Tương tự như các nạn nhân tìm thấy trước đó. Trân Trân chết trong tư thế lõa thể, được cánh hoa hồng phủ trên người và được bao quanh bởi hương nước hoa hồng nồng đến cay mũi. Hôm nay, trời không có mưa, cảnh sát không có tìm ra dấu tích trùng khớp với các hiện trường trước chính là 4 chiếc lỗ cắm cọc của lều di động.
Hơn nữa, Trân Trân cũng vừa có buổi chụp hình ở AS Studio. Rõ ràng tội ác hiện hữu ở ngay trước mắt như vậy, nhưng lại không có chứng cứ cáo buộc. Cả sở cảnh sát Lam Châu đau đầu đến mức không ai còn giữ nổi bình tĩnh.
Khám nghiệm vẫn cho ra những kết quả tương tự như các nạn nhân trước. Nói một cách khác, cảnh sát gần như không có gì tiến triển. Tạ Kỳ Ngôn nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra bọn họ đã bỏ sót điều gì. Thời hạn bàn giao với lãnh đạo không còn bao lâu nữa, họ nhất định phải tìm ra một cái tên.
Hoặc là chính thức khép lại vụ án, cảnh sát thừa nhận bất tài, xin lỗi gia đình nạn nhân công khai trước báo giới vì hầu hết các nạn nhân đều là người làm trong giới giải trí. Hoặc là trong thời gian còn lại, họ nhất định phải tìm ra sát nhân liên hoàn đã gieo rắc nỗi ám ảnh lên khắp Lam Châu.
Nếu chậm trễ, đừng nói uy tín của cảnh sát bị hạ thấp ngay cả việc đánh giá an toàn nghề nghiệp cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lam Châu đang có ý định phát triển thêm về mặt giải trí và các ngành nghề giải trí liên quan, thời gian gần đây mới tạo nhiều điều kiện cho việc xây dựng những studio, thúc đẩy là nơi vận chuyển cho các đoàn làm phim và những công tác hậu cần về giải trí. Một số người mẫu tìm đến Lam Châu cũng vì việc di chuyển thuận tiện, chụp nội ngoại cảnh cũng tương đối phong phú. Hơn nữa, ở đây có nhiều đơn vị cung cấp hậu cần nên giá thành cũng rất phải chăng.
Thế nhưng, nếu sự việc này kéo dài, Lam Châu sẽ chẳng còn là một điểm đến lý tưởng nữa. Các kế hoạch đầu tư cũng sẽ trở nên bất lợi hơn nhiều. Trước nhiều sức ép thế này, Tạ Kỳ Ngôn biết trong mình toàn là lửa lan nhưng nhất định không được loạn. Cô là trụ cột của mọi người, cần phải có trách nhiệm dẫn dắt.
“Chúng ta hết cách rồi sao?” Trương Kiến Quốc bực tức đập tay xuống bàn.
“Không phải không có cách nhưng sẽ rất nguy hiểm.” Phương Tư Nhã đột ngột thay đổi không khí, bản thân bất giác ngập ngừng trước khi nói ra ý định.
“Ý cậu là gì?” Tạ Kỳ Ngôn đanh mắt quay sang.
“Dụ rắn ra khỏi hang.”
“Cậu muốn có người trong cảnh sát đến đó sao?” Tạ Kỳ Ngôn cau mày trước ý định của Phương Tư Nhã. Đây không phải là một cách tồi, hoặc nói cách khác, nó là cách duy nhất họ có thể nghĩ đến.
“Phải!” Phương Tư Nhã chắc nịch.
“Nhưng chúng ta đã lộ mặt hết rồi. Sắp xếp một cảnh viên nữ được không?” Trương Kiến Quốc khó hiểu.
“Chúng ta có thể điều động từ vùng lân cận. Nhưng mà đối phó với một kẻ tinh vi như vậy, cảnh viên nữ sẽ không ổn đâu.” Lão Bân cũng có chút đồng tình với cách của Phương Tư Nhã.
“Hay để em đi ạ!” Tiểu Cảnh lên tiếng, cả cảnh cục không ai không hướng mắt về cô gái có thân hình nhỏ nhắn, ngọt ngào này.
“Tiểu Cảnh.” Phương Tư Nhã nghe thấy trong lòng mình lập tức dậy lên sự khó chịu khi người nói ra lời đó là Tiểu Cảnh. Không hiểu sao lại thấy hối hận vì ý kiến này.
“Em hiểu rõ hung thủ, hơn nữa, lúc đến studio em cũng không xuất hiện gì nhiều, em có thể cải trang thêm để đánh lừa họ.” Tiểu Cảnh hừng hực ánh mắt quyết tâm.
“Nhưng mà… em có biết nó sẽ nguy hiểm lắm không?” Phương Tư Nhã sốt sắng.
“Em sẽ không sao? Chị có bảo vệ em không?” Tiểu Cảnh mang theo ánh mắt kiên định, nhìn xoáy vào Phương Tư Nhã, từng lời nói rõ.
“Nhất định!” Phương Tư Nhã cũng lập tức cam kết.
Thái độ này của Phương Tư Nhã rõ ràng là một lời tuyên thệ. Tạ Kỳ Ngôn làm bạn với Phương Tư Nhã lâu năm như vậy nên tuyệt đối hiểu rõ phong thái này. Bản thân cũng dậy lên ít nhiều an tâm nếu sắp xếp Tiểu Cảnh là mồi câu. Hơn nữa, khả năng cải trang của Tiểu Cảnh cũng vô cùng lợi hại, cô ấy chính xác là lựa chọn thích hợp cho nhiệm vụ lần này.
Kế hoạch lập tức được triển khai. Cảnh sát hoàn toàn chắc chắn sát nhân là người đến từ AS Studio. Tiểu Cảnh nhanh chóng nhận được một thân phận giả là một Influencer đến từ vùng quê cách Lam Châu đến tận 300km, bản thân sinh hoạt rất đang trên con đường dấn thân vào showbiz.
Cô được cảnh sát thiết lập một lý lịch mới trên danh sách hộ tịch và nhân khẩu tại Lam Châu. Vì là người vùng ngoài nên chắn chắn cô không cần phải sở hữu bất kỳ điền sản nào tại đây, chỉ cần có lịch sử ghi lại việc lưu trú.
Ở Lam Châu, tất cả người dân đều có thể tra cứu về thông tin của người xuất hiện ở đây dù là tạm trú hay thường trú nhờ vào sổ ghi chép điện tử công khai. Hầu hết đều là thông tin cơ bản, nhưng đây là cách cảnh sát nỗ lực trấn an và kiểm soát nếu có người lạ xâm nhập.
Thậm chí, để tăng mức độ lòng tin, một số video để chứng minh Tiểu Cảnh là một influencer cũng đã nhanh chóng được đăng tải và có sự can thiệp lớn của an ninh mạng giúp hợp thức hóa thời gian của các video.
Sau 2 ngày chuẩn bị, thân phận mới của Tiểu Cảnh là A Mỹ cũng đã được hình thành một cách hoàn hảo.
Trong lúc mọi người tất bật hoàn tất các công tác chuẩn bị, kiểm tra hệ thống cài đặt nghe lén và quay lén trên người Tiểu Cảnh để có thể hỗ trợ bất kỳ lúc nào, Phương Tư Nhã không giấu khỏi nét mặt thở than và lo lắng, chăm chú nhìn mọi người hoàn tất các cơ chế bảo vệ cho Tiểu Cảnh.
Lúc này, khi cả đội đã sẵn sàng lên xe, Phương Tư Nhã bước đến gần Tiểu Cảnh, cảm xúc cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà vội vàng nắm lấy tay của cô gái ngọt ngào trước mặt.
“Em đừng quá liều mạng đấy!” Phương Tư Nhã dặn dò.
“Chị có nhớ dấu hiệu của chúng ta không?” Tiểu Cảnh mỉm cười. Thật tốt vì đó là bí mật của họ.
“Nhớ!”
“Nếu em nguy hiểm, em sẽ lập tức phát tín hiệu, chị đừng lo.”
“Chị sẽ không để em gặp chuyện.” Phương Tư Nhã đanh mắt.
Theo đúng kế hoạch, Tiểu Cảnh một mình đến AS Studio. Lúc này, những nhân viên ở AS Studio không nhiều. Một số đã ra ngoài để chụp ngoại cảnh, một số đang bận kiểm kho, còn lại vài người đang sắp xếp lại các vật dụng và set chụp trong khi A Long đang bận rộn với thế giới sáng tạo riêng của của mình trong phòng làm việc.
“Xin chào! Tôi muốn đến đây để xin chụp một bộ ảnh.” Tiểu Cảnh bẽn lẽn, đúng là cô ấy rất giỏi trong việc giả dạng, không chỉ ngoại hình cả tông giọng cũng đã tập luyện rất cẩn thận.
Nghe nói có khách đến chụp ảnh, một người trong nhóm AS Studio đi đến, mắt nhanh chóng đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Xem ra, dạng quần áo kín đáo với áo phông và quần jean không hề bắt mắt.
“Muốn chụp ảnh sao? Vậy để xem anh Long có hứng thú muốn chụp cô không đã.” Tên nhân viên mỉa mai.
“Anh Long! Có người muốn chụp ảnh?” Nhưng là khách mang tiền đến, hắn cũng không dám từ chối mà phải hỏi vọng vào phòng để hỏi ý kiến ông chủ.
“Bảo về đi, hôm nay tôi…” A Long bực dọc đi ra, đúng lúc lại bắt gặp khuôn mặt ngọt ngào của Tiểu Cảnh.
“Cô…là…” A Long có đôi chút ngập ngừng, phải chăng nhìn thấy các khuôn mặt được trang điểm kỹ càng đã làm hắn ngao ngán, ngược lại, Tiểu Cảnh rất đáng yêu, gương mặt sáng và nụ cười dễ thương lại làm A Long cảm thấy thích thú nhiều hơn.
“Dạ! Em là Tiểu Mỹ, em được biết anh Long là người có ống kính sắt bén được mệnh danh là ống kính phù thủy, chỉ cần là người nào được anh Long đích thân chụp đều sẽ toát ra một sức hút rất ma mị, hấp dẫn. Em đã từng xem qua các tác phẩm của anh, nếu không phải là những người mẫu lên bìa tạp chí cũng sẽ lên các website nhãn hàng, tất cả đều có danh có tiếng.”
“Hơn nữa, tất cả dưới ống kính của anh đều rất tự tin, rất xinh đẹp.” Tiểu Cảnh không ngần ngại tung ra những lời khen khiến A Long mát lòng.
“Em đến từ đâu?”
“Em đến từ Hà Lỗ, cách nơi này hơn 300km.”
“Tại sao lại đến đây chỉ để muốn anh chụp ảnh thôi chứ?”
“Vì em muốn được nhiều người biết đến. Em biết chỉ cần là hình ảnh do anh Long chụp, cũng sẽ có chút địa vị, cũng sẽ được thêm nhiều người trong ngành biết đến.”
“Em có biết phí chụp ở đây không phải rẻ không?”
“Em biết!”
“Đây là tiền em dành dụm khi làm một số công việc ở quê, anh xem có đủ không?” Tiểu Cảnh bộc lộ sự chân thành khi sốt sắng moi từ trong túi ra những tờ tiền mang theo, có vẻ chúng là tiền để dành vì có không ít tiền lẻ, hơn nữa, chúng cũng không phẳng phiu, đoán chừng là tiền tích cóp lâu trong ống heo.
“Em đáng yêu thật!” A Long lại nhịn không nổi phì cười một tiếng.
“Chờ anh một chút!” A Long mỉm cười, lôi từ trong túi quần chiếc điện thoại rồi tay nhanh chóng lướt lên, lướt xuống. Có vẻ là vào sổ ghi chép lưu trú điện tử công khai.
Chỉ vài phút sau, gương mặt của A Long cũng giãn ra, hắn mỉm cười nhìn Tiểu Cảnh.
“Được rồi! Em chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu chụp.”
Buổi chụp ảnh diễn ra rất bình thường, Tiểu Cảnh không phát hiện ra bất kì điều gì bất thường xảy ra từ các nhân viên chụp ảnh. Thậm chí, họ còn không biết mọi thứ trong set chụp diễn ra như thế nào. Mỗi lần cầm máy, tất cả đều là thế giới của A Long, không ai dám làm phiền. Đây có vẻ là phong cách làm việc của anh ta.
Cùng lắm chỉ vài người hỗ trợ chỉnh trang, điều chỉnh đèn, không ai có biểu hiện gì kì lạ hay ánh mắt lạ mà Tiểu Cảnh có thể bắt gặp.
“Số hình này, thật sự rất hợp với dáng vẻ ngọt ngào của em, nhưng mà…”
“Nhưng mà, sao ạ?”
“Anh vẫn thấy nó thiếu gì đó.” A Long thở dài, còn chẳng buồn nhìn lại mấy bức ảnh vừa chụp.
“Thiếu sao? Em có thể thử lại.” Tiểu Cảnh lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ phong cách của các nhiếp ảnh gia lớn đều như thế sao. Nhưng trông có vẻ, A Long không trân trọng cả tác phẩm mình vừa thực hiện.
“Không cần đâu! Có vẻ nó hơi quá sức với em.” A Long nhẹ nhàng an ủi, đặt máy ảnh sang một bên, lấy khăn chùi tay rồi thẳng bước về phòng của mình.
“Nhưng mà, anh Long cho em thử đi, em không ngại đâu mà, anh Long muốn thế nào em cũng có thể làm theo.”
“Anh không muốn ép em trở thành những thứ không giống mình.” A Long đáp lại một cách thờ ơ.
“Nhưng em theo đuổi con đường này, em vốn không muốn cứ mãi đứng trong cái ao của mình.”
“Em biết sẽ có những lúc cần phải đánh đổi.” Tiểu Cảnh không hiểu vì sao mình lại nóng vội muốn có được sự chú ý của A Long. Cô bất giác cũng nhập tâm vào Tiểu Mỹ.
“Vậy…Em có muốn thay đổi một chút không?”
Theo lời hướng dẫn của A Long, phong cách chụp ảnh mà hắn mong muốn lại hoàn toàn khác với Tiểu Cảnh. Hắn yêu cầu chụp ảnh phong cách quyến rũ cùng với những cành hoa hồng đạo cụ vẫn thường để sẵn trong studio.
Thật kỳ lạ! Lúc này còn vài nhân viên, nhưng khi Tiểu Cảnh vào trong thay đồ quay ra lại hoàn toàn không có ai. Một mình cô và A Long. Bản năng của Tiểu Cảnh vô thức có đôi chút sợ hãi, nhất là khi còn diện trang phục thiếu vải như thế này.
Bộ trang phục thật táo bạo nhưng rất hợp với lối trang điểm đậm để đẩy lên các đường nét. Những đường cắt xẻ mạnh mẽ, những dây nối mỏng để để cố giữ cho những phần vải trước ngực không rớt xuống, bộ trang phục khoe triệt để phần hõm lưng sâu của Tiểu Cảnh, nhưng vì vậy, cô buộc phải để lại máy quay lén trong giỏ của mình, máy nghe lén được đặt trên chiếc bông tai vẫn may là còn hợp với trang phục hiện tại.
Quả nhiên, đúng là kỳ lạ. Không khí lần chụp này hoàn toàn khác biệt. Sự nghẹt thở, tù túng, các góc chụp táo bạo và những yêu cầu của A Long khiến Tiểu Cảnh cảm thấy sợ hãi. Hắn còn cao hứng mở máy quạt để thổi những cánh hoa hồng tạo hiệu ứng. Tiểu Cảnh không phải là dân chuyên nhưng vẫn cảm nhận những góc chụp này quá khiêu gợi rồi.
Thế mà, trái ngược với những lo sợ, buổi chụp khiến A Long rất hài lòng và kết thúc tốt đẹp. Tiểu Cảnh bình an ra về. Tiểu Cảnh thậm chí còn cố tình đi vài vòng rồi mới rời khỏi AS Studio, dạo thêm một số con đường nữa, Phương Tư Nhã cũng kiên nhẫn chờ thêm một lúc.
Nhưng khi mọi người tưởng rằng đã có một ngày công cốc, Phương Tư Nhã cũng toan ra tín hiệu cho Tiểu Cảnh về lại xe chỉ huy, một người thình lình xuất hiện sau lưng cô. Từng nhịp, từng nhịp đều cố tình bám sát. Với bản năng của một cảnh sát, cô hoàn toàn cảm nhận được sự áp bức của tên này, nhưng cũng biết rõ hắn là có ý đồ xấu với mình.
Đây là người mà cảnh sát muốn tìm, Tiểu Cảnh hiểu rõ cá đã cắn câu, cô không thể để xổng. Trong tích tắc cô đưa ra quyết định táo bạo khi tiếp tục dẫn dụ con mồi. Vì thế, thay vì đi về hướng xe chỉ huy, cô rẽ sang một con đường khác.
“Làm gì vậy? Mau quay lại đi em.” Phương Tư Nhã nói qua tai nghe chỉ huy.
“Tiểu Cảnh, nghe chị không?” Phương Tư Nhã hỏi dồn khi nhìn thấy Tiểu Cảnh không có ý định đi đến xe chỉ huy.
“Mau quay lại đi em.” Phương Tư Nhã rốt cuộc không thể giữ bình tĩnh, mà hét qua tai nghe.
Những mệnh lệnh liên hồi của Phương Tư Nhã khiến Tiểu Cảnh thực sự mất tập trung, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội bắt được kẻ sát nhân. Cô đã từng rất nhiều lần ngưỡng mộ đồng nghiệp ở tiền tuyến, cô muốn được làm môt phần trong số họ, muốn được chính tay mình thực thi công lý.
Tiểu Cảnh làm cảnh sát 3 năm, hầu hết thời gian đều ở trong văn phòng, cùng lắm có vài nhiệm vụ cải trang để đánh lạc hướng kẻ tình nghi. Lần nào cảnh sát phân công tác chiến, cô cũng mong muốn được tham gia, hy vọng được đóng góp nhưng kỹ năng bắn súng, thực chiến nhiều năm rồi không có cơ hội cọ xát, cơ bản là không đủ tự tin. Mỗi lần như vậy, khi nhìn thấy đồng đội an toàn trở về, bản thân có chút xót xa, như thể mình không phải một phần trong những câu chuyện của họ. Nhưng thế nào, cô vẫn là cảnh sát, vẫn có lý tưởng, vẫn có trái tim muốn diệt trừ những kẻ xấu xa. Cô biết lúc mình không thể cho phép mình được nhút nhát.
Phương Tư Nhã không muốn Tiểu Cảnh mạo hiểm, việc đẩy cô ấy đi làm con mồi để dẫn dụ hung thủ đã là quá giới hạn với phó đội Phương. Ngay khi không thể nghe thêm tín hiệu nào từ Tiểu Cảnh, Phương Tư Nhã lập tức rời khỏi xe chỉ huy để bám theo điểm cuối cùng máy nghe lén đồng thời là máy theo dõi để lại. Lão Bân cũng nhanh chóng nối gót theo.
“Tiểu Cảnh, em không được có chuyện gì đó!” Phương Tư Nhã vừa chạy đi vừa lầm bầm, bản thân trong lòng đột ngột trào ra một loại cảm xúc xen lẫn bất an.
May mắn thay, dù không còn tín hiệu từ máy theo dõi và nghe lén, cảnh sát vẫn còn máy ghi hình còn lại trong phần khóa của túi xách mà Tiểu Cảnh mang theo. Có vẻ như, Tiểu Cảnh đã rẽ vào một con hẻm vắng, khuất CCTV, điều này thực sự sẽ đẩy cô vào tình thế nguy hiểm nếu tên áo đen có dáng người to cao kia có ý định tấn công.
Và đúng như mách bảo, tên mặc đồ đen che kín, dáng người rắn rỏi, cao hơn Tiểu Cảnh đến hơn một cái đầu. Hắn che chắn rất cẩn thận với mũ đen, khẩu trang và kính, bộ quần áo trên người cũng là dạng trang phục màu đen thông thường rất dễ mua từ các tiệm quần áo. Hắn mang găng tay.
Rõ ràng Tiểu Cảnh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nhưng khi tên áo đen thực sự tấn công, cô lại không thể tránh nổi một đòn. Thể hình vượt trội, thân thủ linh hoạt, hắn thậm chí còn dùng chiếc khăn đã tẩm thuốc mê sẵn sàng đánh gục con mồi triệt để.
Ngược lại, Tiểu Cảnh vóc dáng thấp bé, lại là con gái, bản thân không thực sự cọ xát với các tình huống tác chiến thế này. Tên áo đen không mất nhiều thời gian đã có thể khống chế Tiểu Cảnh khi ra sức áp chế chiếc khăn đã tẩm thuốc mê lên mũi cô. Tiểu Cảnh cố gắng vùng vẫy, với bản năng sinh tồn cao, thậm chí cũng từng nhận được đào tạo từ trường cảnh sát, Tiểu Cảnh bắt đầu khiến tên áo đen thấy chật vật.
Hắn cố gắng ép sát chiếc khăn vào mũi cô, tác dụng của thuốc mê thực sự rất nhanh và mạnh. Tiểu Cảnh nhận ra những thớ cơ trong cơ thể mình dần dần giãn ra, dần dần tê dại. Tay của Tiểu Cảnh cũng bắt đầu buông lỏng, chiếc túi xách trên vai cô cũng thuận đà mà rơi xuống đất.
Tiểu Cảnh yếu ớt phản kháng. Trong khoảnh khắc bất lực trước đòn tấn công của kẻ tình nghi, Tiểu Cảnh đập hai lần xuống mặt đường. Phương Tư Nhã nãy giờ vẫn quan sát cô qua chiếc máy quay gắn trên túi xách. Phương Tư Nhã nhận ra đó là tín hiệu của hai người.
“Là tín hiệu cầu cứu!”
“Cái gì?” Lão Bân thản thốt.
“Tiểu Cảnh gặp nguy hiểm rồi!”
Phương Tư Nhã không kịp chờ nữa, cô sốt sắng chạy đi khắp các con hẻm gần đó, cố gắng nghĩ cho ra những hình ảnh xuất hiện trong đoạn clip quay được từ máy quay mini gắn trên túi xách của Tiểu Cảnh.
Cuối cùng họ tìm được đến đường hẻm có những quan cảnh tương tự như những thứ trên video. Chỉ tiếc là không có Tiểu Cảnh.
“Túi xách của Tiểu Cảnh!”
“Chúng ta không thể để em ấy nguy hiểm.”
Rất nhanh chóng, Phương Tư Nhã và lão Bân chạy đi tìm quanh theo khu vực máy quay mini ghi lại. Mọi thứ chỉ vừa diễn ra, hắn không thể mang một người đi xa thế được. Phương Tư Nhã và lão Bân men theo lối mà tên sát nhân lôi Tiểu Cảnh đi.
Vì tác dụng của thuốc mê, Tiểu Cảnh không tài nào phản kháng được sức mạnh của tên sát nhân. Bằng một chút ý chí sót lại, cô vẫn nhận ra mình đang nguy hiểm nhưng hoàn toàn không đủ sức để chống lại.
Ngay khi tên sát nhân đặt Tiểu Cảnh xuống một khu vực mà hắn tìm được. Một nhà kho sau lưng một tiệm ăn đã đóng cửa, hắn rất rành nơi này, hắn thừa biết thời điểm này không có người.
Hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Cảnh nằm xuống như nâng niu một chiến lợi phẩm vừa được thu về. Trong cơn mơ màng, Tiểu Cảnh nghe vài tiếng động xung quanh, có lẽ hắn đang tìm kiếm những dụng cụ cần thiết. Rất nhanh, Tiểu Cảnh cảm nhận được chân của mình đang bị trói. Những lực siết quanh cổ chân càng dữ dội, cơn đau cũng dần dần ngấm vào cơ thể của Tiểu Cảnh. Hắn trói chân cô ở thế dang rộng.
“Thả tôi ra!” Tiểu Cảnh dùng hết sức của mình, yếu ớt cầu xin, chân cũng nỗ lực cựa quậy.
Nhưng tên áo đen không có ý định sẽ ngừng tay. Thậm chí, cách phản kháng đó của Tiểu Cảnh càng khiến hắn thích thú và cảm thấy đáng yêu. Thông thường sẽ dùng cả dây trói tay nạn nhân nhưng lần này lại để Tiểu Cảnh quơ quào trong bất lực.
Hắn hào hứng dùng camera cầm tay quay lại Tiểu Cảnh, từng chút từng chút cởi nút áo của Tiểu Cảnh từ dưới lên trên. Ý chí của Tiểu Cảnh cứ như đang đứng trên bờ vực mà không biết lúc nào rơi xuống, cô không muốn trượt tay. Cô cảm nhận được luồng gió lạnh lẽo lướt qua bụng mình, phần đã bị tên áo đen phơi bày ra trước mắt.
Đến khi chiếc bra của Tiểu Cảnh lộ hết ra. Hắn bỗng cười khẩy một tiếng.
Tiểu Cảnh nhận ra giọng cười đó. Là A Long. Tiếng cười này cô đã nghe lúc hắn chụp ảnh cho mình. Nhưng đầu óc của cô lúc này không tỉnh táo. Tiểu Cảnh không rõ mình có thực sự bị nghe lầm không.
Tiểu Cảnh nỗ lực muốn kéo khẩu trang của hắn xuống, ít nhất, trước khi có bất kỳ điều gì xảy ra, cô cần phải biết được sự thật. Thế nhưng, tên này rõ ràng là kẻ tinh vi, hắn nhanh chóng dùng một tay khống chế Tiểu Cảnh trong khi một tay vẫn không có ý định hạ camera.
“Làm ơn!” Tiểu Cảnh cầu xin. Cô ghét cái cảm giác kinh tởm này.
Nhưng tên áo đen càng thấy Tiểu Cảnh cầu xin mình càng cảm thấy hứng thú nhiều hơn. Bản thân có chút nóng vội mà không đợi được mà cởi nút khóa quần của Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh nhận ra hắn có ý định xâm hại mình khi bàn tay của hắn tuần tự di chuyển, chạm đến da thịt của Tiểu Cảnh, sờ soạng phần xương quai, chiếc cổ, rồi lên đôi môi mấp mấy của cô, chậm rãi lướt lên những phần da nhạy cảm nhưng cố tình thách thức sức chịu đựng của Tiểu Cảnh.
Sỉ nhục! Đau đớn khi tên áo đen cưỡng chế mình. Tiểu Cảnh vùng vẫy kịch liệt bằng chút sức lực còn sót của mình. Trong lúc dằn co, cô cào trúng tay tên áo đen khiến hắn có chút đau đớn và tức giận. Tên áo đen tát mạnh vào má của Tiểu Cảnh, đúng lúc chân cô cùng vung đạp khiến những vật dụng xung quanh, nhất là chiếc ghế đang làm cột trụ trói chân cô lại rơi xuống mặt sàn, tạo ra tiếng động lớn.
Thật may kho không có tường cách âm. Thật may, Phương Tư Nhã đã nghe được tiếng động đó mà lần theo.
“Cảnh sát!” Phương Tư Nhã vội vã mở cửa, cửa khóa bên trong, cô quyết định dùng thân xông cửa vào. Đúng lúc tên áo đen cũng đã leo qua chiếc cửa sổ mà trốn chạy đi. Có lẽ ngay khi biết động tĩnh từ bên ngoài, hắn biết mình không thể day dưa. Khi cảnh sát xông vào, họ chỉ nhìn thấy một chiếc bóng đã leo qua cửa sổ và một cô gái với quần áo hỗn loạn nằm trên sàn.
“Phó đội, để tôi!” Dứt lời lão Bân nhanh chóng đuổi theo tên áo đen qua lối cửa sổ lớn.
“Tiểu Cảnh!” Phương Tư Nhã vội vàng cởi áo khoác ngoài để che chắn cho Tiểu Cảnh.
“Chị!” Tiểu Cảnh yếu ớt, nước mắt không hiểu sao cứ lũ lượt tuôn xuống khi thân thể cô gần như bất động. Trong trái tim Tiểu Cảnh khi biết người đó là Phương Tư Nhã mới dám thở phào, buông lỏng.
“Chị đây, chị đây!” Phương Tư Nhã giọng run lên, sợ hãi ôm chặt lấy Tiểu Cảnh vào lòng như vừa tìm thấy vật báu mình suýt đánh rơi.
“Chị!” Tiểu Cảnh gọi.
“Không sao rồi! Không sao rồi!” Phương Tư Nhã nhẹ nhàng dỗ dành, vuốt lại phần tóc hỗn loạn của Tiểu Cảnh.
“Chị!”
“Chị không để em có chuyện nữa, không để em mạo hiểm nữa.” Phương Tư Nhã nhớ lại em gái mình, cô đã từng mất một người em vì sự bất cẩn của bản thân. Phương Tư Nhã đã luôn mất đi người thân như thế, cô chỉ còn có Tiểu Cảnh, cô biết bản thân mình đã phải lòng người này, cô không thể mất nốt luôn cả người trước mặt.
“Chị ơi! Em xin lỗi!” Tiểu Cảnh ái ngại vì không thể hoàn thành nhiệm vụ. Tiểu Cảnh run rẩy trong lòng Phương Tư Nhã rồi khóc nấc lên.
“Chị sẽ không để em xa khỏi tầm mắt chị nữa đâu.” Phương Tư Nhã ôm chặt lấy Tiểu Cảnh trong lòng, đặt lên trán đối phương một nụ hôn trấn an. Suốt từ lúc đó đến bệnh viện, Phương Tư Nhã cũng không hề buông tay Tiểu Cảnh.
Trong khi đó, lão Bân kiên quyết đuổi theo tên áo đen. Hắn có vẻ là người vô cùng tinh quái và rành rẽ. Hắn nắm rõ các khu vực và đường thoát nên rất dễ dàng bỏ xa lão Bân. Hơn nữa, thể chất của hắn thực sự rất vượt trội nên lão Bân rất khó lòng bám đuổi sát sao. Nơi cuối cùng mà lão Bân có thể theo dấu được hắn chính là bãi gửi xe công cộng lớn được đặt trong một tòa nhà gần khu vực Tiểu Cảnh bị hại.
Cuối cùng, vì sức lực hạn chế, lão Bân để mất dấu tên áo đen. Đúng lúc, tưởng chừng như mọi thứ công cốc, tiếng nổ máy vang lên, một chiếc xe hơi màu xám đen lao đến. Hắn không có ý định né tránh lão Bân, thậm chí tốc độ còn trở nên rất ác ý.
Nhưng hắn có lẽ hắn đã quá tự tin. Hắn không thể ngờ hành động này lại bán đứng mình. Lão Bân không vượt trội về thể chất, nhưng lại là một lão tướng giàu kinh nghiệm, các giác quan đều cực kỳ nhạy bén. Trong khoảnh khắc, tên áo đen lao chiếc xe đến mình, lão Bân nhìn ra chiếc đồng hồ trên tay hắn và khuôn mặt phớt qua của hắn.
Dù tên đó mang nón che khuất một phần khuôn mặt nhưng lão Bân đã luôn ghi nhớ rất kỹ những khuôn mặt ở AS Studio. Sao ông có thể không nhận ra hắn là ai. Hơn nữa chiếc đồng hồ đó, chẳng phải Tạ Kỳ Ngôn từng nói đây là bản giới hạn à, với nhiếp ảnh gia có tiếng như hắn thì đồng hồ này cũng không phải quá xa xỉ.
Lão Bân tin rằng A Long chính là kẻ mà mình đang tìm kiếm. Lão Bân gọi cho Phương Tư Nhã và biết được tên áo đen thậm chí còn bị Tiểu Cảnh cào trúng tay. Nếu có thể tìm thấy vết cào trên người của A Long. Hắn nhất định không thể thoát.
Lão Bân nhanh chóng chạy xe đến AS Studio. Hắn sẽ không thể đi đâu ngoài đó. Hắn vừa ra ngoài săn mồi nhưng thất bại, hắn có đám đồ dùng phải mang theo để thực hiện tác phẩm của mình. Lão Bân mang ý nghĩ đó chạy một mạch đến nơi hắn làm việc.
Chiếc xe màu xám ở bên ngoài. Dù bản số không phải nhưng rõ ràng là chiếc xe lúc nãy.
“A Long!” Lão Bân chạy vào phòng làm việc, lúc này đó đã đóng cửa phòng.
“A Long, mau mở cửa!” Lão Bân đập cửa liên tục nhưng bên trong không hề có phản hồi. Hắn đã khóa trái cửa. Hắn ở trong đó nhưng nhất quyết không mở cửa cho cảnh sát.
“Thằng khốn này!” Lão Bân tức giận đập cửa càng lúc càng mạnh hơn.
“Nếu mày không mở, tao sẽ xông vào.”
“Mày chính là kẻ sát nhân, tao đã thấy cái đồng hồ đó, tao đã nhìn thấy mày trên cái xe đó, mày không trốn được đâu.”
“Thằng khốn này!”
Nhưng đúng lúc lão Bân mất bình tỉnh, đạp cửa xông thẳng vào, A Long lại rất bình tĩnh. Trên tay hắn cầm một cái bàn ủi và cánh tay hắn thì ửng đỏ vì vết phỏng.
“Sếp!” A Long mỉm cười nhìn lão Bân.
“Thằng chó! Mày làm cái gì đấy hả?”
“Bất cẩn bị phỏng thôi!”
Lão Bân biết hắn cố tình hủy đi chứng cớ chứng minh hắn tấn công Tiểu Cảnh. Khu vực đó là vết cào của Tiểu Cảnh, hắn đã nhanh trí dùng sức nóng của bàn ủi để hủy hoại hoàn toàn.
“Thằng khốn!”
Dứt lời, lão Bân không thể nhịn nổi mà lấy tay hất mạnh bàn ủi vẫn còn nóng trên tay của A Long, thân thủ nhanh chóng khống chế A Long, đánh cho hắn một trận vì thái độ khiêu khích và trơ trẽn của hắn. Vừa hay, ở bên ngoài, Bành Quốc Bân vô tình trở thành người chứng kiến lão Bân ra tay dùng vũ lực áp chế A Long khi đối phương hoàn toàn không có ý định phản kháng.