Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 62: Chương 62:




Mỗi bối cảnh thời đại, mỗi xã hội đều có phong tục khác nhau.
 
Đối mặt với một nam nhân đã có một chính thê và ba cơ thiếp, sắp thành phu quân của mình, Trương thị chẳng những không có một chút không cam lòng nào, mà còn mừng thầm kiêu ngạo. Phu quân đường đường là thân vương của Đại Tấn, với xuất thân của nàng ta có thể thành một thiếp thất có phẩm cấp xem như đã được gả chỗ cao, tỷ muội  trong nhà đều hâm mộ muốn chết, nghĩ đến mấy khuôn mặt đầy vẻ khao khát, nàng ta thấy mình thật may mắn có duyên với trưởng bối, được Lương phi ưu ái.
 
Trắc phi khó ở chung, Vương phi mà không che chở nữa thì sẽ thế nào? Có thể là nữ nhân của Đoan Thân Vương đã cho cha mẹ huynh trưởng nở mày nở mặt vì thông gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương thị đứng im lặng hồi lâu trước cửa sổ, mog chờ Vương gia đến, dù không có đồ cưới, cũng không ảnh hưởng tới sự mong đợi thấp thỏm của nàng dâu mới.
 
Trước khi xuất giá, nữ tử đều có tâm tư đều là đóa hoa trong nhà kính, dù cho có đằng đằng sát khí mà muốn tranh đoạt với người, sau khi động phòng thì gương mặt thường hay thay đổi lớn như thay da đổi thịt. Thật không khó tưởng tượng, động phòng rất đau không khác gì xé rách nửa người, chịu đựng đau đớn đến thế, cả đời chỉ có thể hứa hôn với một nam nhân, từ đó bụi trần lắng đọng, phu quân hơi khôi ngô thì dễ yêu.
 
Không có lựa chọn khác, chỉ có hết hy vọng, thế là sụp đổ.
 
Đêm này nàng ta mong đợi đã tới.
 
Khi Đoan Thân Vương tới có một hàng người hầu phía sau, người còn chưa tới, đã có thông truyền tới trước, Trương thị chờ ở ngoài cửa theo phép tắc, gió đêm rất lạnh, nàng ta ăn mặc tươi sáng khó giữ được ấm, lạnh tới mức khuôn mặt nhỏ cứng đờ nhưng trong lòng lại nóng hầm hập..
 
Cuối cùng tới rồi.
 
Từ xa nhìn lại, Đoan Thân Vương không nhanh không chậm từ từ đi tới, khuôn mặt tuấn nhã, ánh mắt nhìn mình lạnh lùng như nhìn một nha hoàn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So với tưởng tượng của nàng ta thì còn đẹp trai hơn nhiều……
 
Trương thị đánh bạo tiếp đón, thỉnh an.
 
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, nàng ta được mẫu thân đốc thúc luyện tập lễ nghi tới mức thuộc làu làu, cảm xúc mênh mông mấy cũng không ảnh hưởng việc hành lễ thỉnh an. Đoan Thân Vương không làm khó nàng ta, mang theo hàng người tiến vào phòng, ba tôi tớ, hai nha hoàn của Trương thị, trong phòng ngoại trừ hai người còn có năm người đứng đó, thiếu một người nữa là lập được hai bàn mạt chược.
 
Người hầu đông đảo biết ý giữ yên lặng, chờ hầu hạ chủ tử.
 
Ở khoảng cách này, Trương thị lặng lẽ quan sát khuôn mặt Đoan Thân Vương, đẹp tới mức trái tim đập thình thịch.
 
“Truyền bữa đi.”

 
Hắn tựa như vô tình lôi kéo làm quen nàng ta, vung tay lên, Tùy Tỉnh khom người tuân mệnh: “Dạ, Vương gia.”
 
Triệu Trạm đúng là không có gì hứng thú với Trương thị.
 
Hay có thể nói, hắn không có quá nhiều hứng thú với nữ nhân, tuy nếm trải qua hoan ái ngọt ngào trên người Nhan Hoan Hoan, nhưng bản chất hắn vẫn là đầu gỗ, đá đá đụng đụng, nỗ lực sưởi ấm hắn sao, hắn sẽ bắt đầu học được cách chủ động đòi lấy niềm khoái cảm, đối với một nữ nhân nhan sắc bình thường, đêm nay hắn đến, chủ yếu là làm tròn trách nhiệm.
 
Cũng không phải ý chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.
 
Trong .òng Triệu Trạm lúc này cũng không có vừa Trương thị vừa Nhan Hoan, hắn chỉ nghĩ, nếu không phải đêm qua bị Nhan Hoan giữ lại, đêm nay không cần phải động phòng thì rất muốn về phòng mình ngủ một giấc cho ngon, còn có thể đọc qua từng công văn lâu ngày.
 
Coi hành phòng thành một ngày thường dễ có được , hắn thì không mong sống cô độc.
 
Trong lòng Triệu Trạm khổ sở, rất muốn đọc công văn tới mức vui vẻ, sau đó ngủ một mình.
 
Hai người đối mặt nhau mà không nói gì, rất nhiều lần Trương thị muốn phá vỡ sự im lặng nhưng chỉ làm bầu không khí càng thêm xấu hổ.
 
“Vương gia, đậu hủ nhồi thịt này ngon quá.”
 
“Ừ.”
 
“Vương gia, ngài thích món nào?”
 
Triệu Trạm liếc nàng ta một cái, như muốn nói ‘Ngươi nói nhiều quá’, rồi nghĩ người ta cũng chỉ là tiểu cô nương mới vào phủ thì không nên nói nặng chỉ trích nên chỉ nói: “Gì cũng được.”
 
……
 
Đoan Thân Vương là một ví dụ điển hình của việc nói một người sống sờ sờ thành người chết.
 
Trương thị gượng cười, tưởng rằng Đoan Thân Vương không thích nàng ta, miếng thịt vào miệng chưa kịp thưởng thức lại nhịn không để nước mắt chảy xuống, lại không dám gợi đề tài nào nữa. Nhan Hoan Hoan đương nhiên không nói cho nàng ta biết, Đoan Thân Vương không thích nói chuyện, muốn bầu không khí sôi động phải học cách tự mình hoạt động, gọi tắt là tự high, tự mình say mê, nói chuyện vui vẻ dẫn dắt hắn theo tiết tấu của mình chứ không phải chờ hắn mang tiết tấu tới.
 
Chờ Triệu Trạm sao, hắn có thể im lìm đầu đến đuôi, không bỏ qua cục shit nào.

 
Trương thị tự nhận rất có dã tâm, mà chính xác là ở thời đại này, người nhận thức được điểm này thường sẽ hay thích ứng với cuộc sống nhanh hơn các nữ nhân khác, nhưng người mới vào sân khó tránh khỏi luống cuống tay chân, nào có ai có thể nói rằng mối tình đầu là suông sẻ, huống chi là hôn nhân nói thích còn chưa thích qua.
 
Càng coi trọng, càng khó làm tốt.
 
Cơm nước xong, Trương thị cũng không biết đã ăn thứ gì, toàn bộ chỉ ráng áp chế cảm giác căng thẳng bằng mọi cạc, tiếng tim đập lớn như tiếng tuyên truyền giác ngộ, lại không cách nào làm nàng ta tỉnh táo lại, trong lòng nghĩ Vương gia thật là đẹp trai, lại tự ti sợ mình làm không tốt chỗ nào khiến hắn không thích.
 
Mà Triệu Trạm, ăn rất nghiêm túc, nhai kỹ nuốt chậm, còn thầm trách Từ Vương Phi một chút, nếu không phải chuyện nàng ta làm ra thì Vương phủ không cần đổi đầu bếp quen, bây giờ hương vị này hắn luôn thấy không bằng đầu bếp trước kia.
 
Chuyện nữ nhân chốn hậu viện nữ nhân tâm phiền ý loạn đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hán, nói chi là tâm sự với nàng dâu mới.
 
Cầm súng ra trận, trong mắt người trắng lòa, trong lòng muốn đổi tên đầu bếp.
 
Trương thị rất nỗ lực cũng rất vụng về, trong khoảnh khắc này, nàng ta rất khó mà không yêu Đoan Thân Vương.
 
Từ nay về sau, cũng chỉ có hắn.
 
Nàng ta ở trong cái vại nước to hậu viện này, chỉ có thể nắm lấy sợi dây thừng là hắn, không vui vẻ, chỉ có thong thả như đau đớn bị lăng trì, càng thêm thấm sâu cảm giác số kiếp này.
 
Phía bên kia, trong Thiên Viện của Trắc phi.
 
Kẻ hầu xách một thùng nước ấm vào, Đàn Văn hầu hạ chủ tử cởi giày, ngâm chân ngọc, cẩn thận để làn nước ấm không quá cổ chân, sảng khoái đến mức từng lỗ chân lông đều tê liệt mở ra, mặc nàng ấy xoa nắn. Nhan Hoan Hoan thoải mái híp đôi mắt đẹp lại giống con mèo được vuốt ve, sự vui vẻ phập phồng giữa không trung mãi sau không muốn xuống đất.
 
Đúng là đãi ngộ như tiên nữ mà.
 
Đàn Văn hầu hạ nàng lâu như vậy, nàng thích mạnh nhẹ, ấn vị trí nào, nàng ấy nắm rất rõ, không cần chỉ vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu của nàng. Theo mỗi động tác, nghe tiếng ưm ưm chủ tử phát ra, giọng mềm mại ngọt ngào, làm ngứa lòng người.
 
Đàn Văn chưa trải qua chuyện đời, nghe đến mức mặt đỏ tai hồng.
 
“Nương nương…… Nô tỳ có chuyện không biết có nên nói không.”
 

Nhan Hoan Hoan rũ mắt nhìn nàng ấy nở nụ cười dịu dàng.
 
“Nếu như là người khác, câu đầu tiên nói với ta là có câu không biết nên nói hay không, ta không cần nghĩ chắc chắn sẽ trả lời hắn không biết nên nói hay không thì ngậm lại cho ta. Nhưng Đàn Văn đã nói như thế vậy thì khẳng định là lời quan trọng, hay là xoa bóp chán quá muốn nói chuyện với ta à? Không sao, nói đi, ta đang nghe đây.”
 
Đàn Văn vừa chu đáo kỹ càng xoa bóp chân cho chủ tử, vừa nói: “Nương nương, hôm nay người gây khó dễ Trương thị như vậy, tối nay Vương gia qua chỗ nàng ta, người không sợ nàng ta mách lẻo ư?”
 
“Câu hỏi hay đấy ,”
 
Nha hoàn hỏi một câu rất thú vị, Nhan Hoan Hoan cảm thấy xứng đáng để suy nghĩ, nàng im lặng một lúc, lâu đến mức Đàn Văn thấp thỏm tưởng rằng chọc tới chỗ đau của chủ tử nên áy náy không thôi: “Là nô tỳ lỡ lời, mong nương nương không để trong lòng, nô tỳ ngu dốt, biết nương nương khó chịu còn đề cập tới……”
 
Nhan Hoan Hoan bật cười ngắt lời: “Nàng ta mà phải mách lẻo hả, dù cho ta có gây khó dễ cho nàng ta hay không thì nàng ta cũng mách thôi, nhưng quan trọng là Vương gia có nghe vào câu nào hay không.”
 
“Nương nương thực sự tin Vương gia à?”
 
“Cũng không phải, gặp chiêu phá chiêu thôi,” Nhan Hoan Hoan cười tủm tỉm mà quơ quơ ngón trỏ: “Ta chính là ta, là pháo hoa màu không giống nhau.”
 
Đàn Văn phì cười: “Nương nương nói chuyện thật thú vị.”
 
“Nàng ta biết mách lẻo, ta thì không sao? Không thể vì bắt con tép mà bỏ con tôm được,”
 
Nàng dùng bừa điển cố càng lúc càng thuận, nói nữa sợ tai vách mạch rừng, để Đoan Thân Vương biết thì không hay thế là nàng cúi người nói vào tai Đàn Văn bên cạnh: “Em sợ ta buồn à? Sau này hậu viện càng có nhiều nữ nhân xinh đẹp đến, nếu cứ vì mỗi đêm ngủ một người buồn tới mức không thể nhắc tới thì ta đang sống sờ sờ cũng tức đến chết à? Vương gia là một người tốt, ta thích hắn, vậy cứ đêm nào hưởng thụ đêm đó đi.”
 
Trong định nghĩa của Nhan Hoan Hoan, sự tốt đẹp giữa nam và nữ không cần phải giữ trong sạch, Đoan Thân Vương đẹp trai, có năng lực làm việc, có quyền có tiền, có thể đem lại cho nàng cuộc sống tốt, đương nhiên là đủ tốt.
 
Từ Vương Phi có tài hoa, khuôn mặt đẹp dáng người thon thả, cũng là một nữ nhân tốt, Nhan Hoan Hoan rất thích nàng ta.
 
Nàng thích rất nhiều người nhưng không ảnh hưởng đến chuyện tính toán lợi lộc cho bản thân mình.
 
Đàn Văn nghe không hiểu lắm, cũng không hỏi lại, ngậm miệng lại, là một nha hoàn chủ tử muốn nói chuyện thì để tâm lắng nghe, chủ động đặt câu hỏi quấy rầy yên tĩnh của chủ là chuyện không nên nhất, nàng ấy ỷ được nương nương tin tưởng, hỏi nhiều như vậy đã làm nàng ấy vừa hổ thẹn vừa thỏa mãn rồi.
 
Thỏa mãn vì nương nương quan tâm nàng ấy, lo lắng tâm trạng của nàng ấy.
 
Thấy Đàn Văn không nói nữa, Nhan Hoan Hoan nhắm mắt lại, nụ cười vẫn treo trên bờ môi, làn da thích ứng với nhiệt độ, nước ấm mang lại cảm giác kích thích hóa thành một loại ấm áp bao dung, toàn bộ thân thể cũng ấm dào dạt, hạnh phúc đến mức có thể ngủ ngay.
 
Cùng lúc đó, Đoan Thân Vương cũng muốn ngủ.
 
Trương thị nằm bên cạnh hắn, mắt đầy mê hoặc ngọt ngào, có lẽ là vì hắn khá nhẹ nhàng, đau đớn không có lâu lắm, nhưng nàng ta thật sự quá căng thẳng, không hưởng thụ lạc thú bên trong. Đau đến tỉnh hết cả người, lại lạc sâu vào trong chiếm hữu hắn, nàng ta mong đợi lâu rồi, cũng ảo tưởng nhiều lần rồi, khi nào tấm thân trong sạch của mình sẽ tới lúc, bằng cách nào tiến vào hồi kết thúc.
 

May là, là giường cao gối ấm, đầy thể diện mà kết thúc nó.
 
Thể diện rất quan trọng, tình yêu chân thành ném qua một bên đi, gả một lần rồi, cho người nhà mất mặt một lần đã đủ.
 
Triệu Trạm nằm bên cạnh nàng ta đã rất buồn ngủ rồi, không muốn nói nhiều với nàng ta, đang muốn nằm xuống, lại nghĩ đến một chuyện, khiến hắn vực lại tinh thần.
 
“Trương thị,”
 
“Vương gia?”
 
Trương thị không hề buồn ngủ, nàng ta vô cùng phấn chấn, hận không thể nói chuyện với Vương gia trắng đêm.
 
Hắn gọi một tiếng, mắt nàng ta sáng lên.
 
Trong lúc này, lòng Trương thị không có trạch đấu, không có Từ Vương Phi, quên sạch sành sanh chuyện không thoải mái khi kính trà buổi sáng, trong lòng đôi mắt đều chỉ có Đoan Thân Vương. Có lẽ cô gái nào vừa xuất giá tâm trạng cũng đều như vậy, muốn sống cuộc sống hạnh phúc, muốn yêu một người, muốn được hắn thương yêu.
 
Chỉ là, thường thì đời không như là mơ.
 
“Sáng nay lúc nàng kính trà, hẳn là có kính qua Trắc phi,”
 
Miệng Triệu Trạm mím môi cười vu vơ, nghĩ tới tiểu nha đầu kia chưa động đã khóc nhè, cực kỳ tùy hứng, Vương phi muốn phiền nàng, hắn đã phí công dạy dỗ Từ Vương Phi, người mới vào phủ này đúng là không muốn có thêm phiền toái.
 
“Tính cách nàng ấy thẳng thắn, phẩm cấp lại cao hơn nàng, có lời dạy bảo thì phải nghiêm túc nghe, đừng cắt ngang miệng nàng ấy rồi khiến nàng ấy không vui.”
 
Nếu Nhan Hoan Hoan có đứng một bên nghe, chắc chắn sẽ ra sức vỗ tay, bàn tay sắp rách ra thì thôi.
 
Nếu Vương gia mà đi đánh phó bản trong game, không cần kỹ năng, chỉ dùng mặt, một câu thôi là có thể chắc chắn chuốc lấy thù hận của cả phó bản rồi.
 
Trạch đấu, cung đấu, tại sao lại đấu dữ dội như thế?
 
Có người là vì quyền vì danh vì lợi, nhiều hơn là bởi vì yêu mà không có được, còn có người mà mình yêu kia còn nói ra, hắn thích một người đàn bà khác.
 
Đêm đầu vào phủ bị cướp mất, kính trà bị làm khó, Trương thị chỉ cảm thấy xấu hổ tức tối.
 
Nhưng giờ khắc này, nàng ta tự nhiên hiểu ra cái gì gọi là căm hận.