Thời điểm An Hảo đến bệnh viện, mẹ Lí đang ngồi bên giường nói chuyện với con trai, nhìn thấy An Hảo, sắc mặt chìm chìm nhưng cũng không lên tiếng. Nửa năm qua, mặc cho bà đánh mắng nhục nhã, An Hảo chính là phong vũ bất động mỗi ngày đều chạy đến đây. Thời gian lâu dài, mẹ Lí cũng chẳng cuồng loạn với cô nữa.
An Hảo cung kính chào hỏi mẹ Lí: "Dì, dì tới rồi."
Mẹ Lí hừ một tiếng, đứng lên nói: "Tôi đi ăn cơm, cô tốt nhất trông chừng một chút." Thấy An Hảo khéo léo gật đầu, mẹ Lí mới xách túi đi ra khỏi phòng bệnh.
An Hảo đem một bó Phong Tín Tử xinh đẹp cắm vào bình hoa, mở rèm cửa sổ ra cho thông gió. Cô vừa sửa sang lại phòng vừa thao thao bất tuyệt lẩm bẩm: "Cọc gỗ em tới rồi! Hôm nay có vui không? Chung Ý biến thái kia công việc điên cuồng, lại gia việc cho chúng em. Thật may là em thông minh tuyệt đỉnh, trong thời gian làm việc liền hoàn thành, cho nên vẫn kịp lúc sang đây thăm anh. Hôm nay có nhớ em không?"
- "Lại nói, hôm nay có người cùng em thổ lộ đấy. Em nói với hắn em kết hôn rồi, nhưng hắn vẫn nguyện ý chờ. Cho nên, anh mau mai khỏe đi, nếu không em chạy theo người khác đấy!"
- "Đúng rồi cọc gỗ, hôm nay em xem thiên văn, viết là có Arttactic gần trấn nhỏ*, cảnh tượng bên kia thật đẹp. Em nhớ cả năm nay chưa đi đâu chơi nha. Cọc gỗ, anh mau khỏe một chút, chúng ta cùng đi xem được không?"
*Arttactic: Tranh ảnh nghệ thuật không gian
- "Ừ."
Bàn tay đang lau bàn của An Hảo dừng một chút, cho là mình nghe nhầm, cô chậm rãi quay đầu lại.
Trên giường bệnh, người kia giương đôi con ngươi trong trẻo nhìn mình, bởi vì đã lâu không nói lời nào nên giọng nói cực kỳ khàn khàn, cho dù chỉ một chữ, cũng thật giống như mất hơi sức cực lớn. Hắn nhìn An Hảo, nhẹ nhàng cười nói: "Được."
Có gió thổi qua, chuông gió nơi cửa sổ phát ra tiếng kêu leng keng.
An Hảo đứng nơi đó, nước mắt rơi như mưa.
Thần linh kính yêu, cảm ơn người đã nghe con cầu nguyện mỗi ngày.
Hoàn chính văn.