Thanh An bỗng nhiên đứng lên: “Chú ơi, chú chờ cháu một chút”
Sau đó, Thanh An chạy xuống lầu, cô bé pha một ấm trà mà anh thích nhất, cẩn thận đưa tới: ‘Chú, mời chú uống trà.”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, cười nói: “Cám ơn.”
Chiến Hàn Quân lại nhớ đến bổn phận của mình, sau khi uống trà liền ngồi trên ghế đàn piano, nâng hai tay thon dài đặt lên trên phím đàn, nói: ‘Chú muốn thử bài “Hoa Bỉ Ngạn”“
Thanh An vui mừng không thôi: “Được ạ.”
Chiến Hàn Quân nhắm mắt lại, trong đầu vang lên giai điệu quen thuộc.
Có lẽ anh nhớ kỹ nên đã thuộc lòng bản nhạc mà Thanh An đã chơi trước đó.
€ó lẽ là ký ức từ trước dẫn lối, làm cho anh đàn xong mà không mắc phải lỗi sai nào.
Thanh An vỗ tay vui vẻ: “Chú ơi, chú đàn dễ nghe quá”
Chiến Hàn Quân chơi bài “Hoa Bỉ Ngạn”, tiếng đàn vang lên mãnh liệt, mang theo khí thế mạnh mẽ như thể vũ bão.
Đây cũng là lần đầu tiên Thanh An nghe được bố chơi bài hát này, rất thán phục nói: “Thì ra “Hoa Bỉ Ngạn” nên đàn như vậy sao?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Mỗi người đều có sự cảm nhận khác nhau về giai điệu, chú thì cảm thấy đây là giai điệu của tình yêu nên tiếng đàn mới da diết, mãnh liệt đến tận cuối bài”
Nói đến đây, Chiến Hàn Quân tự giễu cười rộ lên: “Cháu còn nhỏ, có thể đọc không hiểu ý nghĩa của khúc nhạc này. Vì vậy, không thể đàn ra được âm thanh đó, bởi nó chính là cảm giác nặng nề cửa sứ mệnh tình yêu, có lẽ lớn hơn một chút cháu sẽ hiểu được. Thế nhưng, ở tuổi này cháu đã có thể đàn khúc này thành như vậy, đã vô cùng tốt. “
Thanh An lại nói: “Cháu hiểu. Mẹ cháu đã nói với cháu rằng bài hát này được viết cho bố cháu, thông qua bài hát này để thể hiện cho bố thấy: “Sẽ không có vấn đề gì xảy ra, cho dù trong nhân gian phồn hoa hoặc đêm tối hoa nở trên con đường hoàng tuyền cô đơn, mẹ nhất định không bao giờ ngừng yêu bố”
Nụ cười của Chiến Hàn Quân đọng lại ở đáy mắt.
Một tia cảm động từ đáy mắt tràn ra.
Lần đầu tiên, đối với một người phụ nữ chưa bao giờ gặp nhau, anh lại sinh ra một cảm giác mạnh mẽ như vậy.
Thật muốn gặp cô, người phụ nữ nồng nàn lại dịu dàng này, không yêu thế giới náo phồn hoa.
Chiến Hàn Quân không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra ảnh của mẹ cô bé, trong lòng cảm thấy mất mát không giải thích được.
“Bố cháu có người vợ như mẹ cháu, thực sự rất có phúc khí.” Chiến Hàn Quân nói.
Thanh An lại chống cảm, ánh mắt cô bé chớp chớp: “Nhưng mẹ cháu nói, đời này gặp được bố, đã là may mãn lớn nhất của mẹ rồi”
Trong mắt Chiến Hàn Quân hiện lên một tia trầm lắng.
Tình yêu thuần khiết như vậy ai cũng khao khát có được.
Anh bỗng nhiên nhớ tới người vợ Thu Liên, nghĩ đến khoảng cách giữa vợ chồng bọn họ liền sinh ra một cảm giác xấu hổ về bản thân.
Anh không phải là một người chồng đủ tiêu chuẩn.
Thu Liên nói với anh rằng kể từ khi anh bị tai nạn xe hơi, anh đã xa lánh cô ấy, không còn được như trước. Thậm chí, khi cô ấy chạm vào, anh còn cảm thấy kinh tởm.
Anh biết như vậy rất không đúng, đã nhiều lần anh cũng cố gắng kìm nén tật xấu của mình, nhưng mỗi khi Thu Liên đến gần, anh sẽ sinh ra cảm xúc ghét bỏ không thể kiểm soát được.
Theo thời gian, tình cảm giữa vợ chồng họ nhạt nhẽo như nước.
Loại người đàn ông ích kỷ, vô trách nhiệm với người nhà đương nhiên không thể xứng đáng với một người phụ nữ trong sáng và xinh đẹp như mẹ của Thanh An.
Nhận ra suy nghĩ của mình sai lệch như vậy, Chiến Hàn Quân kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Anh lại có ý nghĩ đáng ghét đối với của mẹ Thanh An?
Khi đang trò chuyện với Thanh An, anh nhận được tin nhắn từ nhân viên: ‘A Nguyệt, anh mau tới đây, ngư dân trên công trường xảy ra chuyện.”
“Thanh An, hôm nay chúng ta đàn đến đây thôi.” Chiến Hàn Quân đứng lên nói.