại lên tiếng cầu xin: “Chị cả, chị đừng làm thế với anh ấy. Anh ấy cứu em nhưng chưa bao giờ đòi báo đáp, bây giờ chị lại làm nhục người ta như vậy nữa!”

Kha Mẫn nghe xong cũng chỉ “Hừ” một tiếng, tuy sắc mặt cô ta vẫn xấu như cũ nhưng khi nói chuyện với Kha Phàm lại chỉ toàn quan tâm và yêu thương: “Tiểu Phàm, lòng người phức tạp lắm, em ngây thơ nhưng cũng đừng để cho mấy đồ nhà quê này lừa. Tiểu Thiên, đuổi thằng nhóc đó đi, chúng ta còn phải về nhà nữa đó.”

“Vâng thưa đại tiểu thư!” Người vệ sĩ tên Tiểu Thiên mở cửa xuống xe, không thèm báo trước đã giữ chặt được tôi.

Kha Phàm bị đặt dựa vào ghế trong xe nhưng vẫn nhìn rõ chuyện xảy ra bên ngoài, cô ấy đau lòng la to: “Anh Tiểu Thiên, anh đừng làm đau anh ấy, chị mau bảo anh Tiểu Thiên bỏ ra đi, em xin chị đấy...”

Chiếc ô tô chậm rãi lướt qua bên cạnh tôi, bộ dạng tôi nhăn mặt nhăn mũi chật vật nhất chắc đã bị Kha Phàm thấy hết rồi.

Tôi bị người đàn ông vạm vỡ đằng sau giữ chặt, không tài nào đứng thẳng lên được, chỉ có thể ngước lên nhìn ô tô từ từ đi xa…