Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 10: Chương 10:




Gã nam nhân vạm vỡ cũng không chịu buông tha Nhan Hoan Hoan.
 
Nghề chuyên lừa gạt trong khoảng 5000 năm đều có cách thức riêng, bình thường thì bắt nạt người hiền lành còn gặp được quý nhân áo quần tươm tất thì giống như nhìn thấy Porsche vui mừng ra mặt xông thẳng vào không chịu buông tay để ăn vạ vậy. Phương pháp đơn giản mà đối với kẻ có tiền thường sẽ không quan tâm đồng lẻ cần sĩ diện mà bị lừa nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng buồn so đò với bản thân.
 
Gặp phải lưu manh hung dữ thì nhận sai, đối mặt với quý nhân da mỏng thịt mềm thì lăn lộn khóc ầm ĩ như ảnh đế quốc dân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cô nương, tiểu nhân đầu tắt mặt tối kiếm kiến khổ sở, vì cái gì chứ? Còn không phải để nương tử tốt một chút, có ngày sinh nhật vui một chút sao? Ta dùng bốn quan tiền để mua miếng ngọc bội này về, ta cũng biết mọi người đều là dân nghèo khổ, cũng là ta đi đường không cẩn thận, thôi thì mọi người gánh một nửa, còn hai quan tiền cùng lắm tôi tự nghĩ cách không dám làm người khác khó xử, nhưng mà không đền một đồng nào thì không phải là muốn mạng của tiểu nhân sao!?”
 
Lấy lui làm tiến, làm người tin phục.
 
Còn nâng giá ngọc bội lên bốn quan tiền chính là để nắm chắc hai con cá lớn ở đây, không biết chừng kẻ nào mềm lòng đã móc tiền ra gấp bội rồi.
 
Chẳng những gào khan giọng lôi kéo gã nam nhân vạm vỡ còn bò qua muốn ôm lấy chân Nhan Hoan Hoan.
 
“Cô nương giúp tiểu nhân đòi công đạo đi mà!”
 
Như này sao mà được? Dù cho để hắn chạm được chân váy vậy thì cũng không thể được, tiểu tư nha đầu nhanh chóng đứng trước bảo về tiểu thư, vị công tư vừa rồi thấy thế đang muốn khiển trách sai thị vệ ra tay. Nhưng mà nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhan Hoan sợ tới mức đầu bốc khói cực kỳ tức giận mà nói: "Không được, mau cút đi!"
 
【Chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm tạp hệ, vật lý xua đuổi sinh vật đưa ra yêu cầu với bạn!】
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vật lý xua đuổi? Có nghĩa là gì?
 
Nhan Hoan Hoan mới vừa làm bộ nhấc chân, chân còn chưa đá thì gã nam nhân vạm vỡ mới nhào qua ôm đùi khóc nháo đã té ngược ra sau ba vòng, đụng vào thị vệ bên người công tử kia mới khó khăn dừng lại.
 
Quần chúng quây xem im lặng.
 
Từ góc nhìn của người khác cho dù là tiểu thư khuê các này mỏng manh yếu đuối vừa nhấc chân lên đã đá ngã lăn người đàn ông vạm vỡ 7 thước.
 
Thấy sự việc tới nước này, Nhan Hoan Hoan cũng không thể giả vờ làm người không liên quan nữa nên ho nhẹ một cái sau đó sửa sang lại tóc tai vốn gọn gàng, dịu dàng nói: “Ai da, nói chuyện nghiêm túc không được sao? Có oan thì ngươ báo quan đi! Quấn lấy một cô nương thì còn gọi gì là anh hùng hảo hán? Dù có oan uất tận trời cũng không nên làm hành động lỗ mãng như thế!”
 
Nói chuyện nghiêm túc rõ ràng rành mạch, suy luận cũng hợp tình hợp lý.
 
Công tử ngây người nhưng ngay sau đó cũng nói: “Cô nương nói có lý, có bị oan thì báo quan mới đúng, làm loạn trên phố còn ra cái thể thống gì nữa? Dung Phi, mang người đến nha môn.”
 
Vừa nghe phải tới nha môn, mặt gã nam nhân vạm vỡ lộ vẻ do dự cũng không la oan nữa đứng dậy khỏi mặt đất: “Chuyện nhỏ như này, sao không biết xấu hổ làm phiền tới quan lão gia chứ?”
 
“Chuyện của bá tánh, không có chuyện nhỏ.”
 
Khóe môi công tử cong lên, không hiểu hết tạo sao đối phương lại lộ ra vẻ lúng túng.

 
Lời này nói quá đúng quần chúng cùng hô lên khen ngợi, Nhan Hoan Hoan thấy thế thì vội kéo tay áo Đàn Văn ra hiệu nàng ấy nhanh chóng đi thôi không ở đây xem náo nhiệt nữa-- Lỡ người khác nhận ra đại tiểu thư Nhan phủ đá bay người khác ở trên phố thì nàng phải làm sao? Thanh danh này mà truyền ra tuy không đến mức không thể tìm được phu quân nhưng dù sao nghe không xuôi tai lắm.
 
“Tam đệ, đệ lại xem náo nhiệt gì đó?”
 
Một nam tử cao gầy bước không nhanh không chậm từ phía sau tới nhưng lại lộ ra khí chất hào hoa phú quý-- chủ yếu đều từ phục trang của hắn, và theo mắt quan sát có thể thấy công tử thị vệ càng kính trọng kính cẩn với hắn. Lông mày của hắn thanh mảnh và đôi mắt sáng ngời, không hiện sự dung tục chỉ là không giống như người dễ bắt chuyện: “Sắp hết thời gian rồi, có chuyện gì giao lại cho bọn chúng đi.”
 
“Đại ca, đệ đệ đã biết.” Công tử nghe vậy cũng không dám cãi lời, ngoan ngoãn vâng theo.
 
“Gần đây đệ với Nhị đệ thật kỳ lạ lại cứ có hứng thú với mấy thứ này,” Nam nhân cầm một chiếc lục lạc bằng vàng không chớp mắt mà chơi đùa trên tay: “Có gì thú vị sao?”
 
Nghe thấy đại ca so sánh mình với Nhị ca lại còn nói mình giống hắn ta nên hắn căng thẳng, vội vàng biện bạch: “Đệ chỉ là không nhìn nổi loại chuyện thấp hèn này thôi.”
 
“Về thôi.”
 
Nam nhân kia không muốn nghe nhiều chỉ lạnh lùng nói.
 
Giọng hai người không lớn, Nhan Hoan Hoan không nghe được đoạn đối thoại, nàng vừa quay đầu lại chỉ thấy lục lạc vàng quen thuộc trong tay nam nhân kia. Thời cổ đại không có máy tính điện thoại để nghiện mà thị lực của nàng cực tốt, liếc mắt một cái đã thấy rõ hoa văn chạm trổ trên lục lạc giống y đúc cái nàng đánh mất nhưng rõ ràng nàng chưa từng gặp người này mà.
 

Chẳng lẽ ngày đó người nọ nhặt được nên đem đi bán rồi chăng?
 
Mà người này cũng không giống người sẽ mua đồ trang sức đã dùng qua, hơn nữa nam tử ở Đại Tấn dùng lục lạc trang trí không hợp thời chứ đừng nói là cầm chơi trên tay.
 
Tuy trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng Nhan Hoan Hoan cũng không đi tới hỏi-- Nàng nghĩ rằng thời hiện đại có bị đụng hàng cũng không lạ nhưng mà lục lạc kia không phải là mẫu hot ở Đại Tấn đấy chứ?
 
Sau khi về phủ, nàng thuận tiện nói với Lý thị: “Mẫu thân, hôm trước có phải con làm mất một bên lục lạc ở phủ Quốc Công đúng không?”
 
“Tiếc là không tìm thấy, chiếc lục lạc kia là do mẫu thân tiện tay vẽ lại, lão gia sai người rèn tặng vào tiệc sinh nhật của ta nhưng mà bây giờ mẫu thận không hợp đeo mấy đồ trang sức rung động như thế nữa rồi nân vẫn hợp với Hoan Hoan hơn.” Nói tới chuyện này, giọng Lý thị mang theo tiếc nuối.
 
Mà Nhan Hoan Hoan lại không cười nổi.
 
Trong lúc trăn trở, lục lạc sao lại rơi vào tay một người xa lạ thế nhỉ?
 
Thấy nữ nhi im lặng không nói gì Lý thị tưởng rằng nàng cũng đang buồn vì mất lục lạc nên chủ động nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, mấy khi cha cho phép con ra ngoài phủ, có gì vui không con?”
 
…… Nhắc tới cái này thì Nhan Hoan Hoan càng xấu hổ.
 
Đàn Văn rất trung thành, chỉ nói đại khái vụ việc cho phu nhân nghe, hữu kinh vô hiểm*, không nhắc tới đoạn chủ tử đá bay gã nam nhân vạm vỡ bảy thước bằng một chân.
 
*có kinh sợ nhưng may không nguy hiểm
 
“Mẫu thân, đầu bếp nhà mình biết làm kẹo mè xửng không? Hoan Hoan thích cái này.”
 

Để tránh bị Lý thị hỏi tiếp, Nhan Hoan Hoan vừa chuyển chủ đề vừa cười như xuân về hoa nở trong lòng rối loạn chỉ có thể âm thầm an ủi bản thân-- Có khi nào nàng nhìn nhầm rồi không? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ.
 
Tạm biệt mẫu thân cũng là khi màn đêm buông xuống Đàn Văn hầu hạ nàng tắm rửa thay đồ nhưng mà không nhịn được sờ cánh tay của nàng mà khó hiểu “Tiểu thư, cánh tay và đùi đều mảnh khảnh thế này, sao sức lực lớn như vậy!”
 
Câu trả lời của Nhan Hoan Hoan khi nói với nha hoàn tùy ý hơn nhiều: “Thể chất trời sinh mà.”
 
“Tiểu thư, khỏe quá có phải chuyện tốt của nhà cô nương không?”
 
“Thì lỡ như không ai thèm lấy còn có thể đi bưng gạch mà.”
 
“Sao lại không có ai thèm lấy tiểu thư chứ! Xin người đừng nói mình như vậy, nô tỳ nghe mà đau lòng.”
 
……
 
Thấy vẻ mặt Đàn Văn nghiêm túc an ủi mình, Nhan Hoan Hoan có hơi cam chịu: “Đã nói là thể chất trời sinh rồi, sao em lại không tin?”
 
“Nô tỳ không phải không tin tiểu thư……”
 
Nhan Hoan Hoan ôm tay nàng ấy ấn vào ngực mình: “Giờ thì đã biết chủ tử của cô thiên sinh lệ chất nan tự khí* rồi chứ.”
 
*trời sinh vốn đã tốt đẹp khó có thể dứt bỏ