Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 47: C47: Tôi rất thích cậu thực sự rất thích cậu




Tiếng ồn ào râm ran khắp khu hành lang khiến bước chân của Tạ Kỳ Ngôn không thể nào chậm rãi. Tạ Kỳ Ngôn yêu thích phá án, cũng có thể nhún nhường một chút trước người nhà hung thủ hay nạn nhân, nhưng cô chưa từng sẵn sàng đối mặt với việc phải làm vừa lòng những kẻ có tiền, nhất là khi kẻ có tiền đó lại nằm ở thế bị hại.

Tạ Kỳ Ngôn biết rõ nạn nhân là ai, cũng biết thân thế của Lý Giãn Kỳ sau khi đọc qua tư liệu tóm tắt của Phương Tư Nhã. Thế nên, cô mới đẩy Lâm Chính đón tiếp người nhà. Tuy nhiên, trước sự đôn đốc của cảnh viên, Tạ Kỳ Ngôn cũng không thể nghĩ nhiều, đi ba bước thành hai.

"Mấy người làm thế là thế nào? Mấy người là cái gì? Là cảnh sát. Trách nhiệm của mấy người là bảo vệ người dân, tốn công tốn củi nuôi các người, bây giờ thì sao hả, người nằm đó là con chúng tôi đó!" - một người đàn ông trạc tứ tuần, ăn vận trong bộ vest màu đen chỉn chu, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ, hùng hổ dùng lời lẽ tấn công Lâm Chính.

"Lý tổng, đây là sự việc ngoài mong muốn không ai biết được cả!" Lâm Chính tỏ rõ sự nhún nhường. Trong lòng Tạ Kỳ Ngôn, cô không thích nhất chính là tính cách này của Lâm Chính nhưng cũng biết rõ Lâm Chính rất giỏi giao đãi với xã hội thượng lưu, chính quyền.

"Chẳng phải các người đi tuần ở Gia Nghê sao! Tại sao, tại sao lại làm điều đó với con tôi hả? Mấy tên vô dụng các người còn dám đệ đơn xin ngân sách nâng cao lớp học phòng, hợp tác cảnh dân, siết chặt an ninh!" Lý Nghệ vẫn không nhượng bộ, một bước rồi lại một bước áp chế Lâm Chính.

"Con mẹ nó! Bỏ tiền cho lũ vô dụng các người để nhận kết quả này hả?" Tiếng chát từ chiếc bàn vang lên đinh tai sau câu nói của Lý Nghệ.

"Lý tổng! Ngài phải bình tĩnh." Lâm Chính vẫn không nao núng, có vẻ ông ấy đã lường trước những phản ứng thế này hoặc đã quá quen những phản ứng này.

"Bình tĩnh, người chết là con tôi đó!" Sự tức giận gom lại tất thảy đớn đau vang lên truy tội Lâm Chính.

"Chẳng phải mấy người có nghi phạm rồi sao? Nó đâu, mau kết án đi chứ, mau bắt nó đền tội đi chứ!"

"Chúng tôi chưa thể làm như vậy!" Tạ Kỳ Ngôn lên tiếng.

"Cái gì?" Sự xuất hiện bất ngờ của Tạ Kỳ Ngôn khiến Lý Nghệ khựng lại, ánh mắt đỏ lừ hướng thẳng về phía chủ nhân giọng nói đang phản đối ý định của ông.

"Chúng tôi chưa thể kết luận về cái chết của em Lý Giãn Kỳ."

"Tạ Kỳ Ngôn!" Lâm Chính gằn giọng.

"Nói vậy là sao? Chưa thể kết luận? Cục trưởng Lâm, đây là ý gì?" Lý Nghệ hằn học nhìn Lâm Chính, thực sự đã không cò muốn tin vào tai mình.

"Tạ Kỳ Ngôn." Lâm Chính đúng là không thể cầm cương được ngựa chướng, ánh mắt nửa bất lực nửa răn đe. Tạ Kỳ Ngôn hiểu được nên cũng không cố chấp dằn co với Lý Nghệ.

"Đúng là chúng tôi có nghi phạm nhưng chúng tôi chưa kết luận được nguyên nhân cái chết. Tất cả vẫn trong vòng điều tra!"

"Đây là ai chứ?" Lý Nghệ khinh khi đưa tay chỉ vào người Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt dò xét dán lên người Lâm Chính.

"Tổ trưởng tổ trọng án của chúng tôi, Tạ Kỳ Ngôn!" Lâm Chính trả lời.

"Vậy thì sao? Đã có nghi phạm, đã có nạn nhân, không thể kết luận là sao? Một tổ trưởng nhỏ nhoi như cô ngăn cản được tôi đem con gái tôi về à!"

"Đến khi có kết luận từ pháp y, không ai được đem nạn nhân đi!"

"Cô!"

"Tôi biết việc mất mát này làm ông rất đau lòng, rất tức giận. Nhưng nhiệm vụ của chúng ta là phải trả cho con bé một sự thật. Dù em ấy như thế nào đi nữa, nhất định phải cho em ấy một công bằng. Cảnh sát tuyệt đối làm đúng chức trách. Nếu thực sự có hung thủ, tôi nhất định sẽ cho ông câu trả lời. Ngược lại, nếu có uẩn khuất, chúng tôi buộc phải cẩn thận để không tiếp tục làm người khác tổn thương, trong một vụ án, không thể để ai chịu ấm ức. Đó là tôn chỉ của cảnh sát nên xin ông hãy bình tĩnh và tin chúng tôi."

"Cô lấy cái gì đảm bảo hả?" Lý Nghệ quyết không chịu nói lý lẽ cũng quyết không nhún nhường Tạ Kỳ Ngôn.

"Danh dự của cảnh sát! Danh dự của tôi, cháu gái của Tạ Triết!"


Lý Nghệ là một trong những người giàu có ở Tô Hàn cũng có được không ít sức ảnh hưởng đối với giới quan chức đặc khu tại đây. Nhưng trong thế giới những người giàu có ở Tô Hàn thì không thể không biết tứ đại lão bản đứng đầu Thành Đô, càng không thể không run sợ trước những tác động chính trường đến từ tứ trụ Tạ - Hàn - Quân - Giản. Chỉ cần là người nhà của họ, ai nấy cũng khiến người khác phải kiêng nể 8 phần.

Lý Nghệ đúng là giàu có nhưng với người nhà họ Tạ thật sự không thể so bì.

Tạ Kỳ Ngôn chưa từng muốn mượn danh mượn tiếng con cái Tạ gia. Thậm chí, từ trước đế nay, nếu tránh được thì sẽ tránh. Nhưng lần này, nếu không đem ra để trấn áp Lý Nghệ thì ông ta khó mà để yên cho cảnh sát Ưu Đàm, Lâm Chính rất giỏi đối nhân xử thế nhưng trước trướng giới chính chức thì cũng không thể làm gì khác hơn.

"Tạ Kỳ Ngôn, có hứng thú không?" Hàn Hân Đình bước ra từ phòng khám nghiệm với bảng xét nghiệm, Tạ Kỳ Ngôn bắt lấy ánh mắt ngời sáng của cô, bản thân lén thắp lên rất nhiều niềm tin. Không chờ, không đợi, Tạ Kỳ Ngôn ra hiệu cho cảnh viên hướng dẫn Lý Nghệ đến phòng ghi nhận để lưu lại hồ sơ rồi cùng Lâm Chính, lão Bân vào phòng họp.

Vì là con cháu Tạ gia, trước sự đảm bảo của Tạ Kỳ Ngôn, Lý Nghệ khiêng cưỡng chấp nhận.

"Sao hả, cậu có gì?"

"Như phán đoán sơ bộ ban đầu, nguyên nhân té từ trên cao xuống tử vong. Tư thế của nạn nhân khi rơi từ sân thượng xuống là tư thế nằm ngửa. Hiện trường hoàn toàn không có lực cản nên việc thay đổi tư thế khi rơi là không thể xảy ra, cũng không xuất hiện lực ma sát. Phần cánh tay của nạn nhân có trầy xước, mặt vết thương có phần sừng, phán đoán là do lực tác động bên ngoài gây ra, chất sừng trên bề mặt trùng khớp với ADN của Mỹ An. Ở phần bắp đùi có vết trầy, chúng tôi đã mang chất tìm thấy trên mặt vết thương đi hóa nghiệm. Đó là vụn xi măng của bức tường chắn ở ban công. Dạ dày của nạn nhân còn xót lại một chút thức ăn có thể là từ bữa trưa, thực phẩm được bán trong căn-tin, không có phản ứng độc tố. Ngoài ra không có vết thương nào khác."

"Cậu có kết luận không?"

"Nếu là tự tử, thường nạn nhân sẽ nằm úp mặt xuống."

"Ý cậu là gì?"

Cách dẫn dắt khám nghiệm hôm nay của Hàn Hân Đình hoàn toàn không giống như bình thường. Ngày trước, đối với mỗi một kết luận đều rất trực tiếp thậm chí không thèm diễn giải nguyên nhân, cô cho rằng cảnh sát đều là những người theo đuổi thành tích cũng rất cố chấp vào cách nhìn cá nhân, với những phân tích hiện trường của pháp y thường không có hứng thú.

Cho đến khi gặp Tạ Kỳ Ngôn, mỗi một tình tiết đều sẽ xem xét đa diện từ góc độ pháp y. Tuy nhiên, Tạ Kỳ Ngôn cũng không thường thấy Hàn Hân Đình lựa chọn cách dẫn dắt tốn nhiều thời gian như vậy. Mỗi báo cáo của cô, câu đầu tiên đều là kết luận không phải là nguyên nhân.

"Không phải chủ đích ngã xuống. Loại trừ khả năng tự tử." Hàn Hân Đình chính là không muốn thẳng thắn.

"Tạ Kỳ Ngôn, vậy còn làm gì vậy chứ, chúng ta chỉ có một nghi phạm thôi!" Lâm Chính lên tiếng.

"Vậy có loại trừ khả năng tự ngã không?"

"Không loại trừ!" Hàn Hân Đình quả quyết.

"Cục trưởng, nếu tác động bên ngoài không loại trừ, khả năng mất trọng lực cũng không loại trừ, chúng ta chưa thể kết án."

"Tạ Kỳ Ngôn! Cháu còn cố chấp cái gì chứ hả? Cháu đang làm cái gì?"

"Chú, có thể cho cháu thêm thời gian không?"

"Động cơ có, chứng cứ có, nghi phạm có, cháu còn chờ cái gì chứ hả?"

"Chờ sự thật!"

"Tạ Kỳ Ngôn, có phải cháu phá nhiều quy tắc đến nỗi ngông cuồng rồi không? Tự tin vào bản thân quá rồi đấy!"

"Chú! Có thể sự thật chúng ta thấy chưa phải là sự thật. 5 ngày! Chú có thể cháu 5 ngày không?"


Dáng vẻ kiên định mỗi khi đấu tranh cho các vụ án của Tạ Kỳ Ngôn, Lâm Chính không phải lần đầu mới thấy nhưng lần nào cũng cảm thấy bản thân bừng lên một ngọn lửa ấm, cũng có chút vui vẻ vì được nhìn thấy một thế hệ cảnh sát giỏi giang.

"3 ngày!" Lâm Chính chốt hạ.

"Cháu sẽ cho chú câu trả lời." Tạ Kỳ Ngôn nắm bắt cơ hội.

"Lần này cháu muốn đem cái gì ra để thương lượng với chú?" Lâm Chính không kiềm chế nổi tức giận cũng không kiềm chế được sự ngưỡng mộ đối với Tạ Kỳ Ngôn.

"Vị trí tổ trưởng tổ trọng án!" Tạ Kỳ Ngôn không mất nhiều thời gian để đưa ra lựa chọn.

"Và cả quân hàm của cháu!" Lâm Chính bồi thêm.

"Cháu đồng ý!"

"Kể cả cháu là ai, chú sẽ không nương tay, Ưu Đàm cũng sẽ không nương tay."

"Cháu hiểu rồi."

Lâm Chính biết rõ cái gật đầu này với Tạ Kỳ Ngôn sẽ mang đến cho mình những loại rắc rối nào. Không phải chỉ đối diện với loạt câu hỏi của truyền thông, nhất là khi vụ án này liên quan đến giáo dục, ông còn phải giải trình để xoa dịu sự tức giận của Lý Nghệ. Người như Lý Nghệ thích dùng tiếng át chế người khác nên nếu nói ông ta không tạo áp lực, kích động quan chức Tô Hàn thì không phải không có khả năng.

Lâm Chính lo lắng Ưu Đàm chịu sóng gió cũng lo Tạ Kỳ Ngôn phải gánh chỉ trích đến không có đường lui.

Khi nhìn thấy Lâm Chính hừ lạnh một tiếng rồi rời đi với khuôn mặt cau có cũng rất tức giận, lão Hổ thở dài nhìn sang Tạ Kỳ Ngôn. Ai nấy trong cảnh cục lúc này mới bộc lộ sự lo lắng.

"Sếp Tạ! Bây giờ chúng ta làm gì?" Lão Hổ bẽn lẽn.

"Tiểu Cảnh, tôi muốn biết mọi thông tin về Từ Thiếu Linh và Mỹ An, cũng muốn biết Lý Giãn Kỳ có quan hệ như thế nào với hai đứa trẻ này."

"Rõ! Sếp Tạ."

"Tư Nhã, lão Bân, hai người đến Gia Nghê một chuyến đi. Thông tin hiện tại chúng ta có không đủ. Lần này đừng nương tay nữa, chúng ta cần phải sàng lọc đủ nhiều."

"Tư Nhã, tôi muốn biết thêm về cô giáo chủ nhiệm đã gửi đơn khiếu nại về nạn bạo hành trong Gia Nghê nữa."

"Chúng tôi biết rồi." Tư Nhã khẳng khái.

"Tiểu Ca, thu thập các kết quả xét nghiệm thi thể và vật chứng cho tôi, phân loại và để lên bàn tôi vào tối nay."

"Rõ, sếp Tạ."

"Lão Hổ, đi một chuyến đến nhà của Mỹ An và Từ Thiếu Linh đi! Xem xem hai đứa nhỏ này thật ra thân thiết đến mức nào?"

"Tôi hiểu rồi!"

"Được rồi, mong mọi người giúp đỡ, lần này chạy đua, vất vả cho mọi người!"


Khi thấy Tạ Kỳ Ngôn thành thục phân công mọi người, Hàn Hân Đình chờ mãi vẫn không có tên mình nên chi bằng đừng tự làm mình xấu hổ.

"Vậy là không có phần của tôi rồi, tôi tan làm đây!"

"Cậu cùng tôi đến hiện trường đi! Tôi cần cậu." Tạ Kỳ Ngôn nắm bắt tâm tình rất kịp lúc cũng biết xoa dịu rất kịp lúc.

Từ lúc hoàn tất khám nghiệm, cũng chứng kiến Tạ Kỳ Ngôn dành nhiều thời gian nghiên cứu Gia Nghê, càng chứng kiến Tạ Kỳ Ngôn quan tâm đặc biệt đến Mỹ An đến nỗi luôn dùng thái độ nhẹ nhàng đối đãi với cô bé, sự đánh cuộc này của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hàn Hân Đình không khỏi lo lắng rằng Tạ Kỳ Ngôn để cảm xúc lấn át bản thân.

"Đây là vụ án rất khó điều tra nguyên nhân, nghi phạm không thừa nhận nên thành chết không đối chứng, cậu chơi lớn như vậy là vì sao?" Hàn Hân Đình cuối cùng vẫn nhịn không nổi.

"Cậu sợ tôi bị đày về làm cảnh sát khu vực à?"

"Hay cậu sợ xa tôi?"

"Tạ Kỳ Ngôn! Đừng mạnh miệng như vậy!" Hàn Hân Đình cau mày trước thái độ có vài phần bỡn cợt của Tạ Kỳ Ngôn.

"Sao cũng được, tôi không muốn có án oan dưới tay mình."

"Vậy nếu không phải là án oan, cậu đang đánh đổi tương lai của mình cho một kẻ giết người đó."

Tạ Kỳ Ngôn thở hắt.

"Hàn Hân Đình, cậu có tin vào trực giác không?"

"Từ khi nào cậu lại trở nên mê tín như vậy? Chẳng phải luôn miệng nói chứng cớ hay sao?"

Tạ Kỳ Ngôn cong nhẹ khóe môi rồi nhìn sang Hàn Hân Đình với ánh mắt đã không còn bất kỳ sự dò xét, phòng vệ nào. Đó là ánh mắt hoàn toàn buông lỏng.

"Cảnh sát chúng ta đi làm việc, mỗi ngày đối mặt không là cướp thì là kẻ giết người. Thật sự tôi không biết lúc nào mới là khoảnh khắc cuối cùng. Thế nên, con người mới có trực giác. Tôi chưa từng phớt lờ trực giác của mình."

"Trực giác nói cho cậu biết Mỹ An không phải hung thủ à?"

"Một phần. nhưng nếu khước từ cả cơ hội kháng án của nghi phạm, chính là không công bằng."

Tạ Kỳ Ngôn luôn luôn là Tạ Kỳ Ngôn. Chỉ cần là vụ án, cậu ấy sẽ luôn dùng sự chân thành lẫn công chính mà xem xét và phân xử.

Trước nay, nhìn việc hay nhìn người đều không thỏa hiệp với áp lực hay thành tích cá nhân. Nói cậu ấy ngốc nghếch vì không biết khư khư bảo vệ quân hàm hay nói cậu ta cố chấp kiên trì với sự thật đây. Chẳng qua cậu lại là một người quy tắc, nhưng quy tắc không phải với bản thân cậu ấy mà với nạn nhân như cách cậu ấy từng tuyên thệ lúc tốt nghiệp cảnh sát.

Hàn Hân Đình vì khía cạnh này mà trái tim mới không ngừng nhảy múa trước Tạ Kỳ Ngôn.

Nhưng đôi lúc, sự cố chấp hay trực giác sẽ làm con người ta khó tỏ tường mọi thứ. Giống như chuyện Tạ Kỳ Ngôn tin Mỹ An không phải là hung thủ nhưng hiện trường vụ án hoàn toàn không ủng hộ điều đó.

Hiện trường xảy ra vụ án là sân thượng nằm trong trường Gia Nghê, nằm cách biệt với các dãy phòng học nội trú. Từ lớp của Mỹ An hay Lý Giãn Kỳ đi đến đây phải đi bộ ít nhất 15 phút, băng qua một sân bóng lớn, dãy lấy nước và nằm sau lưng khu vực của khóa 12. Bình thường không dễ để lên được sân thượng khi chìa khóa cửa do bảo vệ bảo quản.

Tuy nhiên, ở trường sẽ có vài ngày thực hiện công tác vệ sinh sân thượng, để thuận tiện cho các nhân viên, bảo vệ sẽ không khóa cửa mà chỉ để chốt ra vào thông thường. Học sinh nếu nắm được lịch trực toàn trường, chắc chắn sẽ nắm được lịch vệ sinh và lịch mở cửa sân thượng để hỗ trợ khi cần thiết. Mỹ An là một trong những cán bộ của trường, không có chuyện không biết.

Trùng hợp thay, thời điểm xảy ra vụ án, sân thượng có lịch vệ sinh kéo dài vài ngày. Nhưng, các nhân viên vệ sinh đã hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến, một số đồ dùng còn lại được cán sự trường phụ trách bảo quản và trao trả khi kết thúc toàn bộ lịch trình làm việc. Người phụ trách bảo quản không ai khác là Mỹ An.

Trước khi xảy ra vụ việc, Mỹ An đã cẩn thận dọn dẹp các dụng cụ vệ sinh. Tất cả còn lại chỉ là những chai sơn chưa được khui nắp và một số dây đèn đang bắt dở vẫn còn ngổn ngang trên nền đất. Mỹ An thực sự rất cẩn thận tổ chức một sinh nhật cho Thiếu Linh.

"Hiện trường rất sạch sẽ! Các vật dụng gây tác động bất ngờ cũng không để gần khu vực ban công, loại trừ khả năng tai nạn."

Tạ Kỳ Ngôn vừa nghe theo phân tích của Hàn Hân Đình vừa đi đến khu vực ban công nhìn xuống. Từ đây, có một bức tường cản nhô lên, khu vực bên dưới hoàn toàn là khoảng trống. Những vết thương trên người của Lý Giãn Kỳ chỉ có thể hình thành khi nạn nhân còn sống.


Tạ Kỳ Ngôn chầm chậm đưa thân người mình tiến lên phía trước như cố gắng cảm nhận đám không khí trên tầng cao vừa mời gọi vừa nguy hiểm này. Tạ Kỳ Ngôn nhớ đến ánh mắt của Mỹ An trong phòng thẩm án cũng nhớ đến khuôn mặt lạnh ngắt của Lý Giãn Kỳ.

Hai người họ đều còn rất trẻ. Điều gì khiến cả hai cô gái đã phải vướng vào vụ án này? Điều gì thực sự xảy ra trên sân thượng ngày hôm đó khi một người cố gắng phá hỏng một buổi tiệc sinh nhật, một người chịu đè nén bản thân mình đến vỡ vụn dưới sức ức hiếp của bạn học nhưng nhất mực vùng lên phản kháng để bảo vệ những thứ tốt đẹp muốn dành cho một người bạn.

Tạ Kỳ Ngôn một bước lại một bước vươn người ra ban công mà không để ý đầu gối mình đã chạm vào thành tường, chân lập tức mất trụ.

"Tạ Kỳ Ngôn!"

"Cậu điên rồi sao?"

Hàn Hân Đình từ nãy giờ vẫn quan sát Tạ Kỳ Ngôn nên mới kịp thời nắm lấy cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn. Không thể lo nghĩ nhiều, Hàn Hân Đình dùng sức kéo Tạ Kỳ Ngôn lao về phía ngực mình.

"Khi Mỹ An thấy ánh mắt của Lý Giãn Kỳ lúc rơi xuống, em ấy có cảm giác như thế nào? Sợ hãi hay hả hê? Ngạc nhiên hay phấn khích?"

Trái ngược với những lời trêu ghẹo thường thấy, lúc đối diện với ánh mắt của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn lại chỉ nghĩ đến Mỹ An.

"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu biết mình đang nói gì không?"

"Mỹ An nói rằng em ấy và Lý Giãn Kỳ xảy ra ẩu đả. Khi Lý Giãn Kỳ cố phá hỏng mấy dây đèn, em ấy đã đẩy Lý Giãn Kỳ ra và cả hai có một chút xô xát. Lúc em ấy làm bị thương Lý Giãn Kỳ, Lý Giãn Kỳ có tiến lại gần ban công nhưng hoàn toàn không mất thế trụ, thậm chí còn cách thành tường một đoạn rất an toàn."

"Ở đây không có vật tác động có thể tạo ra tai nạn nếu không phải là do lực tác động của con người, vốn Lý Giãn Kỳ sẽ không thể té xuống."

"Mỹ An khai rằng khi em ấy cố sắp xếp lại dây đèn thì Lý Giãn Kỳ đã té xuống rồi, em ấy không chạy đến kịp để cứu Giãn Kỳ. Tính từ vị trí dây đèn đến mép ban công, cách đến 2 mét, nếu có bất kỳ sự cố xảy ra lúc đó khiến cô bé không thể phản xạ kịp, lời khai này hoàn toàn hợp lý."

"Sân thượng chỉ có mỗi camera, ghi nhận chỉ có Lý Giãn Kỳ và Mỹ An, không có người thứ ba."

"Nhưng vụ việc xảy ra ở điểm mù."

"Cậu không tin Mỹ An là hung thủ à?"

"Tôi chưa có đầy đủ thông tin, không thể trả lời câu hỏi này của cậu. Nhưng nếu cậu hỏi ở cương vị cá nhân, phải, tôi tin cô bé."

"Tạ Kỳ Ngôn nếu thực sự cậu có chuyện thì sao?" Hàn Hân Đình gằn giọng, cô cũng không rõ vì sao mình cần phải quan tâm chuyện này.

"Cậu tin tôi không?" Tạ Kỳ Ngôn bình tĩnh.

Thái độ này tức là muốn cho Hàn Hân Đình một sự đảm bảo như những ánh nhìn mà Tạ Kỳ Ngôn đã luôn hướng về phía Hàn Hân Đình ở vụ án tại Lam Châu. Mỗi lần nhìn vào sự đảm bảo này, Hàn Hân Đình đều lập tức an tâm.

"Cậu muốn tôi làm gì?"

"Một đặc ân!" Giọng của Tạ Kỳ Ngôn đột ngột trầm lại, khoảng cách với Hàn Hân Đình cũng thình lình kéo gần hơn.

"Đặc ân?" Hàn Hân Đình không có ý định phản kháng càng không có ý định bước lùi.

"Không nói đến chuyện vụ án, tôi rất thích cậu, thực sự rất thích cậu đến nỗi mỗi ngày đều muốn nói tôi nhớ cậu. Tôi biết có nhiều lúc câu nói này của tôi làm cậu khó xử."

"Thế nên khi tôi nói thích cậu hay nhớ cậu, cậu có thể không đáp lại nhưng đừng ngăn cản nó."

"Cứ xem như nếu lần này tôi phải rời đi, đặc ân của cậu cũng là một sự an ủi." Tạ Kỳ Ngôn chân thành.

"Tạ Kỳ Ngôn, cậu điên rồi đúng không?"

Tường thành bao quanh trái tim Hàn Hân Đình sắp bị Tạ Kỳ Ngôn đánh cho tơi tả rồi.