Từ các ngón tay tuôn ra những sợi tơ dài màu trắng hòa cùng với chất độc màu đen tạo thành một cái roi dài gần 3m, Hàn Nguyệt bắt đầu tìm chỗ an toàn để thoát khỏi tầm ngắm của súng bắn tỉa chuẩn bị chiến đấu.
Những tên bên ngoài chia thành hai tốp đi vào từ cửa sau và cửa trước đột kích bất ngờ nhưng thực ra Hàn Nguyệt đã biết từ trước. Cô vừa tránh súng bắn tỉa vừa dùng tơ giăng khắp phòng tạo thành thiên la địa võng một mẻ bắt gọn tất cả. Và những con mồi ngu ngốc đã tự sa lưới, tơ nhện dính chặt lấy cả người bọn chúng dứt không đứt giãy cũng không ra, tất cả đều hoảng loạn.
Lúc này Hàn Nguyệt vung roi lên tạo thành những tiếng vút vút khiến những tên sát thủ giật thót. Cô bước ra từ trong bóng tối, nhìn bọn chúng bằng ánh mắt cao ngạo:
-Chắc LX đã phái các người tới đây để thủ tiêu tôi? Nhưng yên tôi sẽ không làm như vậy đâu mà để các người chết vì đói vì đau đớn và tiện thể cho phép tôi liên lạc với Chủ tịch Lục của tập đoàn LX để nói một tin vui cho ngài ấy biết.
Tất cả những tên sát thủ ở trong phòng đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ cùng nghi kị nhưng cô chẳng quan tâm.
Cô đi lên phía trước cạnh một tên gần mình nhất để tránh viên đạn từ ngoài cửa sổ lao tới, đối diện đây có một ngôi nhà hoang chắc tên bắn tỉa đang ở đó, quả là một tay thiện xạ, Hàn Nguyệt nhìn máu chảy ra từ thái dương của tên cạnh mình nghĩ. Càng ngày cô càng lạnh lùng tàn nhẫn, cái chết của hắn chẳng làm cô suy nghĩ nhiều, cô tiếp tục nói:
-Ở đây ai là kẻ cầm đầu?
-Có chuyện gì?- Có tiếng nói phát ra trong đám người.
-Chắc phải có phương tiện liên lạc với ngài Lục chứ, tôi rất nóng lòng muốn báo tin tốt với ngài ấy.
-Sao tôi có thể tin cô, nếu thực sự có ý tốt thì bên trên đã chẳng phái nhiều người đi thủ tiêu một cô gái…
Tên đó chưa nói hết câu thì Hàn Nguyệt đã từ mặt đất bò lên trên trần nhà rồi nhẹ nhàng đứng trước mặt hắn:
-Vậy sao nhưng ở đây các người không có quyền nói không với tôi!
Cô dùng móng tay sắc nhọn của mình cào ra một ít thịt trên mặt của tên cầm đầu khiến hắn ta thét lên đau đớn. Hàn Nguyệt nhanh chóng rút điện thoại trong túi ngực tên này ra, mỉm cười:
-Tốt rồi, giờ đọc số đi nếu không muốn chết.
Hắn ta vẫn chống chế làm cô phải nặng tay hơn, bóp nát cằm của hắn cô nhìn hắn với ánh mắt nhiễm đỏ đầy khát máu:
-Nhanh!
Tên cầm đầu rú lên vì đau rồi nghiến răng đọc số điện thoại của Chủ tịch LX ra.Bấm gọi Hàn Nguyệt nghe thấy một giọng nói khá sốt ruột của một người đàn ông:
-Thế nào rồi? Đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?
-Để ngài phải thất vọng rồi, ngài chủ tịch. Tôi vẫn còn khỏe mạnh lắm và tôi muốn nói cho ngài một tin.
Nghe giọng của Hàn Nguyệt làm Lục Cảnh Hành suýt rơi điện thoại, anh biết cô, không, phải nói là biết quá rõ vì từng là học trưởng hơn cô hai khóa, nếu không vì công việc, vì lợi ích của cả tập đoàn thì giờ có lẽ hắn cũng theo đuổi cô-một cô gái mạnh mẽ và xuất sắc về mọi phương diện. Những sự nghiệp của hắn không cho phép hắn có cảm xúc không nên có, tất cả đều phải dựa trên lợi ích của tập đoàn, Lục Cảnh Hành hắng giọng:
-Ừm...phải tôi rất thất vọng và tin tốt từ Hàn tiểu thư là gì đây?
-À chỉ là vài tin tức từ hai dự án lớn của tập đoàn ấy mà, đủ để ngài một phen kinh hỉ!
Đầu dây bên kia im lặng vài giây mới nói:
-Thì ra là vậy, tiến sĩ Chu chỉ đạo thì chắc chắn phải có tin tốt rồi, chắc Hàn tiểu thư sau thí nghiệm vẫn còn yếu lắm nên hãy để chúng tôi hộ tống cô về trụ sở, em trai cô rất nhớ cô đấy.
- Đừng giở giọng đe dọa, tôi sẽ không theo các người, anh biết đấy anh không thể động đến em trai tôi nếu hai chị em tôi có chuyện thì tất cả những tài liệu nội bộ bẩn thỉu của các người sẽ ở trên mặt báo đấy, ngài có muốn mạo hiểm một phen không ngài Lục?
Cảm giác bị mất quyền kiểm soát mọi việc khiến Lục Cảnh Hành tức giận, hắn đấm vào tường rồi trầm giọng nói với cô:
- Cô chắc mình thoát được khỏi đó sao? Rốt cục thì hai dự án của tôi có vấn đề gì?
- Chắc chứ rất chắc chắn là đằng khác và dự án của chủ tịch có vấn đề gì không thì ngài nên đến đây mà tìm hiểu, vậy mới kích thích. Vậy chào thân ái, tôi sẽ gặp lại ngài sớm thôi và em trai tôi hãy chăm sóc nó tự tế nếu không chuyện gì sẽ xảy ra thì tôi không biết được đâu, thế nhé!
Kết thúc một cuộc nói chuyện “thân mật” với Lục Cảnh Hành, Hàn Nguyệt vui vẻ nhìn những tên xung quanh:
-Lũ chó trung thành, các người hãy chờ chủ mình đến nhé, chơi một lúc nữa tôi rồi đi đây.
Nghe chẳng ai nghĩ trong này lại tối tăm và đầy máu me mà nó giống như một bữa tiệc tối giữa những cô bạn thì đúng hơn. Và trò chơi đầy thi vị của Hàn Nguyệt rất đơn giản là hành hạ những tên này, không giết đâu có nghĩ là sẽ được bình an chờ “chủ” tới. Cô dùng cái roi của mình “lướt mạnh” qua những tên sát thủ đang bị mắc trên mạng nhện, roi đi đến đâu thì quần áo đều rách và thấm đẫm máu tươi, bị dính độc không nhiều nên bọn chung sẽ không chết ngay mà da thịt chỉ chầm chậm hoại tử cùng với việc cơ bị teo không thể di chuyển. Chết không phải là đau đớn nhất, sợ hãi nhất mà cảm giác chết từ từ, không biết lúc nào mình chết mới là tận cùng của thống khổ. Trước kia cô không đủ tàn nhẫn không đủ mạnh nên mới không bảo vệ được những người mình quan tâm, yêu thương. Từ giờ trở đi cô sẽ thay đổi trong xã hội người ăn thịt người này không tự cường không thể tồn tại.
Đi lối cửa sau và thủ tiêu tên bắn tỉa nhanh gọn nhất có thể, cô lấy tất cả đồ ăn, nước uống, thuốc, súng đạn chất đầy lên một cái xe jeep tốt nhất của chúng. Hàn Nguyệt leo lên xe lái đi cô cần phải nhanh hơn nữa vì cô có linh cảm rằng LX sẽ không khống chế được MS và BAzombie có khi còn khiến mọi việc tệ hơn.