Gọi Hồn

Chương 17: Bức tranh vớt xác




Những lời dì Hồ dặn dò tôi đều mang theo sự quan tâm, tôi thở dài đọc tiếp: Dì không ngờ rằng chỉ vì thế mà trong lúc vô ý lại dính dáng vào một âm mưu. Chuyện càng ngày càng lớn thế này, chỉ sợ cũng sẽ làm lộ tin tức của dì, đến lúc đấy kẻ thù của dì chắc chắn sẽ tìm được đến đây, nên dì chỉ có thể mai danh ẩn tích đi xa khỏi quê nhà. Dì mong sau này cháu cũng đừng cho mọi người biết kỹ năng vớt xác chết một cách dễ dàng khi chưa đến lúc cùng đường, nếu không tai họa sẽ đến với cháu đấy, cháu phải ghi nhớ thật kỹ...

Đọc đến đây tôi thấy lòng mình lạnh toát. Thảo nào khi ấy dì Hồ ra đi vội vàng như thế, thì ra là lo kẻ thù tìm đến. Xem ra tất cả mọi chuyện đều là vì tôi, chỉ vì tôi mà một người đã hơn sáu mươi gần bảy mươi tuổi như dì ấy không thể yên ổn hưởng thụ lúc về già, còn phải trốn tránh khắp nơi.

Tôi không nói rõ được cảm giác mất mát trong lòng, gặp phải những chuyện li kì không biết nên xử lý ra sao, lại không có sự giúp đỡ của dì Hồ nữa, tôi như mất đi chỗ dựa lớn nhất vậy.

Ngay lúc tôi định thiêu hủy tờ giấy thì lại thấy mặt sau viết ba chữ “Phòng chứa củi” khiến tôi chẳng hiểu gì cả, chẳng lẽ dì ấy muốn nói là trong phòng chứa củi còn cất giấu bí mật gì nữa sao?

Vốn ban nãy tôi đã quyết tâm nghe lời dì Hồ căn dặn, không muốn thể hiện kĩ năng vớt xác nữa để tránh rước họa vào thân, nhưng nhìn mấy người đang khóc lóc sướt mướt, liên tục cúi lạy vì người nhà đã chết, tôi lại mềm lòng...

Suy cho cùng, trái tim mỗi người đều làm bằng máu thịt, chỉ cần người có chút lương tâm gặp phải chuyện như thế ngày đều không thể thờ ơ, huống chi lúc trước may nhờ có dì Hồ bất chấp nguy cơ sẽ bị kẻ thù phát hiện cứu tôi đó thôi!

Tôi cắn chặt răng, quyết định đi vào phòng chứa củi không lớn lắm ở trong sân, nhưng thấy bên trong chỉ toàn vụn thuốc với củi khô, không có chỗ nào đặc biệt cả.

Cuối cùng, tôi dọn sạch hết củi khô trong ánh mắt đầy khó hiểu của mọi người, không ngờ dưới đám củi lại có vẽ mấy bức tranh vớt xác. Tranh được vẽ bằng than củi đen không rõ ràng lắm, nhưng nội dung lạ lùng tôi chưa bao giờ thấy, mà cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Tôi càng xem càng thấy quái dị, dựng hết cả gai ốc trêи lưng. Cuối cùng cũng may là gan tôi đủ to, ghi nhớ thật kĩ những bức tranh đó vào đầu. Sau đó tôi lấy cuốc, phá hủy toàn bộ những bức tranh đó trước khi người khác kịp nhìn rõ, tránh cho bị người khác phát hiện lại sinh thêm rắc rối ra...

Sau khi tôi đồng ý yêu cầu của đám người đang khóc lóc kia, bọn họ dẫn tôi đến chỗ con đường bên suối Diều Hâu. Thật ra chỗ nguy hiểm như suối Diều Hâu cũng không có nhiều người đi qua, hai bên bờ suối cách nhau tầm hai ba mươi mét, ở giữa có một cây cầu đá bắc ngang, những đoạn khác đều là khe sâu hun hút, hơn nữa càng đi càng hẹp lại, còn tách ra thành rất nhiều khe nhỏ hơn, nhưng tất cả khe rãnh đều gộp lại thành một ngay chỗ giữa sườn núi cho nên người dân trong thôn muốn đi từ chân núi vào trong núi là rất khó.

Lúc này, một người đàn ông da ngăm đen hơn bốn mươi tuổi bước ra từ trong đám người, ông ta một mực chắc chắn vụ giết người xảy ra ở ngay đây. Bởi vì khi đó ông ta đang đứng ở bờ bên kia ngay đối diện chỗ này nên chỉ nhìn thấy chứ không thể can thiệp vào được.

Người đàn ông nói, khi đó có một thanh niên cao gầy chặn người bị hại lại, sau đó không biết dùng cách gì khiến cậu ta lả đi, kẻ đó đẩy cậu ta xuống vách núi rồi lấy xe đi mất. Tuy người đàn ông này không nhìn rõ mặt kẻ đó nhưng vẫn nhận ra kẻ đó rất cao, gầy gò, lúc bước đi không bình thường lắm, hình như trêи người còn đang bị thương nữa.

Tôi giật thót mình, nếu dựa theo miêu tả của người đàn ông này thì có thể đoán đại khái kẻ giết người chính là tên súc sinh Liêu Kiệt kia. Thật không ngờ lại có một mạng người chết thảm trong tay hắn...

Tôi xem xét địa hình xung quanh xong, nói với người nhà của người chết rằng cần phải về nhà chuẩn bị một ít đồ vật để vớt xác, chờ đến nửa đêm, lúc dương khí yếu nhất mới ra vớt thi thể về được.



Mọi người cũng không biết làm cách nào khác, đành phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi kể chuyện ngày hôm nay cho Mạnh Tam Quỷ và Kha Phàm nghe. Mạnh Tam Quỷ đương nhiên rất tức giận, nghiến răng chửi mắng Liêu Kiệt.

Ánh mắt Kha Phàm trở nên lạnh lùng như nghĩ đến chuyện gì đó, một lát sau cô ấy mới mở miệng: “Liêu Kiệt giết người cướp xe chỉ có một mục đích duy nhất, đó là nhanh chóng trở về trấn Nhai Giác, vì bọn tôi đậu chiếc xe ô tô đi tới đây ở đó. Nếu cậu ta có ý xấu, sau khi về thành phố sẽ đến nhà tôi đâm thọc nhiều chuyện, với cái tính nóng như lửa của chị cả tôi thì chỉ sợ chị ấy sẽ dẫn người tới báo thù cho tôi ngay lập tức.”

Tuy tôi cảm thấy Kha Phàm nói có lý nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý với cô ấy. Ít nhất thì Liêu Kiệt có tật giật mình, một khi chưa biết rõ tin tức của Kha Phàm, cậu ta sẽ không dám nói chuyện xảy ra và nơi cô ấy ở cho người nhà họ Kha, nếu không một khi mọi chuyện rõ ràng cậu ta cũng không sống yên được. Hơn nữa Kha Phàm đi du lịch cùng với cậu ta, hiện giờ chỉ có một mình cậu ta về mà Kha Phàm lại mất tích, nhà họ Kha sẽ không bỏ qua đâu.

Cho nên dù Liêu Kiệt có trốn được về thành phố cũng không dám ngang nhiên đi lại khắp nơi, cậu ta hẳn sẽ trốn trong nhà dưỡng thương, đồng thời cho người vào thôn tìm hiểu tin tức của Kha Phàm, đợi được tin Kha Phàm chết hoặc giữ được Kha Phàm trong tay thì cậu ta mới dám đến báo cho nhà họ Kha.

Theo tình hình trước mắt, có lẽ tôi và Kha Phàm vẫn được an toàn một thời gian, cho nên tôi phải nhanh chóng đi vớt thi thể dưới suối Diều Hâu, sau đó cố gắng đưa Kha Phàm về nhà vạch trần âm mưu của Liêu Kiệt một cách nhanh nhất.

Kha Phàm cũng đồng ý với những suy nghĩ đó của tôi, lại thêm chuyện khó chịu lúc ban sáng nên cô ấy cũng không nói gì về chuyện báo đáp nữa.

Tôi với Mạnh Tam Quỷ bận bịu cả chiều, đầu tiên là tìm tất cả chỗ cọc gai dầu dùng để vớt xác chú hai lần trước ra, kiểm tra cẩn thận thấy vẫn còn dùng được, chẳng qua chỗ dây thừng buộc quanh lại ngắn quá, mà lần này tôi lại phải đi vớt xác dưới tận khe suối đó.

Mất bao công sức tôi mới tìm thêm được ít dây thừng vớt xác ở nhà dì Hồ, cầm chỗ giấy vàng để ở sau bàn thờ, nến, tiền giấy và mấy thứ đồ cần dùng.

Sau khi về nhà, tôi dùng cành trúc đan một cái đèn lồng, bên trong dùng giấy vàng dán kín một lần, phải làm kín kẽ không hở chút nào, đây là thứ cực kì quan trọng khi vớt xác vào buổi tối. Tôi dùng thêm lõi cây cao lương bện một hình nộm to bằng bàn tay, dùng tiền giấy làm áo khoác cho nó.

Sau khi đã làm xong tất cả mọi việc rồi, tôi ngồi suy nghĩ cẩn thận về những bức tranh vớt xác trong phòng chứa củi, cảm giác mình không quên sót gì nữa rồi, chỉ cần chờ đến nửa đêm đi suối Diều Hâu vớt xác nữa thôi.

Trước khi đi, Kha Phàm liên tục nhắc tôi phải chú ý an toàn, còn Mạnh Tam Quỷ là người hỗ trợ đắc lực của tôi nên đã đi đằng trước rồi.

Lúc hai người bọn tôi đến suối Diều Hâu, người nhà của người chết đã cầm đuốc đứng chờ sẵn từ lâu, bọn họ có vẻ hơi căng thẳng...