Bởi vì có lời nhận xét tích cực của trưởng phòng, nên Lan Nhi được ký hợp đồng chính thức một năm với vị trí chuyên viên tác nghiệp tín dụng phòng hạch toán.
Em vui lắm, ngay hôm đó kéo tôi đi mua hoa quả mời phòng.
Giữa tháng mười hai, trời lạnh buốt, thế nhưng nụ cười em rạng ngời như toả nắng, làm sáng bừng một góc phố ảm đạm.
"Vui đến vậy sao?" Đi bên cạnh, tôi bất giác cũng nhoẻn miệng cười.
"Đương nhiên rồi. Từ nay em chính thức trở thành đồng nghiệp của chị đấy."
"Vậy em thích quà gì?"
Ánh mắt em đầy mong chờ, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại vô cùng trầm tư. "Hừm, để em nghĩ đã nhé."
"Cứ tự nhiên."
Chúng tôi dừng lại trước một sạp hoa quả, người bán hàng đon đả mời chào. "Hai cháu lấy gì nào? Nay toàn quả tươi mới về đấy."
Rõ ràng Lan Nhi ở nhà chính là một cô tiểu thư được nuông chiều, em không biết chọn hoa quả, lúng túng kéo tay tôi. "Chị Trang, mời chị, của chị hết."
Tôi cúi người, bắt đầu lựa một ít táo và khế.
"Em thích dâu tây chứ?" Tôi hỏi.
"Thích, nhưng đắt lắm, không mua nổi cho cả phòng đâu ấy."
Tôi không nói gì, cầm lên một khay dâu tây Mộc Châu, nói: "Cái này tính tiền riêng cho cháu nhé."
Em kinh ngạc ôm lấy tay tôi. "Mua một hộp không đủ đâu."
"Chị mua cho em mà, để ở chỗ ngồi mà ăn."
"Vậy em không khách sáo nhé."
Nhìn em nâng niu hộp dâu nhỏ, nụ cười xinh đẹp trên môi tràn ngập hạnh phúc, trong lòng tôi cũng xốn xang.
Trên đường trở về văn phòng, em tủm tỉm cười nói: "Mẹ em hỏi dạo này có vẻ dính lấy chị suốt hả?"
Tôi có chút chột dạ. "Em bảo sao?"
"Thì đồng nghiệp bình thường, ngoài giờ đi chơi cùng nhau chút có sao đâu."
"À..."
"Mẹ còn nói nghiệp vụ của chị rất tốt, cứ ở cạnh học hỏi cũng ổn."
"Không đến mức ấy đâu. Trong phòng mình còn nhiều anh chị giỏi hơn chị rất nhiều."
Em bĩu môi, huých nhẹ tôi một cái. "Nhưng em chỉ thích chị thôi."
Lời nói ra vô cùng tự nhiên, không có một chút suy nghĩ khác biệt, ấy vậy mà lại khiến trái tim an tĩnh trong lồng ngực tôi bất giác rung lên.
Tôi biết mình bắt đầu không ổn.
Một tuần sau đó là tới Giáng sinh.
Không khí trên văn phòng có phần nhộn nhịp hơn mọi ngày. Mặc dù chúng tôi không phải tiếp đón khách hàng như các phòng giao dịch hay bộ phận quan hệ khách hàng, nhưng cả trung tâm tác nghiệp tín dụng vẫn mua cây thông noel đặt ở cửa ra vào, còn giăng đèn led nhấp nháy, dán lời chúc trên cửa kính từ mấy ngày trước rồi.
Cả ngày hôm ấy, em thi thoảng mở điện thoại xem tin nhắn, còn tủm tỉm cười rất nhiều.
Có lẽ em đã có người em thích, trong lòng tôi bỗng nhiên trống trải.
Đối với không khí háo hức rộn ràng của mọi người, tôi cũng chỉ lén lút mà vui lây. Như một kẻ vụиɠ ŧяộʍ, chỉ trực chờ người khác hạnh phúc, để trái tim mình dù đứng không gần cũng được thưởng thức cái bầu không khí lan toả kia.
Vậy mà cũng ngần ấy năm rồi, tôi chưa có nổi hạnh phúc cho riêng bản thân.
Cuối giờ, khi mọi người đã rục rịch chuẩn bị ra về, tôi cố gắng tự nhiên hỏi em: "Tối nay em có rảnh không?"
Gương mặt em thoáng sửng sốt, cuối cùng áy náy đáp lời: "Em lại có hẹn với mấy con bạn thân mất rồi."
"Ừ, vậy chúc em giáng sinh vui vẻ."
Tôi tỏ ra bình thường, quay trở lại nhìn vào màn hình máy tính. Thật ra đã chẳng thể nào tập trung vào công việc được nữa.
Ở bên cạnh em một thời gian, tôi quên mất em còn có những mối quan hệ thân thiết khác, có khoảng trời của riêng em.
Và tôi cũng chỉ là một phần nào nhỏ bé, sự hiện hữu mơ hồ trong cuộc sống của em mà thôi.
Bà tám xuyên lục địa ngóc đầu sang bàn tôi, trên vai đã khoác túi đẹp xúng xính chuẩn bị đi chơi rồi. "Ê Trang, chị mày quên mất. Sinh nhật vui vẻ nha, đi chơi đi đấy đừng có mà ru rú ở nhà." Dứt lời, chị Yến vẫy vẫy tay, mất hút sau cửa ra vào.
Phải rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi.
Giáng sinh cách đây hai mươi tám năm, mẹ bỏ tôi trước cổng cô nhi viện, trong tiết trời mưa phùn lạnh lẽo.
May mắn được sư cô phát hiện ra sớm, không có lẽ tôi đã tím tái mà chết dần vì lạnh.
"Sinh nhật của chị hả? Sao không nói cho em biết?"
Em cao giọng hỏi, dường như có một chút hờn trách.
"Thật ra chị cũng không nhớ." Tôi nói dối rất tệ, nhưng chí ít là nó khiến tôi cảm thấy an toàn hơn.
Em đẩy ghế lại gần tôi, tần ngần hỏi: "Hay chị đi chơi cùng bọn em không? Chỉ có vài đứa thôi, không nhiều ấy."
"Thôi, chị đi theo sẽ mất tự nhiên. Với lại, chị cũng định ghé qua cô nhi viện thăm bọn trẻ và sư cô một chút."
Em cũng không cố níu giữ, chúng tôi chia tay nhau tại hầm gửi xe.
Hôm nay lại là một ngày mưa. Tuy không nặng hạt, nhưng vô cùng lạnh lẽo.
Mấy năm yêu Phương, sinh nhật tôi cũng chỉ có một mình. Bởi cô ấy một là không nhớ, hai là còn cùng gia đình tới nhà Thờ, bởi gia đình cô ấy theo Đạo Thiên Chúa.
Thật ra, tôi cũng từng có lúc quên mất ngày sinh của mình. Bởi đối với tôi mà nói, đấy cũng chính là ngày khiến tôi cảm thấy đau đớn nhất.
Ngày mà tôi bị bố mẹ ruột sinh ra rồi vứt bỏ.
Không ít lần, trong thâm tâm tôi từng tự hỏi, rằng suốt hai mươi mấy năm qua, bố mẹ có một lần từng về lại chỗ cũ để tìm tôi không? Họ có từng cảm thấy hối hận vì ngày ấy đã sinh ra hay bỏ lại đứa con gái tội nghiệp này?
Có lẽ là không đâu.
Nếu cần tôi, nếu thương tôi, nếu nhớ tới tôi... họ đã trở về bên tôi từ lâu lắm rồi.
Lang thang một mình trong phố đông, cuối cùng tôi vẫn không chịu đựng được mà quay trở về căn hộ thuê ở chung cư nhỏ lâu đời của mình. Bởi chỉ có vẻn vẹn năm tầng, nên cũng chẳng có nổi một chiếc thang máy.
Tôi mệt mỏi leo từng bậc thang bộ, nghe tiếng còi xe rộn ràng dưới con phố tập nập mà càng cảm thấy trống trải cô đơn.
Gần hết ngày rồi, chúc mừng sinh nhật tôi.
Chỉ là không ngờ, hôm nay trước cửa nhà lại có người chờ đợi.
"Lan Nhi?" Tôi kinh ngạc gọi.
Em ngồi dựa lưng vào cánh cửa, đầu hơi gục xuống dường như là ngủ quên. Nghe tiếng tôi gọi, em giật mình mơ màng tỉnh giấc. "Chị Trang, sao đi lâu vậy?" Hình như ngồi đây đã lâu, vội vàng đứng dậy làm chân em tê nhũn, ngã nhào về phía trước.
Tôi theo phản xạ, hốt hoảng nắm lấy tay em, kéo em ôm trọn vào lòng.
Hương thơm ngọt ngào của em sộc vào cánh mũi, trong giây lát khiến trái tim tôi như hẫng một nhịp.
Mắt đối mắt, tưởng chừng cả thế giới ngoài kia tĩnh lặng, chỉ còn lại chúng tôi.
Em giật mình, vội vã đẩy tôi ra. Gương mặt em đỏ lựng, xoay người cầm lấy một chiếc hộp nhỏ đang đặt trên mặt đất. "Chờ chị lâu quá, không biết bánh kem đã bị chảy chưa. Ừm, chị Trang, chúc chị sinh nhật vui vẻ."
Món quà đầu tiên tôi nhận được từ một ai đó.
Mắt sớm đã đỏ hoe, cố gắng kiềm lại xúc động đang dâng trào trong lòng. Tôi run run nhận lấy chiếc bánh, ôm nó trên tay như món quà trân quý nhất trong cuộc đời.
"Cám ơn em. Cám ơn rất nhiều."
Tôi mỉm cười, lại phát giác trên má lạnh lẽo. Cuối cùng cũng bật khóc.
Em kinh ngạc nhìn tôi, môi xinh hé mở, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Đã bước sang ngày mới rồi.
Em thở dài, cầm lấy hộp bánh đặt lên tủ giày dép ở hành lang. Ánh đèn vàng vọt rọi xuống hàng mi em cong dài, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng âu yếm.
"Nào, để em ôm chị một cái."
Không đợi tôi phản ứng, em bước tới, dang tay ôm tôi vào lòng.
"Chị Trang." Em thì thầm gọi, "Chúc chị của năm hai mươi chín tuổi sẽ thật sự hạnh phúc."