Tới nơi đã là hơn hai mươi phút sau.
"Nhi đâu chị?" Tôi vội vã kéo tay chị Yến trong phòng hát nhốn nháo. Hình như bà chị này cũng đã bắt đầu mơ màng, chỉ vẩy vẩy tay lung tung, "Nó ra ngoài rồi hay sao ý mà? Chẳng thấy đâu."
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chạy khắp nơi tìm em.
Cuối cùng lại thấy em đang co ro ngồi bệt ở cầu thang thoát hiểm.
"Nhi, Nhi à, về đi. Chị đưa em về." Tôi cởϊ áσ khoác, choàng lên vai của em, trong lòng bỗng nhiên đau nhói.
Em mơ hồ nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. "Chị Trang? Sao chị lại bỏ em một mình?"
"Chị xin lỗi, giờ mình về trước đã nhé. Thằng Bảo nó đâu rồi?"
Tôi đỡ em dậy, ôm lấy cơ thể không còn chút sức lực của em mà cảm thấy chính mình cũng trở nên nóng nảy.
Em vẫn bướng lắm, đẩy tôi một cái. "Chị buông ra, để em tự đi."
Nhưng cơ thể em lảo đảo ngã vào lòng tôi lần nữa, chưa được vài giây sau em đã lại bật khóc.
"Em sao vậy Nhi? Vì sao lại uống nhiều như vậy?" Tôi đau lòng gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt em, nhìn em nức nở mà tim cứ nhói lên từng đợt. "Đừng khóc, nói chị nghe được không?"
Em lắc đầu, có lẽ đã khóc nhiều đến mức tay chân đều mềm nhũn.
Đằng sau đột ngột vang lên tiếng bước chân, người con trai ấy thấy tôi liền kinh ngạc.
"Ơ chị Trang? Chị đến từ bao giờ đấy ạ?" Bảo từ đâu xuất hiện, trên tay vẫn còn cầm cốc nước chanh muối, có lẽ là mang tới cho em. "Em đây rồi Nhi, làm anh tìm em mãi. Sao lại khóc nữa rồi?"
Khoảnh khắc cậu ấy nâng tay, định kéo em trở lại bên mình, tôi bất ngờ giữ lấy eo của em.
"Sao em lại để Nhi uống say đến vậy? Em là bạn trai con bé mà không biết như vậy rất nguy hiểm hả? Lại còn để em ấy đi lung tung trong tình trạng không chút phản kháng, nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sẽ thế nào?" Tôi thực sự tức giận rồi.
Không chỉ Bảo, mà đến em cũng ngẩng đầu nhìn tôi kinh ngạc.
"Em xin lỗi, em không cố ý. Tại em can Nhi không được." Bảo bối rối gãi đầu, xem ra cũng bất lực lắm, "Để em đưa Nhi về nhà."
Bảo dang tay, định đón lấy em. Thế nhưng chính em lại là người giật mình giãy nảy, vội vã ôm chặt lấy cổ tôi. "Không, không muốn. Không muốn đi đâu cả."
"Nhi à, anh Bảo đây, để anh đưa em về nhà nhé."
"Không, không đi."
Em lại òa khóc, ra sức bám chặt lấy tôi. Một mảng vai áo đã lạnh lẽo vì nước mắt em rơi xuống, từng mạch máu trong tôi như nghẽn lại.
Tôi vì em mà khổ tâm đến vậy, chẳng còn cách nào dứt ra.
"Để chị đưa Nhi về." Tôi thở dài, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn của em. Đối với cậu con trai đang đứng ngẩn ngơ trước mặt, đành lựa giọng trấn an, "Không sao đâu. Giờ Nhi say thế này, em mà đưa về thì sếp Hạnh sẽ nghĩ không hay. Tốt nhất là cứ để chị."
Bảo suy cho cùng vẫn là một người con trai hiểu chuyện, cậu chỉ gật đầu nói. "Vậy em nhờ chị nhé."
Dứt lời, Bảo cùng tôi đỡ Nhi xuống xe taxi, vì tôi không dám mạo hiểm để em ngồi sau xe máy mình trong tình trạng say đến như vậy. Em liên tục gạt tay của cậu ấy, dán chặt cơ thể lên người tôi.
Cả chặng đường trên xe taxi, em chỉ gục đầu trên vai tôi mà mê man.
"Chị Trang?" Em đột nhiên gọi.
"Ừ?" Tôi vội nghiêng đầu nghe em nói.
"Tại sao chị lại thích con gái?"
Tôi thực sự rất khó trả lời.
Thấy tôi im lặng, em lại gục đầu vào vai tôi, lẩm bẩm, "Em ghét người đồng tính, luôn khiến em rơi vào khó xử."
"Chị biết."
Vốn dĩ đã không có cơ hội, lời này của em lại càng đem hi vọng của tôi nhấn chìm xuống biển sâu.
Làm bạn với tôi, có lẽ em cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều rồi. Thích em, tôi càng phải chôn chặt không dám thổ lộ. Đến cái quyền được đơn phương, tôi hiện tại cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu em biết được người con gái đang ôm em trong lòng, cũng vì em mà trái tim hỗn loạn bao nhiêu, có lẽ em cùng tôi sẽ thực sự kết thúc.
Vất vả lắm mới đem em xuống khỏi xe taxi được, tôi đứng trước cổng ngôi nhà rộng lớn của em mà tìm số điện thoại của sếp.
"Chị Trang." Em gọi, vẫn như cũ ôm lấy cổ tôi.
"Đừng quậy, để chị gọi cho mẹ em."
Không ngờ, em lại giằng lấy điện thoại của tôi, tắt luôn cả nguồn.
"Nhi à..." Tôi khổ sở nhìn em say rượu, trong lòng vô cùng lo lắng, "Đứng ngoài này em sẽ trúng gió đấy."
"Em say rồi." Em nói.
"Ừ, đưa điện thoại đây chị gọi mẹ em."
"Mẹ sẽ mắng em đấy."
Tôi kéo áo che chắn cho em thật kín, thở dài hỏi: "Vậy chị phải làm sao đây?"
"Em về nhà chị."
Kinh ngạc nhìn em, tôi bối rối. "Chuyện này..."
"Không thích sao?" Em lạnh giọng.
"Chị không có ý đó."
"Vậy đi."
Chẳng cần tôi phản ứng, em lảo đảo bước ra vẫy taxi. Tôi hốt hoảng giữ lại em, nhưng tài xế đã đỗ xịch tới. "Cháu muốn về chung cư Minh Khai." Em hất tay tôi, mở cửa xe bước vào.
Rốt cuộc lại đành mang em về nhà mình.
Cả chặng đường, em vẫn liên tục gọi tên tôi, lẩm bẩm những điều không thể hiểu được. Tôi để em dựa vào trong lòng, tuỳ ý cấu véo rồi đánh mắng.
Điều gì lại khiến em buồn đến vậy?
Bác tài thi thoảng kỳ lạ liếc nhìn chúng tôi qua guương chiếu hậu, hắng giọng một cái. Tôi thở dài, cúi đầu xin lỗi.
Dừng lại trước cổng chung cư, thật khó khăn mới đỡ được em đang náo loạn trèo lên ba tầng lầu.
"Được rồi mà, đừng nghịch." Tôi một tay ôm lấy cơ thể của em, một tay tra chìa khoá vào trong ổ, "Lát nữa mẹ em mà gọi thì để chị nghe điện thoại."
Em mông lung nhìn tôi, mỉm cười thật ngọt ngào.
Đỡ em nằm lên giường, tôi dịu giọng dỗ dành em. "Em nằm một chút, chị đi pha nước giải rượu cho em nhé."
"Chị định bỏ mặc em nữa chứ gì?" Em cảnh giác ngó ra ngoài chăn.
Tôi cười khổ, xoa xoa đầu em. "Đây là nhà chị mà."
Đứng trong bếp, tôi nhanh tay pha cho em một cốc nước gừng. Nghe nói nước gừng giải rượu rất tốt, uống cũng ấm bụng hơn nhiều so với chanh muối.
Chỉ là trong tôi có chút rối loạn. Lần đầu tiên, em ở lại nhà tôi.
Cầm cốc nước định tiến vào phòng ngủ, không ngờ em đã đứng ở sau lưng tôi từ lúc nào.
Tôi giật mình, vội đỡ lấy em. "Sao em không nằm trên giường mà lại đi ra đây? Lạnh lắm đấy, đừng để nhiễm gió."
"Chị Trang." Hơi thở em nồng nàn mùi rượu, lại khiến cho thần trí tôi thêm chút mê man.
"Ừ?"
Em vòng tay ôm lấy cổ tôi, đôi mắt trong trẻo thường ngày trở nên mơ hồ. "Em thích chị."
Chuyện gì thế này...
"Nhưng em không phải đồng tính."
Em đánh gãy rối loạn trong tôi ngay lập tức. Tôi gượng cười nhìn em, cố gắng dỗ dành, "Chị biết. Giờ em uống cốc nước này trước nhé?"
Thế nhưng, em kéo mặt tôi lại gần, kiễng chân hôn lên môi tôi.
Giật mình, bước chân tôi vô thức lùi lại tránh né. Em càng được đà áp sát tôi, hàng mi dài nhắm lại, lần nữa kéo tôi xuống hôn nồng nhiệt.
Em say, em chắc chắn say thật rồi.
Nụ hôn của em vừa mạnh bạo lại rất đỗi vụng về. Em cắn mạnh lên môi của tôi, đến mức cảm giác trong khoang miệng đã nồng nặc mùi máu. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn len vào trong miệng, hỗn loạn quấn lấy lưỡi tôi, không để tôi còn đường trốn tránh.
Chỉ vài giây sau, em đã thở dốc gục xuống hõm vai tôi. Ở khoé miệng vẫn còn vương lại một sợi chỉ mảnh ấm nóng.
"Chị Trang." Em ở trong lòng tôi thì thầm, "Đừng thích con gái nữa. Như vậy em mới có thể làm bạn với chị được."