Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 182




So với ngục giam thì Nhã Thanh cung càng giống như một viện dưỡng lão hoa lệ.

Đã được thông báo rằng hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới nên cả tòa cung điện đều im ắng, tất cả thị thiếp của vương gia đều không được ra khỏi cửa nhìn trộm dung nhan của thiên tử, thị vệ đứng nghiêm trang ở bên. Bọn họ cũng rất đáng thương rồi do phải canh giữ nhân vật quan trọng, không được tùy tiện thay đổi cương vị, mỗi ngày tẻ nhạt nhìn tù nhân chơi nữ nhân, cuộc sống đúng là vô vị.

"Lễ thân vương đâu? Sao lại còn chưa ra tiếp đón thánh giá!" Tùy Tỉnh nhướng mày muốn dạy bảo người.

"Không sao, cơ thể hoàng huynh có bệnh không cần đến đây tiếp đón. Hắn ở đâu để trẫm tới đó tìm hắn."

Ngữ khí của Hoàng Thượng bình tĩnh, không hề có chút tức giận xúc phạm nào.

Hắn rất bình tĩnh, địa vị như vật không cần ấn đầu người khác rạp xuống đất để chứng minh quyền uy của mình. Hôm nay hắn tới là ôn lại chuyện cũ, mục đích chỉ có như vậy, còn lại miễn là không chạm tới điểm mấu chốt thì hắn không có cảm giác gì.

Mắt Nhan Hoan Hoan nhìn trộm hắn có lẽ đây là khoảng cách giữa nàng và hắn, nhưng mà ngồi vào vị trí Quý Phi quá lâu nên nàng cũng bắt đầu hình thành phong thái của người có địa vị cao. Căm ghét coi là kẻ thù của kiến, ngay cả năng lực khiến nàng tỏ cảm xúc cũng không có, biết rõ trước mặt bản thân còn phải làm một con chó ngoan, chuyện mờ ám đó không lọt vào mắt nàng.

Lễ thân vương ở trong sân của Thanh Nhã cung.

Sân nhà trồng đủ đầy hoa anh đào mà hắn yêu thích, cánh hoa đào đỏ thẫm chồng lên, từng đóa đỏ thẫm ướt át đẹp như muốn rung rinh trước mắt người khác. Loại hoa đào này không có hương thơm nhưng trong sân lại tràn ngập hương hoa thơm ngọt, Hoàng Thượng vừa mới bước vào lông mày không tự giác nhíu lại giống như bước vào khuê phòng của cung phi nào đó.

Nam nhân mặc áo bào màu đen ngồi trên ghế đá dưới tán cây chính là Lễ thân vương.

Hắn ta nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt khó lường.

Không nghĩ ra nên mở đầu thế nào, để hắn ta đứng dậy chào hỏi? Sống khá tốt nhỉ? Mọi chuyện chẳng ngờ là Hoàng Thượng không nói lời nào mà ngồi trước mặt hắn ta, Nhan Hoan Hoan không biết được huynh đệ hai người muốn nói gì nên chỉ ngồi bên cạnh Hoàng Thượng cách chỗ Lễ thân vương xa nhất.

"Hoàng huynh."

"Nhị đệ." Lễ thân vương ngừng lại nở một nụ cười: "Hoàng Thượng."

Đương triều có ba huynh đệ đều đẹp.

Hắn ta rất giống tiên đế, ngũ quan lạnh lùng, lông mày thon dài, theo lẽ thường thì có lẽ là oai phong hơn cả Hoàng Thượng, chỉ là hắn ta không ngại cười lại nên càng đa tình hơn với nữ nhân. Lúc này bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt lẽ ra sẽ ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc nhưng hắn ta lại không theo lối của nam tử bình thường, trên môi mỏng có bôi chút son rất nhạt, tự nhiên như chỉ có mình biết làm tăng thêm cảm giác có huyết sắc.

Ngày tháng sống trong Nhã Thanh cung rất tốt, khuôn mặt tròn tròn làm cho đường nét ấm áp dịu dàng như được ngày tháng tôi luyện vậy.

Hắn ta cười với Hoàng Thượng lại càng rất phong tình.

Hoàng Thượng bị gọi như vậy thì rùng mình một cái: "Từ trước tới nay huynh gọi ta là nhị đệ thì cứ gọi như vậy đi, nghe huynh gọi ta là Hoàng Thượng... Ta không quen, hơn nữa trong lòng huynh không muốn ta làm Hoàng Thượng thì không cần miễn cưỡng gọi."

"Xem ra lần này nhị đệ đến thật sự là muốn nói chuyện nghiêm túc với ta."

"Không cần huynh chấp nhận thì ta cũng là quốc quân của Đại Tấn."

Một tay Lễ thân vương chống cằm, nam nhân ba mươi mấy rồi, cười lên không ra gì cả: "Nhị đệ hiểu lầm ta rồi, tại sao ta lại không chấp nhận Hoàng Thượng chứ? Nếu không phải Hoàng Thượng trị quốc nghiêm minh, có thể để ta ăn ngon uống đã nhiều năm như vậy, yên ổn hưởng an nhàn thanh sạch sao?"

...Ngươi thanh sạch chỗ nào vậy?

Nhan Hoan Hoan oán thầm nhưng hắn lại như có tâm linh cảm nhận được nên liếc mắt qua: "Nhưng mà hôm nay muốn gặp là Hoan Hoan, nhị đệ..."

"Là Nhan Hoan Hoan." Hoàng Thượng ngắt lời hắn ta.

"Ngươi để ta kêu ngươi là nhị đệ nhưng không cho ta gọi nàng một tiếng Hoan Hoan sao?"

Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn hắn, mặc dù quan hệ của hai người rất xấu nhưng dù gì cũng có quan hệ máu mủ, mắt vừa liếc tới thì Lễ thân vương đã biết nếu như hắn ta lại thân mật gọi nàng nữa thì hắn sẽ nổi giận nên xua tay: "Là thần sai rồi, Quý Phi nương nương."

Thấy vẻ mặt của Hoàng Thượng bình thường lại, hắn ta mới hỏi: "Sao đột nhiên Hoàng Thượng nhớ tới ta mà tới vậy?"

"Chưa từng quên."

"Được nam nhân nhớ nhung đúng là khiến da đầu ta hơi tê."

"..."

Hoàng Thượng bất đắc dĩ liếc hắn ta một cái: "Ta không có ý đó, bệnh của hoàng huynh..."

"Có lẽ là không chịu được tới mùa đông," Hắn ta thản nhiên, chỉ là ngón tay vô thức gõ lên đầu gối, ai mà không sợ chết cơ chứ? Hắn ta rất sợ, lúc đầu cảm thấy tường cao nơi thâm cung bí bách, nếu biết mạng mình không dài thì đã càng quý trọng ngày tháng như này: "Ta cũng thấy nhẹ nhõm."

Hắn cũng trầm mặc không thừa cơ đả kích hắn ta. Về quyền lực của Lễ thân vương trong triều đình đã bị hắn thanh tẩy rồi, còn lại đều là người trẻ tài tuấn, chỉ mong sao rũ bỏ mọi quan hệ với Thái tử trước được hoàng đế mới trọng dụng. Cái này nói ra có lẽ là có thể khiến đại ca vốn đã sa sát lại càng khuất nhục, nhưng như thế thì sao? Đối mặt với đại ca bị nhốt trong hoàng cung, hắn không có ham muốn thừa cơ hãm hại nào cả.

Lễ thân vương lại nhìn chằm chằm hắn, trong chốc lát, Hoàng Thượng thừa nhận: "Ừm, huynh đi rồi, ta cũng yên tâm hơn nhiều."

"Tốt lắm! Cả đời này ta đối xử với đệ chưa từng có trách nhiệm làm huynh, giờ đây chết có thể để ngôi vị vững chắc cho đệ cũng là việc tốt."

Nhận được câu trả lời rõ ràng của hắn, Lễ thân vương dễ chịu cười nói, hắn ta bị nhốt ở đây mời năm nhưng vẫn có thể giam chân nhị đệ bù lại chút tự tôn của hắn ta. Cưới rất mau, trong chốc lát hắn ta không dừng lại được nên mạnh mẽ che mũi xoay mặt ho, ho rất dữ dội, khuôn mặt yếu ớt trong chốc lát đỏ bừng mất tự nhiên.

Hai người yên lặng đợi hắn ta bình phục.

"Để hai người chê cười rồi," Người ngoài phải tránh mặt nên Lễ thân vương chỉ có thể lấy khăn tay tự mình lau: "Hôm nay hiếm khi nhị đệ tới đây, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, ngày tháng của ta không còn bao nhiêu, nếu như bây giờ không hỏi sợ là chỉ có thể đợi sau khi đệ băng hà thôi."

Hoàng Thượng cũng không kiêng kị việc người khác lôi chuyện sống chết của hắn ra nói, ngược lại còn rất có thiện cảm với cách nói này, nhưng mà cũng chỉ có Dung Diệu Chân mới dám nói như thế, cho dù có quan viên nhắc tới thì đối phương cũng chỉ biết lội bùn tìm cảm giác sợ hãi thôi. Ai biết Hoàng Thượng có đột nhiên đổi ý hay không? E rằng chỉ có Vệ Linh Công chia đào* thôi.

*Vệ Linh Công chia đào để chỉ mối tình “Dư đào đoạn tụ” giữa Vệ Linh Công và Di Tử Hà - mối tình đồng tính nổi tiếng nhất trong lịch sử.

Hắn càng thêm suy tư: "Huynh hận ta sao?"

Lễ thân vương mỉm cười: "Ta không nói cho đệ."

"..."

Nhan Hoan Hoan bình tĩnh mở miệng: "Vẫn nên kéo hắn ra ngoài đánh một trận đi."

Hoàng Thượng vỗ nhẹ vào vai nàng, ý bảo nàng đừng so đo: "Thật ra ta không muốn hỏi huynh, cũng không để ý mấy chuyện này chỉ là muốn thấy mặt huynh thôi."

"Ta muốn nói chuyện riêng với Nhan Quý Phi."

"Quý Phi?" Hắn trưng cầu ý kiến của nàng, nàng gật đầu muốn xem xem từ mồm chó của hắn sẽ nhổ ra cái gì.

Lễ thân vương bất ngờ: "Ta cho rằng nàng sẽ không đồng ý cơ."

Hắn ta trước sau gì cũng không hiểu nhị đệ.

Hoàng Thượng thu hồi tầm mắt: "Đợi chút nữa nếu như hắn nói gì khiến nàng không vui thì gọi ta tới, ta sẽ bắt hắn quỳ xuống dập đầu nhận sai với nàng."

Lần này oan gia gặp mặt, hắn nói một câu tàn ác nhất nhưng không phải vì oán hận riêng mà là cảnh cáo hắn ta không được bắt nạt Nhan Hoan Hoa.

Đợi hoàng đế đi xa rồi, Nhan Hoan Hoan đổi tư thế ngồi. Nàng vòng tay bắt chéo chân, ngẩng cằm, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng: "Nghe nói ngươi muốn gặp ta, bây giờ gặp rồi có lời gì mau nói đi."

Thái độ của nàng suồng sã, Lễ thân vương không tức mà ngược lại còn cười: "Nhìn thấy nàng thì ta yên tâm rồi. Nghe nói nàng hạ sinh được hai hoàng tử, ta cứ sợ nàng sẽ trở nên vừa già vừa xấu. Theo lý mà nói tuổi già sắc suy sau sẽ thất thế,có thể luôn được sủng ái như thế, thế nào cũng là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng sở thích của nhị đệ khó mà đoán được, còn phải tận mắt nhìn thấy thì ta mới yên tâm."

"..."

"Ta vẫn nghĩ rằng nhị đệ giả dối, hôm nay gặp, đúng là lòng dạ rộng rãi hơn ta rồi."

"Sao mà thấy được?"

"Ta làm gì có thể chế trụ được thế lực của hắn chứ, tiên đế vừa đi, lật đổ tả tướng, ta còn lại cái gì chứ? Cho dù là có cũng không kịp lấy lòng chủ tử mới rồi, làm gì có khả năng trung thành tận tâm đợi ta khôi phục ngai vàng nữa. Không mong ta sớm chết đi đã quý hóa lắm rồi. Nhị đệ nói như này chỉ là muốn lòng ta thoải mái thôi."

Nhan Hoan Hoan nhướng mày: "Hóa ra là ngươi biết."

"Trong mắt nàng, ta ngu dốt đến mức đấy sao?"

Nàng nhớ lại ngày tháng năm năm trong hậu cung Lễ thân vương, nếu nói nàng quen thuộc hắn là không thể nhưng nếu nói hiểu hắn thì đã không tới bước này. Hắn ta luôn giấu bản thân mình rất kỹ, tính lựa chọn thể hiện ở tình cảm, lúc đối mặt với nàng, nàng cảm nhận được hết đều là tình yêu của hắn ta đối với nàng nhiệt tình cuồng hoan. Nàng thẳng thắn: "Mặc dù vương gia không dốt nhưng không coi ai ra gì, bây giờ cuối cùng cũng biết để người khác vào trong mắt, suy nghĩ chu đáo mọi mặt, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau đã nhìn nhau bằng cái nhìn khác rồi."

"Hoàng Thượng đương nhiên rộng lượng, nếu không phải hắn rộng lượng thì ngươi đã chết hơn trăm lần rồi, ngoài trừ mẫu hậu, Hoàng Thái Hậu thì chẳng có ai để ý tới sống chết của ngươi cả, còn phải dỗ người ăn ngon uống no sao? Ngươi đã từng làm cái gì bản thân rõ ràng hơn ai hết, bắt nạt đệ đệ để tìm thú vui là vì muốn nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của hắn sao? Rác rưởi, cặn bã, ta lấy đại chùy đập chết đầu chó của ngươi. Đợi ngươi chết rồi, ta sẽ mời gánh hát tới trước mộ ngươi diễn kịch ba ngày ba đêm, chúc mừng thế giới mất đi một đại họa."

Nhan Hoan Hoan cười nhạo trực tiếp mắng hắn ta một hồi.

Lễ thân vương giống như hơi đăm chiêu: "Trước kia nàng chưa từng nói lời như vậy với ta."

"Trước kia ta sợ ngươi, bây giờ ta có Hoàng Thượng rồi."

Nếu Hoàng Thượng nghe thấy lợi này chắc chắn sẽ rất vui.

Nhan Hoan Hoan đã sớm quen lấy tên hắn diêu võ dương oai khắp nơi rồi, lần này cũng lại nói ra.

"Nhốt ta ở đây mười năm, nghiệt mà ta đã tạo ra đều hoàn lại sạch rồi, dù sống có tốt cũng là ăn nhờ ở đậu, khắp nơi bị quản chế, không bằng tam đệ làm một vương gia nhàn hạ tự do tự tại ở ngoài cung," Lễ thân vương cười một cái: "Người không kịp trở mình với sóng gió như ta, sau khi ngai vàng của nhị đệ chắc chắc, có lẽ nên thả ta ra ngoài còn có thể đọ sức với người tài đức sáng suốt, hắn nhốt ta ở nơi này có lẽ vẫn thù ta lừa nàng tiến cung giảm lỏng nàng ở Đông cung."

Lúc không biết làm ra biểu cảm gì lại muốn che giấu cảm xúc, rất nhiều người đều quen mím môi cười như có như không, tình cảm phức tạp nhưng có thể giải quyết.

"Hoàng Thượng đối đãi với ngươi không tệ."

Hắn ta cụp mắt: "Quý Phi, ta dù gì cũng là nam nhân."

Cho dù yêu thích nữ sắc thì cuối cùng trong lòng mang thiên hạ, có dã tâm, cũng có khát vọng chinh phục. Từ nhỏ cũng là người kế vị được nuôi dưỡng, việc học hắn hắn ta có triển vọng hơn nhị đệ. Điểm khác nhau giữa hai người có lẽ chính là hắn ta tỉnh ngộ quá trễ, hắn ta được thiên hạ một cách dễ dàng, bị nuông chiều tới mức không biết quý trọng.

Nhốt tại nơi đây không có một người nào có thể nói chuyện cùng.

Hắn ta muốn nói, các nàng ta đều không hiểu, không biết, hắn chỉ biết càng nói càng nối cáu, chỉ duy nhất Vương phi hiểu hắn nhưng mối quan hệ với hắn rất tệ.

Nhan Hoan Hoan hiểu được cuộc sống của Lễ thân vương mà rơi vào bất kì một dân chúng tầm thường nào đều hạnh phúc giống như thăng thiên, nhưng hắn ta là ai kia chứ? Nếu không chân vừa bước tới cửa bị giết không kịp trở tay, người hôm nay cầm giữ thiên hạ chính là hắn ta rồi. Một khi phạm sai thì sẽ khác nhau một trời một vực.

Nói xong câu kia, Lễ thân vương trầm mặc rất lâu.

"Vương gia, thời gian không nhiều." Nàng nhắc nhở hắn ta.

"Nàng nói đúng." Lễ thân vương giương mắt nhìn về phía nàng: "Trước khi nhìn thấy Quý Phi, ta cứ cho rằng người bản thân tâm tâm niệm niệm là nàng, chỉ là hôm nay gặp được mới nhận ra rằng lời ta muốn nói đều là nói cho nhị đệ nghe. Ta không nên đối xử với hắn như thế."

"Kỳ thực ra rất thích nhị đệ."

"..."

"Lúc nhỏ hắn rất đẹp giống như tiểu cô nương vậy, không giống tam đệ, tam đệ thích cười còn hắn luôn lạnh mặt không nghe lời của ta, ta muốn chơi cùng hắn. Nhưng từ trước tới nay mẫu hậu chưa từng dạy ta làm sao chung sống với huynh đệ, ta chỉ biết, toàn bộ đệ đệ muội muội do cung phi sinh ra thấp hơn ta một hạng, phải xem ta là đứng đầu, chuyện gì cũng phải nghe theo ta."

"Ngươi thật đê tiện."

"Cho nên ta thích dáng vẻ nàng không yêu ta."

Hắn ta bỗng dưng liếc nhìn nàng, khóe mắt như lấp lánh lên.

Nhan Hoan Hoan cũng thích thú cười: "Từ từ yêu đi, đưa tình yêu của người xuống địa phủ rồi từ từ cùng Diêm Vương nói chuyện, nói với ta cũng không có tác dụng, ngươi cho rằng ta sẽ đồng cảm với ngươi à? Ta không bao giờ có lòng cảm thông với súc vật."

Lễ thân vương cũng không tức giận.

"Ngày hôm nay ta lưu lạc tới đây chẳng thể trách người khác, cũng không trách nhị đệ, là ta mắc nợ hắn."

Nói xong lời này, hắn ta cũng mệt rồi, tựa ra sau bàn không tiếng nào đuổi khách.