Ngày nghỉ 1/5 vội vàng đến. Lí Mộc vẫn còn đang ở thành phố B chăm sóc ba, Phương Nam vẫn không có lương tâm như cũ đi theo chồng ra nước ngoài chơi, mà bụng Liễu Song đang dần dần lớn nên cũng không nên ra đường. Ít nhất An Hảo cũng có thể lừa Lâm thiếu ra ngoài mà giày xéo, không biết con chim công đó có dây thần kinh nào bị chập mạch, lại còn bảo hôm nay hắn đang đi ngược dòng nước, thời khắc mấu chốt không tiến tất thoái, một bước cũng không rời khỏi nhân vật mục tiêu.
Khó thấy được cảnh Lâm chim công như thế mà lại ngốc nghếch theo đuổi một cô gái, An Hảo ôm lòng bác ái đại nghĩa mà tha cho hắn một lần. Thế nhưng lần đầu, ngày nghỉ mồng một tháng năm cô chỉ có một mình, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên làm thế nào, dứt khoát bỏ qua nghỉ ngơi của bản thân, ngày mồng một tháng năm làm thêm giờ.
Vừa lên đến công ty, tổ của An Hảo vừa nhận được một case, tổ trưởng hưng phấn như đang đánh tiết gà, phóng khoáng vỗ ngực vô số lần nói ra mức tiền lương hấp dẫn.
Thần kinh của mọi người được tổ trưởng kích thích, ngày nghỉ mồng một tháng băm thế này mà thậm chí có không ít người làm thêm giờ, không khí trong phòng làm việc khẩn trương giống như mọi ngày, như ngăn cách với thế giới bên ngoài với tiếng cười khắp nơi.
Giờ tan sở sớm đã trôi qua, nhưng không ai đứng dậy rời đi. Tiếu Tiều mệt mỏi duỗi người một cái hướng về phía cái náy tính mà cảm thán: "Tiếp tục thế này tôi liền đổi tên thành 'Khóc Khóc' thôi!"
An Hảo nhìn vài đôi mắt gấu mèo O.O gật đầu phụ họa: "Ừ, tôi cũng vậy, gọi là 'An Không Tốt!'
Chung Tình nghe thấy, ở đằng xa gọi: "Cho em với! Em cũng đổi!"
- "Cậu đổi cái gì? Gọi là "Không Chung Tình" à?"
An Hảo lắc đầu: "Không dễ nghe, đổi lại thành ' Tình Loại ' đi! Đối với công việc ' rễ tình đậm sâu '."
- "Cứu với anh ' Tình Loại' ! Mau đưa tất cả người tình của anh đi đi! Không cần cố lưu cho chúng tôi áng mây nào đâu!"
Chung Tình nhìm nét mặt thiết tha của Tiếu Tiếu, rút thẳng về sau: "Không cần khi dễ tiểu bối, rõ ràng em cũng có thể đổi tên thành `khổ tình´ mà!"
- "Ừ, đồng thời còn có thể gọi cậu là `si tình´, `lạm tình´, `tuyệt tình´, `vô tình´, `cơ tình´, ..." An Hảo giơ từng ngón tay đếm đếm.
Chung Tinh nhất thời sụp đổ: "Em không đổi nữa, không ra làm sao..."
"Đổi cái gì?" Một cái đầu đột nhiên từ phía sau thò đến.
Tiếu Tiếu bị sợ đến giật mình, hét lên một tiếng rồi phản ứng trong nháy mắt cầm cuốn tư liệu thật dày trong tay cuộn lại rồi đập tới tấp.
'Lưu mỹ nhân' ôm đầu "Ây da ây da" lui về phía sau một bước, mặt phẫn hận chỉ vào Tiếu Tiếu : "Cô muốn giết chết người à?!"
"Ặc, ngại quá chơi đánh chuột mãi thành thói quen..." Tiếu Tiếu phủi phủi tay, xin lỗi mà chẳng có chút ý tứ nào.
'Lưu mỹ nhân' nhìn về phía An Hảo nhờ giúp đỡ, An Hảo lại cười híp mắt kéo Chung Tình: "Chao ôi, đối nhân xử thế như cậu thật khiến chị đây cảm động! Đi, chị đây mời cậu ăn cơm, không thể nào cứ ở đây làm bóng đèn nha!"
'Lưu mỹ nhân' nhất thời im lặng ngưng nghẹn: "Mang tôi theo với, tôi cũng vừa đói bụng..."
Chung Tình nháy mắt với hắn: "Mỹ nhân đang ở bên, còn theo bọn em xem náo nhiệt làm gì!"
'Lưu mỹ nhân' theo ánh mắt hắn nhìn sang thấy Tiếu Tiếu đang gặm cắn đống tài liệu trên bàn cuồng loạn, nhất thời rùng mình, càng thêm nghẹn hong mà im lặng, quay đầu tìm An Hảo và Chung Tình nhưng hai người bọn họ sớm đã không thấy bóng dáng.
"Thế nào mà tất cả mọi người còn chưa đi sao?" Đang thời điểm mọi người trong phòng như lũ quỷ múa loạn, giọng nói âm bass của Chung Ý như cái khóa, chỉ một thoáng đem thế giới này quy về yên tĩnh. Rồi sau đó mọi người lại bày ra cái cách đối đãi nhau khách khí mà dối trá.
Chung Ý cũng không để ý lắm đến dáng vẻ, nhẹ nhìn một chút liền sáng tỏ, mọi người cũng tự giác tiếp tục vùi đầu gian khổ, nhất thời, trong phòng làm việc trừ âm thanh "răng rắc" - tiếng đánh máy cùng "soạt soạt" - tiếng lật tài liệu, không còn một tia tạp âm nào.
Bình thường vào thời điểm này, Chung Ý vẫn còn ở phòng làm việc của mình, cũng không biết thế nào, thư ký hỏi thăm bữa tối hắn muốn ăn gì để ra ngoài mua, đột nhiên muốn một lần làm anh trai tốt, vì vậy thu dọn đồ đạc tính toán về nhà ăn cơm trước rồi sẽ tiếp tục. Nhưng ai biết, hắn hứng thú nghĩ một lần chăm sóc em trai mình, nhưng người ta cũng không cho hắn cơ hội. Chỗ ngồi trống không hiện lên, chủ nhân của nó hiển nhiên đã sớm vứt bỏ việc làm thêm giờ không để ý mà đi thỏa mãn cái bụng của mình trước.
Chung Ý khẽ cười một cái lắc đầu, vừa định rời đi, ánh mắt lại quét qua mặt bàn đặt các loại vật dụng nhỏ nhỏ cùng với nhiều đồ ăn vặt, cùng với những chiếc bàn khác một mảng sạch sẽ, chỉ có đồ văn phòng phẩm và tư liệu, càng dễ nhận ra.
Chung Ý âm thầm lắc đầu, thật đúng là vật cũng như chủ, phô trương không chút che giấu sở thích của mình. Khiến cho Chung Ý hoang mang, rõ ràng là người có bộ dạng thích ồn ào, nhưng cũng có thể có bày trí nơi làm việc ấm áp làm lòng người vui vẻ thế này. Thật đúng là mâu thuẫn.
Vừa định xoay người đi, ánh mắt lại quét đến chiếc điện thoại mềm mại, không khỏi than thở, tính khí xúc động thế này, ngược lại thấy cũng thật xứng đôi với cái bàn. Giơ tay lấy cái điện thoại kia, bỏ vào túi rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng hiên ngang biến mất ở cửa, Tiếu Tiếu thở một hơi nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái khẽ nói thầm: "Thần thánh cuả tôi ơi, 'Lưu mỹ nhân' anh không tốt lành gì luôn chạy qua bên này còn chưa tính, thế nào mà ngay cả BOSS cũng tới thăm. Còn 'vui mừng' đi về như vậy, hành tôi bị bệnh tim phổi luôn rồi." Vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện cho An Hảo, điện thoại vừa thông liền nổ tung một tràn như popcorn răng rắc: "Chao ôi, tôi nói này An Hảo, may là cô đi sớm, BOSS vừa giá lâm, tôi khẩn trương đến thiếu chút nữa là quên hít thở thiếu khí mà chết! Tôi thân thiết nhắc nhở cô một chút, cái bàn của cô có thể khiêm tốn hơn một chút hay không? Vừa rồi BOSS đứng trước bàn của cô thật lâu, vẻ mặt …. Này này, An Hảo sao không nói chuyện nha..."
- "Tôi là JOSEN, An Hảo quên mang theo điện thoại, tôi vừa cầm theo đưa cho cô ấy, còn có chuyện gì cần chuyển lời sao?"
Đầu kia sau hai giây yên tĩnh, dứt khoát cắt đứt liên lạc. Chung Ý bên này nở nụ cười nhẹ như đang bày trò đùa dai, thì ra An Hảo và đồng nghiệp bí mật đối xử với mình như rơi vào tay kẻ địch như thế.
Tiếu Tiếu nằm trên bàn gào khóc thảm thiết: "Tôi không muốn sống tôi không muốn sống, ai cũng đừng ngăn tôi!!!"
' Lưu mỹ nhân ' không biết lúc nào lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện, ở bên cạnh cười om sòm: "Có muốn cho cô muộn sợi dây treo ngược lên không?"
Tiếu Tiếu một tát vỗ vào cái tên hoa hòe là hắn trước mặt: "Muốn chết cũng kéo anh cùng nhau chết chung!"
- "Ôi ôi quân tử động khẩu không động thủ! Hơn nữa tôi còn chưa sồng đủ nên không cùng cô thực hiện ý tưởng uyên ương bỏ mạng ấy đâu!"
- "Xí! Ai thàm anh chứ! Tự mình đa tình!"
- "Ơ, lời này hỏi rất hay, người như tôi đây rất hiếm, chính là một cường gia liên tính* chứ sao... Không so được với ngài, khí thế này như là vật cách điện*"
* tạm edit T^T
- "Anh... Hừ! Vật cách điện thì sao? Dù sao thì An Hảo không lạ gì anh là được!"
Mặt ' Lưu mỹ nhân ' nhất thời sụp đổ, không có cốt khí cầu xin tha thứ: "Bà cô à con sai lầm rồi không được sao? Con mời bà ăn cơm nhận lỗi, chỉ cần bà về sau, trước mặt An Hải nói tốt cho con vài câu nhaaaa..."
- "Xì! Tôi đường đường là Tiếu Tiếu há có thể vì một bữa cơm mà có thể bị thu mua hay sao?"
- "Hai bữa thì sao?"
An Hảo và Chung Tùnh mới vừa ngồi xuồng gọi món, Chung Ý đã điện thoại đến, mở miệng liền hỏi: "Các người đang ở đâu?"
Sau khi Chung Tình bái địa chỉ, đầu kia liền gác điện thoại. Bên này bạn học Chung Tình vẫn còn nhíu lông mày không nghĩ ra: "Tại sao là ' các người' mà không phải ' em '?"
An Hảo thấy hắn đem lông mày nặn thành cá hoa, thuận miệng hỏi: "Ai muốn tới đây sao?"
- "À, anh em."
An Hảo uống hớp nước lại bị sặc trong cổ họng, Chung Tình giúp cô vỗ lưng, cô lắc đầu dùng sức ho khan hai tiếng mới trở lại bình thường. Thế nào mà vào lúc ăn cơm lại đụng phải vị thần này? An Hảo thật sự có chút sợ. Cũng không biết tại sao, vừa thấy hắn, An Hảo liền tự nhiên muốn tránh. Giống như từ nhỏ hắn đã có một cỗ khí thế áp bức người khác, mỗi khi đi cùng với hắn, liền không tránh khỏi chột dạ hốt hoảng. An Hảo làm bộ đang uống nước, cũng đang âm thầm tránh tiệm này làm gì mà mang thức ăn lên chậm vậy, ăn xong sớm một chút thì thời gian chịu hình ít một chút.
Thời điểm Chung Ý dừng xe khi đến nơi, điện thoại của An Hảo trong túi vang lên. Chuông gọi đến là một giọng nói trong veo mềm dẻo: ' Đại mỹ nữ ơi, nhạtn điện thoại kìa... ' Tiếng chuông ồn ào ở bãi đậu xe vang lên chói tai, khiến cho người dỗ xe bên cạnh nhìn sang bằng ánh mắt quỷ dị. Chung Ý ngẩn ra, bất đắc dĩ day day thái dương, bật cười.
Vốn không muốn nhận, nhưng đối phương rất kiên nhẫn lại gọi vào. Mang theo tiếng chuông đi thế này thật sự không tiện lắm. Chung Ý đóng cửa xe, vừa đi ra ngoài vừa kấy di động ra ấn xuống phím call: "Alo"
Trầm mặc. Trong không khí như đột nhiên toát ra một lượng lớn mùi thuốc súng, từng phần tử không khí trong hơi thở cũng hàm chứa sự xao động, chỉ cần một mồi lửa, trong nháy mắt là lan cháy khắp đồng cỏ. Chung Ý vốn lười nhác nghe chợt toàn thân căng thẳng, như dã thú lên dây cót. Hắn dừng bước, lấy điện thoại ra trước mặt, rủ mắt nhìn về phía màn hình sáng. Người gọi đến - Cọc gỗ của em.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khàn vang lên, lành lạnh lại cứng rắn: "Là người kia?"
Chung Ý đột nhiên yên lặng cười, nhấc chân như không có việc gì tiếp tục đi về phía phòng ăn, cách cửa sổ sát đất, xa xa hắn đã thấy bòng dáng bộ quần áo đỏ rực thật dễ nhìn.
"Tìm An Hảo sao?" Chung Ý không nhanh khômg chậm hỏi, giọng nói không nhẹ cũng không nặng. Nhân viên phục vụ kéo cửa ra, hắn sải bước đi bề hướng góc cửa sổ. "Anh chờ chút, có người tìm cô." Điện thoại đi động vừa đúng thả đến trước mặt người đang vùu đầu phấn đấu.
An Hảo giật mình, kinh ngạc nhìn bàn tay hắn duỗi ra, Chung Ý chau chau mày, giọng nói không cao không thấp: "Điện thoại tìm cô."
"A..." An Hảo cuồng quýt nhận lấy, sau khi "Alo" một tiếng liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chung Tình nhét một thìa cơm vào miệng, ngọng nghịu ừng ực một tiếng thay cho chào hỏi.
Chung Ý ngồi xuống bên cạnh hắn, gọi nhân viên phục vụ, chỉ vào phần ăn của An Hảo đối diện: "Cho tôi phần như cô ấy."
Chung Tình bên cạnh lập tức sặc, ho mãnh liệt mấy tiếng lại cầm ly nước lên uống hết mấy ngụm, lúc này mới thở nổi, quay đầu nhìn Chung Ý nghi hoặc: "Không phải anh không ăn cá sao?"
Chung Ý liếc xéo hắn một cái, cười như không cười, nói: "Thỉnh thoảng thử một chút mới mẻ cũng chưa hẳn không thể."
Chung Tình hừ hừ hai tiếng, gương mặt không tin.
Thời điểm chờ đợi moqn ăn mang lên, Chung Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bíng dáng màu đỏ nhỏ nhắn, đưqng đưa lưng về phía hắn, không nghe được tiếng nói cũng khọng thấy được nét mặt của cô. Đèn đường hắt ánh sáng bao phủ lên người cô, giống như xung quanh cô có một tầng hơi nước tỉ mỉ lưu chuyển.
Chung Ý cong ngón trỏ lên gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn, con ngươi đen nhánh ánh sáng lấp lánh, bên môi dâng lên nụ cười mỉm như có như không.
Cọc gỗ của em...sao?
Hết chương 26.