Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 145




Ôn mỹ nhân sống rất cẩu thả, đạo lý quả là không sai.

Xuất thân tốt, có chống lưng thì tự nhiên sẽ kiên cường, như là nếu phạm tội, người khác có thể bị đánh vài đòn, nhưng Hoàng Thượng nhớ tới Đại Lý Tự khanh và mặt mũi của Lưu gia, có lẽ sẽ trừng phạt nhẹ nhàng, cho một bài học cho xong chuyện. Người ngoài cũng sẽ không cảm thấy hắn làm việc không công chính, nên là như vậy. Nhưng trong cung, bọn họ đều là người của Hoàng Thượng, tự có cách sắp xếp giai cấp khác.

Hoàng Thượng nâng đỡ người nào, lập tức người đó sẽ có thể diện.

Chuyến thỉnh an này của Ôn mỹ nhân, dường như ai cũng biết là nàng ta muốn chặn Lưu mỹ nhận được thừa sủng, đều nhìn nàng ta bằng con mắt khác, vẻ mặt ôn hoà. Từ Hoàng Hậu mới đầu cảm thấy chuyện này khá thú vị, quan tâm hỏi han vài câu về “bệnh tình” của nàng ta, Ôn mỹ nhân kinh sợ đáp lời, cũng không để những lời quan tâm này trong lòng.

Người khác hỏi nàng ta chuyện hôm qua hầu hạ Hoàng Thượng, hỏi gì cũng không biết, mọi người không tin, cảm thấy nàng ta còn khách sáo hơn cả Nhan Quý Phi. Quý Phi có thể cau mặt hù dọa các nàng nhưng Ôn mỹ nhân chưa chắc dám, hơn nữa xuất thân của Ôn mỹ nhân quá bình dân, sẽ không nhiều tâm cơ như Quý Phi, rất dễ lừa gạt.

Ôn mỹ nhân quả thực không dám vứt bỏ thể diện, tính cách nàng ta không xấu, rất nhẫn nại, có lúc còn cho rằng mình chịu khổ  cũng là chuyện phải làm, chỉ cần người khác không làm hại Quý Phi tỷ tỷ thì mọi chuyện đều ổn cả, thế là rơi vào một màn gặng hỏi của đám oanh oanh yến yến.

“Hoàng Thượng thực sự biết đau lòng kìa, Ôn mỹ nhân có hơi đau đầu thôi mà cũng tới thăm.”

“Thật hâm mộ Ôn mỹ nhân, tỳ thiếp còn chưa bao giờ được đón thánh giá của Hoàng Thượng đâu.”

Cũng có người muốn làm thân: “Ôn mỹ nhân lớn hơn tỳ thiếp một tuổi, về sau tỳ thiếp sẽ gọi một tiếng Ôn tỷ tỷ nhé?” Dứt lời, nở một nụ cười dịu dàng, tràn ngập thành ý.

Ôn mỹ nhân vô lực chống đỡ, nhưng cũng biết rằng không nên tùy tiện đồng ý: “Tỳ, tỳ thiếp... không đúng, phân vị của ta cao hơn ngươi mà,” Gương mặt Trần lương nhân hơi run, nào có ai lại đem chuyện phân vị cao thấp này ra mà nói điềm nhiên như vậy chứ? Ôn mỹ nhân nói tiếp: “Cứ gọi phân vị của ta là được rồi.”

“Vì sao? Lẽ nào Ôn mỹ nhân khinh thường cô muội muội là tỳ thiếp đây sao?”

Trần lương nhân cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chực khóc.

“Ôn mỹ nhân như vậy là không được rồi, mọi người đều là tỷ muội trong cung, sao có thể vì phân vị cao thấp mà khinh thường nhau chứ?” Không phải là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng sao! Chỉ vì muốn ăn được chút sái ở chỗ Nhan Quý Phi, Thịnh lương nhân nuốt nửa câu móc mỉa đằng sau vào trong.

“Ta đâu có như vậy đâu!”

“Nếu đã xem thường muội muội là tỳ thiếp đây, cần gì phải phủ nhận chứ? Ngụy biện cũng thật nhanh! Xem ra phải xưng Ôn mỹ nhân một tiếng “nương nương” mới đúng.”

Ôn mỹ nhân là người của Nhan Quý Phi, chỉ cần không quá quá đáng thì Từ Hoàng Hậu sẽ không ra tay ngăn cản, ngoảnh mặt làm thinh, nở nụ cười ưu nhã nhưng không mất đi nét uy nghiêm. Thế là, nàng ta chỉ có mù mờ mà bị mọi người chụp đủ loại tội danh lên đầu, có lẽ là biết nàng ta xuất thân thấp kém, không học thức, cho nên mới vòng vo tam quốc, nghiền ngẫm từng chữ để công kích nàng ta. Nàng ta dù sao cũng không hiểu, chỉ có thể mở to đôi mắt mèo ươn ướt, vẻ mặt ngu ngơ làm cho cả sảnh cười vang.

Đột nhiên, một tiếng gọi tên làm cho tiếng nói cười của mọi người chợt ngừng lại.

“Nhan Quý Phi tới!”

“Tần thiếp tham kiến Hoàng Hậu.”

“Đứng lên đi, hôm nay Nhan Quý Phi tới hơi muộn là do có chuyện gì trì hoãn sao?” Từ Hoàng Hậu thu lại ý cười, liếc nhìn người bên dưới.

“Dậy hơi muộn ạ, may mà không tới muộn, vẫn kịp thỉnh an với Hoàng Hậu nương nương.”

Hoàn toàn chính xác, tuy muộn hơn so với người khác nhưng vẫn không quá giờ quy định.

Từ Hoàng Hậu gật đầu: “Lần sau nhớ để ý, đừng để lỡ chính sự, ngồi xuống đi.”

Chưa từng hoà giải nhưng bây giờ chung đụng lại hoà thuận như thể chưa từng xảy ra tranh chấp gì.

Sau khi Nhan Hoan Hoan ngồi xuống, chưa nói gì mà đã mỉm cười. Theo lẽ thường, cho dù có xinh đẹp hơn nữa thì ngày nào cũng ngắm vẫn sẽ thấy bình thường, nhưng nàng vừa động, thần thái lập tức mê người, cho dù người nào có coi nàng như kẻ thù thì ánh mắt vẫn không kìm được mà đuổi theo nhất cử nhất động của nàng: “Mới vừa rồi lúc ta đi vào, nghe thấy các vị đều đang cười, có chuyện gì buồn cười như vậy sao, hay là kể cho ta nghe xem?”

Cả phòng tĩnh lặng, không cười nổi.

Phục quý nhân chậm rãi mở miệng: “Trần lương nhân muốn gọi Ôn mỹ nhân một tiếng tỷ tỷ, Ôn mỹ nhân từ chối khéo léo,” lại thuật lại lời mọi người nói sau đó một lần. Giọng nói nàng ta rất hay, tốc độ nói vừa phải, như nước chảy từng giọt, so với giọng điệu của Nhan Hoan Hoan là hai phong cách khác nhau hoàn toàn. Lúc này nói một tràng vô cùng êm tai, nhưng mặt các thính giả lại càng ngày càng xanh.

“Hả? Trần lương nhân, có chuyện như vậy sao?”

“... Quý Phi nương nương, tỳ thiếp chỉ là quá tán thưởng Ôn mỹ nhân, muốn kết giao với nàng mà thôi, không có ác ý gì cả.”

Đối mặt với Nhan Quý Phi tiếng xấu đầy người, khi Trần lương nhân đáp lời, thân thể không kìm được mà run lên.

“Thì ra là vậy, thực ra ta cũng rất tán thưởng Ôn muội muội, nhưng lại không biết nàng có nhiều điểm khiến người ta yêu thích như vậy. Thời gian vẫn còn sớm, hay là ngươi nói Ôn mỹ nhân có những ưu điểm gì trước mặt mọi người xem?”

Trần lương nhân sắp khóc rồi, nàng ta và Ôn mỹ nhân vốn không quen không thân, vốn chỉ muốn làm thân một chút, bị Thịnh lương nhân và các cung phi khác trêu chọc lại biến thành nàng ta cố tình làm khó dễ Ôn mỹ nhân. Nhưng dù sao đâm lao là phải theo lao, bây giờ bị Nhan Quý Phi gây khó dễ, lắp bắp: “Quý Phi nương nương, như vậy không tốt đâu.”

“Sao lại không tốt cơ chứ? Hay là nói, ngươi căn bản không tán thưởng Ôn muội muội, chỉ muốn làm khó dễ nàng, thấy nàng phải xấu mặt thôi?” Nhan Hoan Hoan cười lạnh lùng, đầu ngón tay cũng học theo Hoàng Thượng, gõ nhẹ vào tay vịn ghế, ngón tay ngọc thon dài ưu mỹ mà lại như chuỳ sắt đập vào trái tim Trần lương nhân: “Hoàng Hậu nương nương cũng muốn thấy hậu cung hoà thuận mà, không thể vì một con sâu mà làm rầu nồi canh được.”

Từ Hoàng Hậu giật thót mình, mặc dù biết Nhan Quý Phi lại lấy mình làm bệ đỡ nhưng lời này không hề có chút sơ hở nào, nhưng người thường xuyên phá huỷ sự hoà hợp của hậu cung không phải là Nhan Quý Phi ngươi hay sao?

“Nương nương, tỳ thiếp thật sự không có mà!”

“Ban nãy Ôn muội muội nói không khinh thường người, người khác lại nói có, ngươi cũng đâu có biện bạch, lúc này ngươi nói không có, ta không tin đấy. Trừ phi ngươi nói ưu điểm của Ôn muội muội là gì, chân thành vào, ta lập tức sẽ tin câu “không có” này của ngươi.”

Trần lương nhân hết đường chối cãi, Từ Hoàng Hậu lại càng không định chống lưng cho một lương nhân nho nhỏ không có bối ảnh. Ngay cả ánh mắt nàng ta cầu cứu, hy vọng Hoàng Hậu chủ trì đại cục cũng bị ngó lơ, làm như không thấy.

Theo nụ cười dần dần nhạt đi rồi hoàn toàn biến mất của Nhan Hoan Hoan, không có người nào giải vây cho Trần lương nhân, lòng nàng ta cũng lạnh dần, dập đầu mở miệng: “Tỳ thiếp thấy, Ôn mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, mày ngài răng trắng, tài đức nhiều mặt,...” Trần lương nhân là tiểu thư xuất thân nhà quan, mặc dù không so được với Lưu mỹ nhân nhưng cũng từng được học hành, học quy củ, biết đọc sách, bây giờ đi khen người khác có thể nói là vắt óc suy nghĩ, đầu tiên là những từ ngữ bình thường để khen các cô nương, về sau mãi mà Nhan Hoan Hoan vẫn chưa cho dừng, từ ngữ đã tuôn ra kha khá rồi, càng nói càng cao thâm, mồ hôi tuôn như mưa.

Ôn mỹ nhân nghe tới mức mơ màng, thần sắc còn ngu ngơ hơn cả lúc bị mọi người bao vây. Trần lương nhân thực sự hình dung nàng ta như vậy sao? Nàng ta tốt tới mức đó cơ à? Chờ đã, từ này nghĩa là gì, nàng ta chưa bao giờ nghe qua!

“Mỹ, mỹ...”

Trần lương nhân học vấn có hạn, thực sự không thể nói tiếp được nữa, gấp tới độ sắp rơi nước mắt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nhan Quý Phi vẫn một mực lạnh mặt nghe, không nói tốt, mà cũng không nói không tốt. Không ai ra mặt giúp nàng ta, đôi mắt đẹp của ai nấy đều mang theo ý cười, mới vừa nãy còn lôi Ôn mỹ nhân ra làm trò cười, bây giờ càng vui sướng nhìn nàng ta bị cười chê. Lửa không đốt tới thân mình thì vẫn có thể vui vẻ thưởng thức khói lửa mỹ lệ.

Đều là những cô nương chỉ có cái mã ngoài, phải nông cạn đáng yêu, dung chi tục phấn(*) mới có lợi.

(*): ý chỉ người con gái bình thường

Mọi người nhìn nàng ta, lại nhìn sang Nhan Quý Phi, muốn xem nàng ta bị làm khó dễ.

Không ngờ rằng Nhan Quý Phi lại mỉm cười, cười còn sảng khoái hơn mọi người vài phần, trong tiểu thuyết thường ví với tiếng chuông bạch, lảnh lót vang vọng, lan khắp chính sảnh, êm tai khiến cho người ta phải run lên.

“Trước đó bỏ lỡ chuyện thú vị của các ngươi, ta còn cảm thấy khá tiếc nuối, nhưng bây giờ Trần lương nhân vừa ra tay là đã bù đắp được nỗi tiếc nuối này rồi,” Không ai lên tiếng, Nhan Quý Phi cũng không thấy xấu hổ, tự vỗ tay, từng tiếng đầu như tát vào mặt Trần lương nhân: “Ngươi thật buồn cười, không sai, ta tin ngươi không cố ý làm khó dễ Ôn muội muội rồi!”

Từ Hoàng Hậu cười thầm, Nhan Quý Phi quá biết cách xem thường người khác rồi. Đây không phải là coi Trần lương nhân thành một thứ đồ chơi sao? Trần lương nhân cũng hiểu rõ ý đó, chỉ là thể diện mất sạch rồi, cũng không quan tâm tới chút xíu đó.

“Không cảm ơn ta sao?”

“Tỳ thiếp cảm ơn Quý Phi nương nương.”

“Ngoan.”

Tới hơi muộn một chút đã thấy những người này vây xung quanh tay sai của mình mà bắt nạt rồi. Sau khi lập uy, tâm trạng của Nhan Hoan Hoan vô cùng tốt, lập tức mang vẻ mặt ôn hoà. Tuy ở trong mắt những người khác, gương mặt của Tu La dù có tươi cười thật lòng hay không thì cũng không thể trêu chọc được, lăng nhục Trần lương nhân chính là vết xe đổ.

Từ Hoàng Hậu cười thầm đủ rồi mới nhẹ giọng hoà giải, dẫn mọi người tới Đông Hoa cung thỉnh an Thái Hậu.

Chỉ là lời hoà giải khoan thai tới chậm này đối với Trần lương nhân mà nói, còn không bằng một tiếng cười lạnh.

Ôn mỹ nhân theo sát Nhan Hoan Hoan, người sau liếc mắt nhìn nàng ta, không lên tiếng.

Sáng sớm, Hoàng Thượng đã sai người tới đánh tiếng với nàng, nói sau khi hạ triều sẽ bãi giá tới Trường Nhạc cung. Gương mặt Tuỳ Tỉnh đầy ý cười, nói nàng nhất định đừng mời các cung phi khác tới cửa làm khách. Nói mờ ám như thế, không biết là muốn nói ra suy nghĩ của mình, hay là sau khi sủng hạnh người hầu của nàng, sợ nàng không vui đây.

Nhan Hoan Hoan còn không biết chuyện đã xảy ra vào đêm qua, nếu như Hoàng Thượng thật sự ngủ với Ôn mỹ nhân, nàng cũng không vì vậy mà chán ghét, vứt bỏ hắn ta. Dù sao người là do nàng sai phái, giờ lại quay mặt trách một người hầu, đó mới là một chủ tử không có chút độ lượng nào, lấy cái gì mà giáo huấn Trần lương nhân đây.

Chỉ là không biết Hoàng Thượng đang mưu tính cái gì đây.