" Cạch "
Tiếng mở cửa nhỏ hơn cả tiếng thở của một con người bình thường.
Như Tuyết bước từng bước chân thật chậm chạp không dám đi nhanh và cũng không dám tạo ra tiếng động lớn.
Đôi chân bà chạm đất nhẹ nhàng, rón rén đi đến chỗ Lam Y đang ngủ.
Đáng sợ hơn là trên tay bà ta đang cầm con dao nhọn như đã được bà ta mài dũa thật sắc bén, ánh mắt trong bóng tối bà ta sáng rực lên như mèo mun.
Sâu trong tận đôi mắt ấy, là nổi hận thù, oán hận muốn trả thù.
Bà phải lấy lại tất cả, tài sản và cả người đàn ông bà yêu.
Bà nhìn chằm chằm vào cô, rồi chợt như một con mãnh hổ mà bất chấp lao đến.
Bà không còn nghĩ đến cô là ai, là người chung dòng máu hay là viên ngọc quý trời ban.
Bà ta chỉ cần biết, bây giờ bà phải giết, giết chết cô, có như vậy cuộc sống của bà ta mới thật sự yên ổn.
Bạch Phong Thần sẽ không còn mê mụi con hồ ly tinh chính đuôi đó nữa, hắn sẽ quay về bên bà ta !!
Đến gần cô bà bỗng dưng lại đứng khựng lại một lúc, tưởng chừng như sự oán hận trong lòng bà cũng đã nguôi ngoai, chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới có suy nghĩ như thế.
Nhưng thật sự bà ta không biết điểm dừng, bà đứng đưa con dao lên cao, rồi miệng nhếch lên một nụ cười tà mị :
" Đừng trách mẹ, cũng là tại con dồn mẹ vào đường cùng, khiến mẹ chỉ còn cách này.
Con đi rồi thì mẹ sẽ có tất cả, tài sản và tình yêu.
Con gái yêu !! Mẹ yêu con nhiều lắm.
Mẹ kiếp, đi chết quách mày đi "
Bà trợn trừng mắc, dồn lực vào tay rồi hạ thật mạnh dao xuống.
" Phụp "
" Anh..anh sao anh lại ở đây ? "
Đột nhiên bà cảm nhận như cây dao đã bị ai đó giữ chặt, Như Tuyết liền xoay người nhìn qua.
Hình ảnh trước mắt khiến bà ta sợ hãi như muốn ngất xĩu ngay tại chỗ ấy, bà như đứng chết chân không dám động đậy.
Bạch Phong Thần từ sau đi đến, hắn bằng tay trần mà nắm chặt con dao sắc nhọn.
Vài ba giọt máu đỏ thẳm đã thi đua nhau rơi xuống chăn bông trắng xóa bên dưới.
Hắn dường như không cảm thấy đau đớn gì, tay cầm con dao càng siết chặt hơn.
Phong Thần với đôi mắt vô hồn, nhưng lại có thể khiến bà ta sợ hãi khi nhìn thấy.
Trong đêm tối nhưng vẫn thấy rõ được gương mặt đang dần trở nên giận dữ và sắc khí không hề dễ coi.
" Em đang làm cái trò gì vậy ? " Hắn gằn giọng hỏi nhưng cũng không dám lớn tiếng, sợ cô đang ngủ ngon sẽ bị phá giấc.
" Em..em "
Bà ta ngập ngừng chưa kịp nói thì đã bị Phong Thần kéo một mạch ra ngoài, hắn còn dùng ánh mắt nhẹ nhàng quan sát giấc ngủ của cô làm bà ta một phen tức tối nhưng không thể lên tiếng trong lúc này.
Tức giận hơn nữa là tại sao hắn lại dùng ánh mắt nhẹ nhàng ấy nhìn Lam Y, còn khi nhìn bà ta thì thế nào ? Hắn nhìn bằng ánh mắt căm phẫn, tức giận như ai oán đến nổi tước tia máu đỏ tươi trong mắt.
Tại sao sự dịu dàng ấy lại không thuộc về mình ? Như Tuyết lúc này không còn mê muội tin những lời hắn nói, đầu óc bà đã bắt đầu có sự thay đổi.
" Làm cái trò gì vậy? Anh không vào kịp thì em đã giết Lam Y luôn sao? Hả "
Hắn tức giận đến nổi trên trán nổi vài cộng dây gân, gương mặt đỏ bừng vì nổi giận.
Chỉ cần hắn chậm trễ một phút một giây thì Lam Y cũng phải xui xẻo mà giao mạng cho thần chết.
Cũng may mắn vì sự lơ là của bà ta mà hắn phát hiện và cứu Lam Y kịp thời.
Hắn định đến phòng xem cô đã ngủ hay còn thức, nhưng cánh cửa phòng hôm nay lại mở toang hoác một cách kì lạ.
Cô là người kĩ tính lại ở nhà có thêm hắn quái vật sống bằng nửa thân dưới nên phòng cô lúc nào cũng được đóng cửa kĩ lưỡng, chỉ có điều sẽ không khóa chốt.
Nhưng hôm nay cánh cửa lại mở to nên Phong Thần thấy hơi lạ.
Hắn đi đến xem thử thì thấy Như Tuyết đang đứng cạnh giường cô, nhờ tay chân nhanh nhẹn mà Lam Y không sao.
Nếu cô có mệnh hệ gì thì chắc chắn Phong Thần sẽ giết chết ba ta, phanh thây chứ không để toàn thân nguyên vẹn.
" Anh và nó có quan hệ gì ? Tại sao anh luôn dành ánh mắt dịu dàng yêu thương ấy cho nó.
Đáng lẽ ánh mắt ấy phải là của em !! " Như Tuyết bức xúc nói, bà ta vừa nói tay vừa vịn chặc đầu hắn, bà xoay đầu hắn nhìn thẳng mắt bà ta.
Của em ? Bạch Phong Thần chưa từng nghĩ trong lòng mình sẽ có bà ta và mãi mãi cũng là như thế, là do tự bà ta quá đa tình mà thôi.
Hắn phũ phàng né tránh ánh mắt ấy, càng đau lòng hơn nữa là hắn giáng cho bà một cái tát đau điếng, khiến bà ta loạn choạng ngã nhào xuống sàn.
Phong Thần vẫn đứng yên ở đấy, hắn không động đậy rồi bắt đầu cất giọng : " Anh đã từng nói, nếu Lam Y có mệnh hệ gì anh sẽ giết chết em.
Anh cũng không nghĩ đó chỉ đơn giản là lời hù dọa, quân tử nhất ngôn, nói được làm được "
Bà ngã dài ở sàn đất lạnh, lại bắt đầu vào mùa đông nên sàn đất còn lạnh lẽo hơn nữa, cứ như là ngồi trên tảng băng lớn.
Nhưng lạnh cỡ nào cũng không bằng sự lạnh lùng mà Phong Thần mang đến, hắn như tạt một gáo nước lạnh vào mặt bà, nghe hắn căn dặn mà bà như muốn lao đến xé xác Lam Y ra thành từng mảnh nhỏ cho hả giận.
Hắn nhìn thân thể nay đã gầy gò hơn mấy ngày trước đang nằm đau đớn dưới sàn đất, Phong Thần cũng mặc kệ rồi lướt ngang.
Bà ta nhất thời kích động, bà như một kẻ điên loạn mất kiểm soát lao đến như một con thiêu thân.
Bà ôm lấy chân hắn, liên tục van xin :
" Anh đừng bỏ rơi em mà "
" Em hứa sẽ không làm gì con bé nữa, em hứa mà.
Xin anh đừng ghét bỏ em "
Nước mắt giàn giụa khắp mặt, bà cứ bám víu lấy chân hắn rồi liên tục xin lỗi, sau đó là hứa han đủ điều.
Tại sao lại phải có một ngày bà ta tàn tạ như vậy ? Nhớ ngày trước khi còn chồng bên cạnh bà được cưng chiều như thế nào, để bây giờ thích của lạ vật mới nên phải quỳ gối van xin hắn ta.
Nhìn lại xem!! Bản thân mình có thê thảm không cơ chứ?
Hắn nhứt não không muốn nói đến, liền cự tuyệt vung chân khiến bà ta lại một lần nào ngã nhào xuống đất.
Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.
Như Tuyết nằm dài ở đất, bàn tay với lấy hắn trong vô vọng, bà khóc nức nở nhưng hắn cũng không quay đầu nhìn lại, dù chỉ là một lời hỏi han rẻ mạc bà cũng không được nhận lấy.
Cuộc đời đúng thật quá trớ trêu, tại sao người muốn sung sướng, hạnh phúc thì lại không được? Còn bà ta, có tài sản, có chồng con, có một tổ ấm hạnh phúc nhưng lại không muốn giữ, bà cố tình vứt bỏ đi những gì mình có được trong tay, để giờ trở thành một con người điên cuồng vì tình yêu.
Nhìn lại xem!! Hắn có coi bà ra cái gì không? Hay chỉ đơn giản là một con chó bà cũng không bằng?
Như Tuyết lờ đờ đứng dậy, bà chống hai tay xuống sàn đứng lên cũng cảm thấy khó khăn.
Như Tuyết bây giờ thân thể dường như chỉ còn lại cái xác khô...
Ốm yếu, tàn tạ, phờ phạc, xuống sắc tất cả những từ ngữ ấy là đề miêu tả bà ta trong lúc này.
Bà trở về phòng, căn phòng chống vắng hiu quạnh, tạo cho con người cảm giác lạnh lẽo.
Bà ta liền đi đến giường nằm, khóc thút thít nhưng cũng chẳng được ai quan tâm.
Còn phía cô, đúng là công chúa thì luôn được hoàng tử cưng chiều.
Lam Y được hắn chăm sóc kĩ lưỡng, hắn sau khi bỏ đi được vài phút thì liền trở lại phòng cô, ẵm cô về thư phòng mình cho cô ngủ, có như vậy thì Phong Thần mới yên tâm làm việc
Suốt một khoảng thời gian xảy ra sự việc ấy, Lam Y cũng không hề thức giấc, thậm chí là động đậy.
Cô được hắn bao bọc trong lòng, vì thế nên không cần sợ thế giới ngoài kia nghĩ gì và làm gì cả.
Cô có thể ngông cuồng phá phách và nổi loạn không cần sợ gì hết, vì tất cả mọi thứ phía sau đều có Bạch Phong Thần lo liệu