Như Tuyết rưng rưng nước mắt, bà xoay mặt hỏi hắn " Vở kịch sao? "
Hắn thông thả gật đầu không chút e ngại.
Như Tuyết cảm thấy như cả bầu trời đang sụp đổ, bà thất vọng.
Đầu óc trở nên điên loạn, chẳng ý thức được chuyện gì, bà cầm con dao lao đến như cung tên.
Nội tâm bà đau đớn đến rỉ máu, chỉ muốn giết chết cô ngay tức khắc.
Sự có mặt của cô mỗi giây mỗi phút đều làm bà ta tức giận.
Trạch Dương vứt cây súng qua chỗ hắn, Phong Thần nhanh nhạy cầm lấy cây súng.
Hắn lên nòng rồi giơ khẩu súng sang phía bà ta.
Như Tuyết thấy vậy đứng khựng lại, bà không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào nòng súng của hắn.
" Đừng...đừng, anh bỏ súng xuống, em xin anh bỏ súng xuống "
Chẳng ai tin được giọng nói này là của Lam Y, khi cô cất giọng cả căn phòng đều chung một khung bật cảm xúc như nhau.
Ai cũng đều không tin vào tai của mình!!
Cô vịn tay hắn, bàn tay run rẩy đến đáng thương.
Lời nói chan chứa đầy sự khẩn cầu, Lam Y không cầm được lòng mà liên tục khóc nấc lên mấy tiếng.
Tầm mắt cô mờ nhạt đi chỉ thấy Như Tuyết đứng yên nhìn Phong Thần, hắn vẫn cứ giơ súng không có ý định tha cho bà ta.
" Em..." Phong Thần quay sang nhìn cô, hắn không nghĩ cô sẽ van xin cho bà ta.
Lam Y đã từng câm thù bà ta đến mức độ nào hắn đều biết rõ, ấy vậy mà hôm nay cô lại muốn tha thứ cho bà ta.
Phong Thần bất lực nhìn cô khóc nấc lên, ngay cả ba cô cũng không tránh khỏi cảm giác bất ngờ.
Ngay từ khi hắn giơ súng lên, hắn đã biết rõ bà ta phải chết, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Những con người giống như bà ta nên diệt trừ hết mới phải, tại sao trên thế giới này lại có thể chứa chấp một loại người như bà ta?
" Con tha thứ cho bà ấy sao? " Lam Dương Vũ không tin vào mắt mình, ông nhẹ nhàng xoay qua hỏi.
" Những thứ mẹ làm ông trời sẽ nhìn thấy và trừng phạt, chúng ta không cần phải nhúng tay vào "
Những ngày qua vì những chuyện này mà đầu cô luôn cảm thấy đau như búa bổ.
Những ngày trước khi chưa có bà ta xuất hiện, cô đã sống vui vẻ biết bao nhiêu, cô mong muốn mình được trở về như ngày trước.
" Con khốn giả tạo, mày đừng cố tỏ ra vẻ thanh cao nữa, haha giả tạo...giả tạo..." Như Tuyết bắt đầu làm những hành động điên loạn, bà cười lớn, vứt cây dao xuống đất.
Cười lên từng tiếng cười điên loạn, không ai có thể khống chế được bà ta, ai cũng đứng ra một góc để nhìn.
Bà ta vừa cười vừa khóc, đến nổi tự nằm vật ra sàn đất.
Hi Vãn thấy vậy chạy ngay đi gọi bảo vệ, bà ta cũng được đưa đi trong vòng mấy phút.
Trong những giây phút ngắn ngủi ấy, Lam Y chứng kiến cảnh tượng mẹ mình đang nằm quằn quại dưới sàn đất, mặc dù là đau lòng, mặc dù là thương sót nhưng khi nhớ lại những chuyện bà ta làm cô không thể tha thứ.
Nó đã là nổi hận thù khắc thẳng vào tim, cô sẽ nhớ mãi không bao giờ quên.
Mọi người đều trở về nhà chỉ còn cô và hắn ở lại phòng hồi sức.
Bên ngoài bầu trời trong xanh, nắng ấm dịu nhẹ rọi thẳng vào phòng, cô nhẹ nhàng đi đến kéo rèm cửa lại.
Căn phòng lập tức tối xầm xuống như tâm trạng của hắn bấy giờ, ngột ngạc, bí ẩn.
Bạch Phong Thần nằm yên trên giường bệnh không nói chuyện với cô, có vẻ là hắn đang khó chịu chuyện gì đó.
Vì Phong Thần là bệnh nhân nên cô không thể để hắn cảm thấy khó chịu trong lòng, không cầm lòng được cô nhẹ nhàng hỏi : " Vết thương của anh bị đau hay sao? Vì thuốc mê đã hết tác dụng hả "
Bạch Phong Thần thậm chí còn chẳng muốn trả lời, hắn nói nhưng không thèm nhìn lấy cô dù một cái : " Không có "
Ngay lúc ấy cô chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Nghe thấy giọng nói của Phong Thần lúc đó, dù có ngốc lắm cô vẫn dễ dàng nhận ra được là hắn đang giận mình, vì một chuyện nào đó...
" Anh có muốn ăn gì không? Em đi mua cho anh nha " Cô cố gắng làm diệu không gian ở đó đi một phần nào.
Có chút sượng sùng khi hỏi Phong Thần.
" Em đừng giả vờ không biết như vậy, em chưa từng học qua lớp diễn xuất " Bạch Phong Thần đột nhiên tức giận.
Hắn xoay qua nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng lời nói vẫn luôn giữ ở tông giọng nhẹ nhàng, Phong Thần không thể lớn tiếng với cô.
" Em có giả vờ gì đâu "
Lòng cô chợt rạo rực một phen, đã từ rất lâu rồi bọn họ không còn sử dụng cách xưng hô ấy trong mối quan hệ yêu đương này, đột nhiên hôm nay hắn dùng lại làm cô có chút không quen.
Lam Y cố gắng vờ như mình không hiểu hắn đang nói gì, mọi chuyện đều gây nên cho cô một cảm giác đau đớn đến khó tả!! Có lẽ mọi thứ đã dần trở nên tồi tệ vào lúc này, cô cần được yên ổn!!
" Chẳng phải em rất hận bà ấy sao? Ngày hôm ấy em đã nói " Chính tay em sẽ giết chết bà ấy " cơ mà.
Sao bây giờ em lại..."
Bạch Phong Thần có lẽ đã rất tức giận cô.
Trong lời nói của hắn chứa biết bao nhiêu nỗi uất ức.
Hắn tức đến nổi không thể nói được hết câu, chỉ nói được một nữa, sau đó thì liền bị biểu cảm của cô chặn cho nghẹn họng.
Lam Y nghe hắn nói cũng không chút lay động, vẫn đứng yên một chỗ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Ngược lại với sự nóng giận của hắn, cô lại hết sức bình thản, xem như chẳng có gì xảy ra cả, cô nói :
" Em biết mình cần làm gì.
Những chuyện ấy anh không cần phải lo "
Phong Thần nghe cô nói xong thì càng để biểu cảm nóng giận xuất hiện rõ rệt trên khuôn mặt hơn.
Hắn tức đến nổi lòng ngực phập phòng, vừa nói tay vừa vịn ngực lại vì đau.
" Em cứ dễ dàng tha thứ như thế đi.
Lần này may mắn thoát chết, nhưng lần sau em nhắm có được may mắn như lần này nữa không? Khi đó thì hiện hồn về mà van xin tôi tha thứ cho bà ta chắc "
Hắn tức giận, tại sao cô lại bênh bà ta.
Chẳng phải cô là đang bị ngốc tạm thời đấy chứ?
Dù là lời hắn nói ra có hơi cay độc, nhưng ngẫm nghĩ lại thì vẫn là nói đúng.
Biết là sẽ chẳng ai có thể động đến cô thêm lần nào nữa đâu, Phong Thần sẽ bảo vệ cho cô.
Nhưng hắn không thích cách mà cô đã quá dễ dãi tha thứ cho những kẻ ác hiểm như bà ta, một cơ hội sống không đáng có.
Vì sao cô muốn như vậy chỉ có bản thân cô là người hiểu rõ nhất, đôi khi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại muốn làm như vậy.
Mỗi lần bà muốn hãm hại, muốn giết chết cô cô đều nhớ rõ như in, thậm chí là nhớ được gương mặt của bà ta lúc ấy.
Chẳng qua là cô cảm thấy lương tâm mình không cắn rứt để có thể làm như vậy, quá nhẫn tâm, ác độc.
" Em sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta, nhưng em sẽ chừa cho bà ta một con đường sống.
Em không muốn anh bắn chết bà ấy!! "
Dù là như thế nào đi chăng nữa Như Tuyết vẫn là người sinh ra cô, tuy không có công nuôi dưỡng nhưng có công sinh thành, vì vậy mà cô không muốn làm hại đến bà ta.
Chắc chắn nếu cô không động đến thì ông trời cũng sẽ không để yên cho những người có tâm cang dã thú như bà ấy.
Bạch Phong Thần nhìn cô, hắn không muốn thấy Lam Y trong dáng vẻ này.
Dáng vẻ kiên cường, cố nén nước mắt vào trong, đôi mắt cô đã ửng đỏ, mũi cay xè cũng không dám khóc.
Hắn cứ suy nghĩ mãi, tại sao mình lại vô dụng đến như vậy? Thấy người mình yêu đứng đờ với đôi mắt long lanh ánh nước, bản thân không biết vỗ dành lại còn buông lời trách móc.
Hắn tệ thật!!
" Lại đây " Hắn nhẹ nhàng gọi cô đến.
Bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy tay cô.
Bạch Phong Thần nhìn cô, đôi mắt cưng chiều âu yếm, hắn biết bây giờ hắn là điểm tựa của cô, dù ngực có đau, dù tâm có tức cũng không được than một lời.
Lam Y không phản kháng, cơ thể buông lỏng đến nhão nhẹt, hắn chỉ nhẹ nhàng kéo cô thì cơ thể cô liền di chuyển.
Huống hồ gì Phong Thần còn là một bệnh nhân vừa mới phẫu thuật vài giờ trước.
" Em đừng cố giữ trong lòng nữa, cứ khóc cho thoải mái "
Trong lòng cô đang khó chịu, nhịp điệu hít thở không điều độ, lúc nhanh lúc chậm.
Hắn có lẽ cảm nhận được nên mới nói vậy.
Cô nhẹ nhàng vòng tay sang cổ ôm hắn, nấc lên vài nấc nhỏ sau đó là tiếng thút thít be bé trong cổ họng.
Cô nhụi mặt mình vào ngực hắn, khóc sướt mướt đến nổi nước mắt nước mũi chảy tèm lem, ướt một mảng áo lớn.
Hắn không cảm thấy bẩn, còn nhẹ nhàng xoa lưng để cô cảm thấy dễ chịu hơn.
" Đã khóc xong chưa? " Phong Thần ngồi yên cảm nhận, đến khi cô không còn nấc lên, không còn những tiếng thút thít nữa hắn mới dám lên tiếng hỏi.
Không trả lời cô chỉ gật nhẹ đầu.
" Không nhắc lại chuyện cũ nữa! Em có gì cho anh ăn không nhỉ? "
Dù sao đó cũng không phải chuyện tốt, nhắc lại cũng chỉ thêm nặng lòng.
Hắn không muốn nhắc đến nữa vì Lam Y không thích, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên vậy!!
Có lẽ sau những ngày tháng ấy, người tổn thương nhất vẫn là Lam Y.
Là con gái nhưng luôn phải gánh vác những tổn thương, áp lực to lớn.
May mắn là có Bạch Phong Thần đồng hành cùng, nếu không có hắn không biết bây giờ cô đã suy sụp mà sống chết ở xó nào!!
Cô cũng cởi mở hơn lúc nảy nhiều, nghe hắn nói vậy liền mỉm cười gật đầu.
Hắn chịu ăn là cô vui lắm rồi, ăn để mau khỏe rồi trở về nhà.
" Em không có mang đồ ăn vào, nhưng anh đợi tí em đi mua cho anh một phần cháo.
Vết thương còn chưa lành nên chỉ có thể ăn cháo thôi, không ăn được món khác đâu "
Cháo là món hắn ghét nhất, phải nói là ghét cay ghét đắng.
Nhưng bây giờ hắn không thể mè nheo không chịu ăn, mọi thứ cô muốn hắn ăn đều là những thứ dinh dưỡng, vì thế mà Phong Thần đều nằm yên trên giường bệnh không một lời ý kiến..