Góc Thời Gian

Chương 2




Ngày hôm sau, Kiều Tiểu Tranh có mặt ở công ty đúng giờ.

Hạ Nhất Thủy cười tươi roi rói chỉ đạo công việc: "Sau này em sẽ làm việc ở quầy lễ tân, nhận điện thoại, hướng dẫn khách khứa. Buổi trưa gọi đồ ăn cho mấy "con cá" kia là được. Có vấn đề gì không?"

Như vậy có gì không ổn đâu! Cô nhanh nhảu đáp: "Không thành vấn đề ạ."

Đúng là cô bé ngoan hiền, Hạ Nhất Thủy hết sức hài lòng: "Có chuyện gì cứ tìm anh. Không cần ngại, anh lúc nào cũng chào đón em."

Hai người đang nói chuyện thì Chu Ngư bước vào, cô lập tức đứng lên, lễ phép chào: "Chào giám đốc Chu ạ."

Chu Ngư thoáng sững người, còn Hạ Nhất Thủy nhịn cười đến mức mặt mũi dúm dó hết lại. Thấy Chu Ngư nhìn mình, anh ta vội ra vẻ nghiêm trang: "Tiểu Kiều, sau này cứ gọi "anh Chu" là được rồi."

Cô rất biết tiếp thu, lập tức vâng lời lặp lại: "Chúc anh Chu buổi sáng tốt lành ạ."

Chu Ngư thật sự cạn lời, chỉ muốn đánh chết tên Hạ Nhất Thủy kia. Song, anh đành gật đầu, đi thẳng về phòng mình.

Chờ đến khi bóng anh khuất khỏi lối đi, Hạ Nhất Thủy mới thầm thì hỏi cô: "Trước kia em gọi cậu ta thế nào?"

Mặt cô đỏ lên: "Dạ?"

Vẻ mặt anh ta bỗng ra chiều mờ ám: "Gọi là anh thôi đúng không?" Hay là anh yêu? Nghĩ đến việc có người gọi Chu Ngư bằng hai tiếng "anh yêu", anh ta đã thấy phấn khích.

Cô chối đây đẩy: "Không có chuyện đó đâu ạ! Giám đốc Hạ, em cảm thấy em không thích hợp làm việc ở đây. Em..."

Bấy giờ anh ta mới nhận thấy mình hơi quá đáng, vội giơ hai tay đầu hàng: "Không, không, không, anh chỉ tán gẫu với em thôi. Em làm việc cho tốt đi, anh đi đây."

Thấy Hạ Nhất Thủy trở về văn phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Suốt ngày bị người ta dò hỏi chuyện tình yêu tình báo trước kia, cô cũng áp lực lắm.

Sau đó, cô nhanh chóng phát hiện ra: Công ty này nhàn quá.

Cả buổi sáng, đừng nói đến khách hàng, ngay cả điện thoại cũng không đổ chuông lấy một lần. Trái lại, mọi người trong văn phòng đều "bận rộn" - người thì chơi Anipop, người thì Liên Minh Huyền Thoại, có người còn chơi cả PUBG nữa.

Thể loại công ty như vậy, liệu có bị dẹp tiệm sớm không đây?

Cô hết sức quan ngại.

Đến mười một giờ trưa, đám "cá nhỏ" rối rít trồi đầu lên lấy hơi. Có người bảo: "Tiểu Kiều, gọi cho tôi món bún qua cầu (1) đi!"

(1) Món bún gạo đặc sản của Vân Nam

Có người chen vào: "Tiểu Kiều, tôi muốn ăn cơm bò hầm."

Một đống tin nhắn ập đến, Kiều Tiểu Tranh vốn chu đáo, vội vàng ghi lại toàn bộ. Tất cả đều đã chọn món xong, chỉ còn mỗi Chu Ngư chẳng thấy í ới tiếng nào. Cô nghĩ một lúc, bèn gọi điện thoại nội bộ cho anh.

Trong văn phòng, Hạ Nhất Thủy khui chai rượu vang lâu năm của Chu Ngư, bàn bạc: "Chuyện lần này, khách hàng đồng ý bỏ hết vốn liếng. Tôi thấy có thể nâng giá lên một chút nữa, nhưng mức độ khó khăn thì cậu cũng biết rồi đấy."

"Quá nguy hiểm, nếu bên Trịnh Kỳ đồng ý nhận thì cứ để bọn họ làm đi."

Hạ Nhất Thủy đưa ly rượu cho anh: "Được thôi. Nghe lời cậu vậy."

Vừa định nói tiếp thì chuông điện thoại vang lên. Chu Ngư bắt máy, giọng nói của Kiều Tiểu Tranh hệt như dòng nước cam ngọt ngào thấm đẫm ruột gan giống với cái tên của cô (2). Cô nhỏ nhẹ hỏi: "Anh Chu, trưa nay anh muốn ăn gì?"

(2) "Tranh" trong tên Tiểu Tranh có nghĩa là quả cam.

Đúng là kỳ lạ, một cô gái đã hủy kết bạn với mình trên Wechat, sao có thể hỏi trưa nay mình muốn ăn gì bằng giọng nói êm tai đến thế!

Chu Ngư khẽ nhíu mày, Hạ Nhất Thủy kề sát tai đến, phớt lờ ánh mắt sắc như dao của ông bạn mình. Chu Ngư đấu mắt với anh ta một lúc, cuối cùng đành nói: "Không cần đâu."

Hạ Nhất Thủy vô cùng thất vọng. Còn Kiều Tiểu Tranh chỉ trả lời "Vâng ạ." rồi cúp máy.

Chu Ngư nhìn chằm chằm Hạ Nhất Thủy, anh ta lập tức ý thức được mối nguy hiểm cận kề, bèn giơ hai tay lên: "Đi nhà hàng mà cậu thích nhất đi, tôi mời."

Thế nhưng chiêu thức này lại chẳng mảy may đánh động Chu Ngư, anh lạnh giọng: "Tôi chẳng thích nhà hàng nào hết."

Vừa nhìn vẻ mặt sa sầm của Chu Ngư, Hạ Nhất Thủy biết mình đã gây họa rồi, vội giở bài chuồn. Vừa ra khỏi phòng, anh ta đã ngửi được một mùi thơm phưng phức. Quay đầu nhìn lại, hóa ra Kiều Tiểu Tranh đang hâm nóng cơm hộp của cô trong phòng trà nước.

Cô luôn thích ăn cơm do tự mình nấu, vì vậy hồi đi học luôn chọn trường gần nhà hết mức, để có thể về nhà mỗi ngày.

Hạ Nhất Thủy thò đầu qua xem thử, hôm nay cô làm món tôm xào súp-lơ xanh, bò hầm đậu nành và trứng chiên phù dung.

Tất cả đều là mấy món ăn gia đình thông thường, nhưng đúng là rất thơm! Hạ Nhất Thủy tươi cười gọi: "Tiểu Kiều."

Cô quay đầu lại, anh ta nói: "Tay nghề nấu nướng của em không tồi nhỉ."

Nhận thấy giọng điệu anh ta không ngả ngớn, cô thành thật đáp: "Từ bé em đã thích nấu nướng, không thích ăn hàng quán."

Hạ Nhất Thủy khích lệ cô như bậc cha anh: "Ừm, tốt lắm! Mấy cô bé vừa chịu khó vừa khéo tay lúc nào cũng được người ta yêu thích. Anh thì không có ai nấu ăn cho cả. Hay là thế này đi, Tiểu Kiều, lần sau em mang nhiều một chút, làm thêm cho anh một phần. Không phải làm không công đâu, mỗi bữa anh trả em năm mươi tệ, em thấy sao?"

Những năm mươi tệ á, được thêm chút nào hay chút nấy vậy. Kiều Tiểu Tranh nhận lời: "Nếu hợp khẩu vị giám đốc Hạ thì không thành vấn đề ạ."

Hạ Nhất Thủy gần như muốn rướn cổ hát vang, "Hợp khẩu vị mà, rất hợp khẩu vị, em làm món gì anh cũng ăn được hết." Anh ta thuận tay cầm luôn hộp cơm trước mặt cô, "Tính từ bữa này luôn nhé!"

"Ơ..." Cô đang định nói thì anh ta đã bê hộp cơm của cô đi mất.

Cô đứng ngẩn tò te. Không phải ban nãy anh ta đã đặt thức ăn rồi sao?

Hạ Nhất Thủy mang hộp cơm đến phòng của Chu Ngư. Chu Ngư chỉ lẳng lặng liếc anh ta lấy một cái, có thể nói lúc này anh đã thẹn quá hóa giận rồi. Hạ Nhất Thủy làm bộ không nhớ chuyện trước đó, thản nhiên bảo: "Cậu đừng quên gọi điện báo cho Trịnh Kỳ nhé, tôi không gọi đâu."

Dứt lời, anh ta xoay người đi ra ngoài. Chu Ngư ra vẻ không buồn đếm xỉa, thế nhưng một lúc sau, vẫn không nhịn được mở hộp cơm kia ra.

Đều là mấy món quen thuộc. Anh cầm đũa, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Thịt bò rất mềm, vị giác vốn chết lặng dần khôi phục được một chút. Vị giác của anh đã hỏng hoàn toàn trong một lần làm nhiệm vụ nhiều năm trước, không thể phân biệt được vị chua, ngọt, đắng, cay gì nữa.

Lần đầu tiên anh gặp Kiều Tiểu Tranh, cô đang làm thêm trong một nhà hàng mới mở. Nhà hàng không đủ người, nên cô giúp chiên khoai tây sợi. Từ hôm đó, ngày nào anh cũng đến nhà hàng, còn chỉ đích danh muốn ăn món cô nấu.

Cô lúc nào cũng hiền lành, chưa từng từ chối ai, tất nhiên càng khiến anh được voi đòi tiên. Một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn như anh, quan trọng nhất là còn độc thân, muốn dụ dỗ một cô bé sinh viên làm thêm, quả thật dễ như trở bàn tay.

Anh vốn không thích lừa tình con gái người ta, nhưng anh lại thích món ăn do cô làm.

Thế là anh kết bạn với cô trên Wechat, thẳng thắn nhắn cho cô: "Em đừng làm thêm nữa, làm bạn gái của anh nhé."

Bây giờ anh không thể nào nhớ cô đã đáp lại anh như thế nào, hình như cô đã hỏi anh: "Anh nghiêm túc ư?"

Sau đó hai người đến với nhau. Anh không bỏ ra bao nhiêu công sức theo đuổi, thậm chí tình cảm cũng chẳng mấy sâu đậm, tất nhiên càng không biết quý trọng.

Khi ấy, cô thường xuyên đến nhà anh, tủ lạnh nhà anh lúc nào cũng trong trạng thái đầy ắp thức ăn. Tay nghề nấu ăn của cô không thể chê vào đâu được, từ bánh ngọt, đồ uống giải khát, cơm Trung, cô đều có thể dựa vào công thức nấu ăn trong sách làm được ngon lành.

Trước giờ cô chưa từng qua đêm ở nhà anh, mà anh thì đã quen với việc về nhà rất muộn. Vì thế cô cứ như nàng tiên ốc, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi rời đi trước khi anh về nhà.

Anh không thể cho cô biết nghề nghiệp của mình, hiển nhiên hai người cũng không thể trở nên quá gần gũi.

Cô đã từng hỏi anh làm gì, song thấy anh không muốn trả lời, cô cũng không hỏi thêm lần nào nữa. Còn anh, anh chưa bao giờ muốn tìm hiểu về đời tư của cô. Giờ nghĩ lại, anh gần như không biết gì về cô cả. Anh chỉ biết trường cô cách nhà anh không xa, nhưng anh chưa từng đến trường đón cô. Tiền thì đúng là có cho một ít, để trong ngăn kéo để cô chăm lo nhà cửa, hết thì lại bỏ vào thêm. Anh không tính toán cô đã tiêu bao nhiêu, nhưng có lẽ không nhiều hơn chi phí anh bỏ ra để trả lương cho người giúp việc là bao.

Sau khi chia tay, thỉnh thoảng anh cũng đến nhà hàng mà cô từng làm thêm trước kia, thế nhưng không hề gặp lại cô lần nào. Và rồi anh cũng quen dần với những món ăn nhạt toẹt.

Một lần nữa được nhìn thấy những món quen thuộc, Chu Ngư hơi thất thần giây lát rồicắm cúi ăn cơm.

***

Kiều Tiểu Tranh trở về quầy lễ tân, đặt thức ăn giao đến. Vừa ăn được một miếng thì điện thoại lại vang lên, đầu bên kia là giọng nữ, chỉ nói một câu ngắn gọn: "Tôi là Trịnh Kỳ, nối máy cho Chu Ngư!"

Cô không biết Trịnh Kỳ là ai, nhưng nghe giọng điệu này thì rõ ràng là người quen. Cô thưa vâng rồi vội nối máy. Một lát sau, Chu Ngư và Hạ Nhất Thủy vội vàng đi ra văn phòng, lôi hết đàn "cá nhỏ" đang chơi điện tử nhanh chóng rời đi.

Cơm nước xong xuôi, không có việc gì làm, cô đang tưới hoa, cho cá ăn thì tiếng bước chân bất chợt vọng đến.

Quả là hiếm có, đây là vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay đấy. Cô định ra nghênh đón, nhưng nhìn diện mạo người đó lại bất giác lùi ra sau một bước.

Đó là một người đàn ông trung niên, mặt mày hốc hác gầy xọp, nhưng dù vậy vẫn chưa đến mức khiến người ta sợ hãi.

Điều làm người ta hoảng sợ chính là cái bóng đỏ như máu có khuôn mặt y hệt ông ta đang bám sát sau lưng. Hình như ông ta không hề hay biết, thấy cô liền cất giọng khản đặc: "Tôi có hẹn với đại sư Thường."

Cô cố gắng không nhìn ra sau lưng ông ta, nhưng thứ đó dường như nhận ra cô có thể nhìn thấy nó, liền vươn đầu ra nhìn cô.

Chân cô run rẩy, đây nhất định là ảo giác!

Từ năm mười hai tuổi khi mẹ tự sát, cô cảm thấy mình có nhiều thay đổi kỳ quặc. Ví dụ như cô có thể hiểu được tiếng của loài chuột, cũng thường xuyên nhìn thấy một vài cái bóng đeo bám trên lưng người khác mà đối phương không hề hay biết.

Cô nghĩ chắc thần kinh mình có vấn đề.

Nhưng cô vẫn ép mình phải tỉnh táo. Cô biết những thứ này chỉ là ảo ảnh, thế nên dù có sợ hãi cô cũng kiềm nén không la hét. Nếu cô làm vậy, mọi người sẽ cho rằng cô bị điên. Cô cố gắng che giấu bản thân, mặc quần áo tầm thường, học trường đại học bình thường, cố gắng ngụy trang mình giống như bao người, hòa nhập với xung quanh.

Thế nhưng tình hình càng lúc càng tồi tệ. Thuốc mà các bác sĩ tâm thần kê cho cô không hề có tác dụng.

Cô kiềm chế bàn tay run lẩy bẩy, bấm số điện thoại.

"Đại sư Thường" ông ta vừa nhắc đến là chị quản lý trong công ty, tên là Thường Phượng. Hôm nay chị ấy quả thật có khách hẹn, sổ ghi chép ghi rõ tên ông ta là Đổng Vận Huy.

Quả nhiên chỉ một lúc sau, Thường Phượng đi ra. Chị ấy có mái tóc ngắn ngang tai, mặc đồ công sở màu đỏ, đi giày cao gót trắng, tác phong lanh lẹ; chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, dáng điệu khoan thai, mang đậm phong thái chị cả trong nhà.

Nhờ thông báo gần xa của Hạ Nhất Thủy, mọi người đều biết cô là bạn gái cũ của Chu Ngư, Thường Phượng đối xử với cô rất ôn hòa. Thấy Kiều Tiểu Tranh bận rộn rót nước, chị ấy nói: "Em cứ mặc kệ, làm việc của mình đi."

Cô cười đáp lại, dù giọng nói yếu ớt thấy rõ: "Em... không có nhiều việc đâu, không bận."

Thường Phượng bật cười: "Không ai để ý em làm gì đâu. Em cứ xem phim, uống cà phê thoải mái. Nếu chán quá, em có thể xuống trung tâm mua sắm bên dưới đi dạo."

Mỗi khi được người ta đối xử tốt, Kiều Tiểu Tranh luôn muốn đáp lại đối phương gấp bội, cô lập tức nói: "Dạ chị, có gì cần giúp cứ bảo em nhé."

Thường Phượng rất thích cô, xinh đẹp có lẽ là một trong những nguyên nhân chủ yếu. Chỉ cần Kiều Tiểu Tranh đứng đây, dù chỉ là một "bình hoa cảnh" không làm được gì thì cũng đáng được nâng niu như vật báu của giới nghệ thuật. Chỉ xét điểm này thôi cũng thấy ánh mắt của Chu Ngư quả thật không tồi.

Ngoài ra Kiều Tiểu Tranh cũng rất hay cười. Bất cứ lúc nào cũng vậy, mấy cô gái tươi tắn luôn chiếm được hảo cảm từ người khác.

Thường Phượng "ừ" gật đầu rồi quay đầu nhìn người đàn ông kia, thái độ lạnh nhạt hẳn: "Vào đi!"

Kiều Tiểu Tranh nhìn theo hai người, thứ đỏ lòm trên lưng Đổng Vận Huy từ từ quay đầu lại, nở một nụ cười quái dị với cô.