Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 98: Ý cô thế nào?




Đột nhiên Chiến Hàn Quân ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm mặt Thanh Tùng, vẻ mặt cấn thận và lấy lòng khiến cho anh trông giống như một chàng trai trẻ không rành việc đời.

Lạc Thanh Du nhìn bố con hai người cẩn thận quý trọng đối phương thì trong lòng vui mừng cũng sợ hãi. Tình yêu thương của Chiến Hàn Quân với con trai sâu hơn cô tưởng.

*Bố” Chợt Thanh Tùng giang hai cánh tay nhào vào trong lòng Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân ôm Thanh Tùng thật chặt, khuôn mặt mười phân mê hoặc nở nụ cười ưu nhã mê người.

Chiến Anh Nguyệt đi tới trước mặt Lạc Thanh Du như cho cô có thêm lực lượng bền bi, bất chợt cô ấy vươn tay nắm lấy tay Lạc Thanh Du.

“Bố, con yêu bố” Thanh Tùng hôn trán Chiến Hàn Quân.

Hành động này khiến cho lòng Chiến Hàn Quân không ngừng rung động cũng có chút bất ngờ, anh cho là với mối thù không đội trời chung giữa anh và Lạc Thanh Du và sự ngu ngốc cùng thô bỉ của một người phụ nữ nông thôn như cô thì tất sẽ dạy con hận anh thấu xương.

Nhưng hành động Thanh Tùng hôn anh lại chân thành tha thiết biểu đạt tình yêu thương đối với anh khiến cho anh nhìn Lạc Thanh Du với cặp mắt khác xưa.

Cô không tưới tư tưởng thù hận cho con, điểm này khiến anh rất biết ơn cô.

*Bố cũng yêu con” Chiến Hàn Quân dịu dàng cười nói với Thanh Tùng.

Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân dịu dàng như thế, đó là sự đối xử quyến luyến mà có năm mơ cô cũng muốn nhận được, nhưng anh chưa từng đối xử dịu dàng với cô như thế.

Bỗng nhiên Chiến Hàn Quân nói: “Cùng bố về nhà được không?” Lạc Thanh Du run lên.

Chiến Anh Nguyệt nhìn vẻ mặt Lạc Thanh Du bất lực tuyệt vọng và nhỏ bé đáng thương thì chẳng biết tại sao đột nhiên sinh ra lòng trọng nghĩa giúp kẻ yếu thế, cô ấy bước tới kéo Thanh Tùng ra sau rồi nói với Chiến Hàn Quân: “Anh, mặc dù Thanh Tùng là con cháu nhà họ Chiến chúng ta nhưng nó cũng là đứa con do chị dâu mang thai tháng mười sinh ra, chị dâu còn ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn.

Chị ấy sinh hai đứa con trai cho anh, anh đã có Chiến Quốc Việt rồi thì hãy để Thanh Tùng lại cho chị dâu, như vậy mới công bằng”

Sự kiên nhãn của Chiến Hàn Quân đối với cô em gái vươn cánh tay ra ngoài này đã đến cực hạn: “Anh Nguyệt, đầy là chuyện của bọn anh, em không được phép nhúng tay vào”

Giọng anh lạnh lẽo, cả người tỏa ra khí thế hai tầng nước lửa mãnh liệt dọa Chiến Anh Nguyệt sợ đến mức trái tim đập loạn.

Chiến Anh Nguyệt tiếp tục nói, trong giọng nói vẫn có hơi không đủ khí thế: “Anh, em cũng vì muốn tốt cho thằng bé. Anh xem Thanh Tùng đáng yêu hoạt bát như vậy cũng là vì chị dâu dạy tốt. Anh cả ngày cau có nên Quốc Việt mới bị anh hun đúc trở nên… lạnh lùng như vậy!”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân bỗng dưng âm trâm khiến Chiến Anh Nguyệt lập tức ngậm miệng.

Bỗng nhiên Thanh Tùng nói: “Bố, cô út nói rất đúng. Mặc dù con rất yêu bố nhưng con cũng yêu mẹ. Con và Quốc Việt không thể bị hai người giành lấy, bố có thể chọn một trong hai đứa con và Quốc Việt, bất cứ ai cũng có thể ở cùng bố nhưng một người khác nhất định phải ở lại với mẹ.

Chiến Hàn Quân vô cùng ngạc nhiên, anh không nghĩ tới Thanh Tùng lại có suy nghĩ toàn diện như thế, anh bị lời nói quan tâm của Thanh Tùng thuyết phục.

Chiến Quốc Việt đi tới nói: “Bố, bố có thế kết hôn lại với mẹ, như vậy thì bố cũng sẽ không mất đi bất kỳ ai trong hai đứa con và Thanh Tùng.”

Chiến Hàn Quân đứng lên, hai đứa con trai thay phiên tấn công anh khiến anh không kịp ứng phó.

Nhất thời anh cũng mất đi chủ kiến, một lúc lâu anh mới lạnh lùng hỏi thăm Lạc Thanh Du: “Vậy ý của cô thì sao?”