Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 996: Anh có tiền không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đột nhiên Anh Nguyệt thả tay Linh Trang ra, nói nhỏ: “Chị Linh Trang, em mót quá, em đi vệ sinh một lát. Chị ngồi ở đây chờ em”

Nghiêm Linh Trang ngồi ở trên ghế dài được thiết kế riêng cho khách của cửa hàng, Anh Nguyệt lại nấp trong bóng tối lén quan sát Chiến Hàn Quân.

Cô ấy muốn biết phản ứng thật sự khi Chiến Hàn Quân thấy Nghiêm Linh Trang Chiến Hàn Quân và Thu Liên đi vào bên trong, đa phần Chiến Hàn Quân ôm Hổ Tử đứng sững ở bên cạnh tựa như tượng đá mặc cho Thu Liên tự lựa chọn.

“Ông xã, anh xem cái này thế nào?” Thu Liên cầm một cái váy màu đỏ sẫm lên.

Chiến Hàn Quân gật đầu: “Ừ”“

Thu Liên vui vẻ cầm váy tính đi đến phòng thử đồ để thử.

giup-ba-cua-lai-me-nhe-996-0

“Đồ này tôi mua”

Nghiêm Linh Trang nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì giật mình khiến gậy dò đường rơi xuống đất. Cô khom lưng nhặt cây gậy lên, sau đó nghiêng người đưa lưng về phía giọng nói kia.

Trong lòng hỗn loạn.

Cho dù thế nào cô cũng không muốn cho anh biết chuyện cô bị mù. Không muốn khiến anh lo lằng cho cô.

Cô đã quên chuyện mình đã tẩy trang.

Ánh mắt lạnh lo lõi đời của người phục vụ chuyển qua Chiến Hàn Quân, mặc dù giá trị nhan sắc nghịch thiên của Chiến Hàn Quân làm cô ta rung động nhưng khi nhìn thấy áo phông giá rẻ trên người anh thì cô ta gán cho anh cái định nghĩa “bình hoa” đẹp chứ không xài được.

“Anh có tiền không?” Người phục vụ hỏi bằng giọng khắc nghiệt.

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Không có tiền thì không mua.”

Người phục vụ bị khí thế của anh làm sợ hãi trả váy lại cho Thu Liên.

Trong mắt Nghiêm Linh Trang hiện ra vẻ hâm mộ lại ghen tị, người phụ nữ đó có thể được anh Quân che chở thật là có phúc.

Chỉ tiếc không phải ai cũng biết tích phúc.

Thuở nhỏ Thu Liên sống ở nông thôn, nghèo khó làm giới hạn sự hiểu biết của cô ta. Cô ta coi tiền còn quan trọng hơn tôn nghiêm Thu Liên không nhận quần áo từ tay người phục vụ mà sợ đầu sợ đuôi đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, nói: “Ông xã, đừng mua. Đồ mắc vậy, gần năm trăm triệu, lừa người à.”

Người phục vụ vốn chính là người nâng cao đạp thấp. Cô ta đã không còn kiên nhẫn với Thu Liên, khi nghe thấy Thu Liên nói bọn họ lừa người thì càng giận dữ.

“Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Đồ nhà quê nhà cô không mua nổi quần áo thì mắng tôi lừa người? Cô phải nói xin lỗi tôi ngay!”

Thu Liên bị dọa sợ run lẩy bẩy. Cô ta bắt đầu nói chuyện không lưu loát: “Tôi không…có ý đó. Đồ này chúng tôi mua không nổi, không cần”

Nhân viên bán hàng có lý không buông tha: “Không mua nổi? Không mua nổi mà chồng cô còn dám mạnh miệng? Không mua nổi thì sớm nói, lãng phí thời gian của tôi làm cái gì?”

Gương tuấn tú của Chiến Hàn Quân vô cùng khó chịu…

Nghiêm Linh Trang nhắm mắt, cơn giận dâng lên trong lòng.

Người phụ nữ kia thật không biết tốt xấu, xỉ vả tôn nghiêm của anh Quân như vậy!

Anh có nghèo cũng không muốn cô ta chịu uất ức.

Nhưng cô ta chẳng hề cho anh thể diện!

Chỉ năm trăm triệu mà đã quét sạch mặt mũi anh Quân!

Bỗng nhiên Nghiêm Linh Trang ném cây gậy dò đường đứng lên.

Khí thế nghiêm nghị