Nghiêm Mặc Hàn nói: “Chiến Thanh An.
Cậu gọi con bé là Thanh An được rồi.”
“Được.”
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại với nhau, Chiến Hàn Quân rời đi.
Nghiêm Mặc Hàn thở hät ra, vô cùng khó chịu mà nói: “Rõ ràng nên là cậu cầu xin tôi, sao tôi lại có cảm giác như tôi đang cầu xin cậu vậy chứ?”
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Nghiêm Mặc Hàn đi đến vườn hoa Nhật Lịch báo cáo công việc với Nghiêm Linh Trang.
Trùng hợp, Thanh An cũng ở đó Nhìn thấy Thanh An, Nghiêm Mặc Hàn lập tức nói với vẻ cực kỳ tự mãn: “Thanh An, cậu đã tìm cho cháu một giáo viên dạy dương cầm, bảo đảm là sau khi nhìn thấy người đó thì cháu sẽ vô cùng thích cho xem”
Cách trở ba năm, từ một bánh bao gạo nếp béo tròn, Thanh An đã trưởng thành thành một cô gái thon thả mảnh mai. Mày đẹp như vẽ, đôi mắt long lanh như sông núi nhân gian, đẹp một cách sâu lắng. Đôi chân dài trắng nõn, mang đôi giày trắng, mang theo nét duyên dáng trưởng thành, lại không làm mất đi sự ngây thơ chân chất của người thiếu nữ.
Nghe thấy Nghiêm Mặc Hàn tìm một giáo viên dạy dương cầm cho mình, Thanh An lập tức bĩu môi phản bác: “Cháu không cần giáo viên, cháu chỉ muốn anh Diệp.
Phong luyện đàn giúp cháu thôi.”
Dường như Nghiêm Linh Trang đã hiểu ra nên không khỏi mở miệng hỏi với hàm ý sâu xa: “Anh ấy đồng ý làm giáo viên cho Thanh An ư?”
Nghiêm Mặc Hàn rất đắc ý: “Anh đã ra trận mà còn không thu phục cậu ta được sao?”
Nghiêm Linh Trang vô cùng vui sướng, Cô kéo Thanh An sang một bên, kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho cô bé: “Thanh An, vị giáo viên dạy dương cầm này của con từng gặp tai nạn về đầu nên bị mất trí nhớ, con tuyệt đối không thể kích thích người đó. Vì vậy, ở trước mặt người đó, con phải ngoan ngoãn.”
Thanh An trả lời qua loa: “Dạ biết.”
Nghiêm Linh Trang chỉ nói đến rồi thôi Dù sao cô cũng muốn để Thanh An tự mình trải nghiệm bất ngờ này.
Ngày hôm sau.
Dựa theo địa chỉ mà Nghiêm Mặc Hàn cung cấp, Chiến Hàn Quân đến biệt thự Hải Thiên đúng giờ.
Trên đường đưa Thanh An từ vườn hoa Nhật Lịch về biệt thự Hải Thiên, Diệp Phong vẫn luôn hướng dẫn cho Thanh An: “Lát nữa, gặp thầy dạy dương cầm thì phải lễ phép chào hỏi người ta. Nếu thầy khát thì nhớ rót nước cho thầy. Nếu thầy bất cẩn làm sai thì em cứ giả vờ như không phát hiện”
Thanh An rất khó hiểu: “Không phải chỉ là một giáo viên dạy đàn thôi à? Sao mọi người lại căng thẳng như thế chứ? Mẹ không cho phép em kích thích người đó, anh Diệp.
Phong thì không cho phép em làm khó người đó. Chẳng lẽ một người đàn ông trưởng thành như ông ấy còn mong manh dễ vỡ hơn cả búp bê sứ nữa ư?”
Diệp Phong nói: “Em đối xử với những người khác như thế nào, anh trai cũng không có ý kiến. Nhưng đối với ông ấy, em phải đối xử với ông ấy thật tốt. Bởi vì ông ấy xứng đáng được mọi người đối xử tốt.”
Cảm giác được anh trai Diệp Phong luôn cưng chiều mình lại vô cùng để tâm đến người giáo viên chưa từng gặp mặt đó, Thanh An ghen tị, không khỏi sinh ra hờn giận: “Em sẽ không.”
Khi xuống xe, Thanh An còn cố ý kéo dài thời gian Diệp Phong nghiêm mặt nói: “Em sắp đến muộn rồi, ông ấy không thích những bạn nhỏ đến muộn.”
Thanh An bắt đầu nổi giận: “Rốt cuộc ông ta là ai? Tại sao mọi người lại bắt em đối xử tốt với ông ta? Anh Diệp Phong, anh đã nói sẽ không bắt buộc em làm những chuyện em không thích mà. Vậy mà bây giờ anh lại bắt buộc em làm chuyện em không thích.
Em không cần thầy dạy đàn, mọi người lại cứng rắn bắt em phải học, lại còn đặt ra rất nhiều quy tắc cho em nữa. Em ghét thầy dạy dương cầm đó lắm.”
Chiến Hàn Quân lười biếng dựa vào cửa biệt thự, nhìn thấy cảm xúc của Thanh An khi chống lại anh mãnh liệt như thế thì ánh mắt của Chiến Hàn Quân trở nên thâm trầm.
Diệp Phong nảm tay Thanh An bước nhanh vào trong.
Khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân, trong lòng Diệp Phong cực kỳ xúc động.
Nhưng mà anh ta đã sớm được bệnh viện và tổng giám đốc dặn dò, tuyệt đối không thể kích thích cảm xúc của bố nuôi. Vì vậy, Diệp Phong đã cố gắng hết sức để biểu cảm của mình bình tĩnh như nước.
“Thầy giáo, tôi giao Thanh An cho thầy.”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi vào gương mặt của Thanh An, hơi kinh ngạc.
Anh chưa từng nhìn thấy cô bé nào xinh đẹp như vậy. Cô bé quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo.
Còn Thanh An, khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân, đã sớm hóa đá.