Vào lúc này, tổng giám đốc Nghiêm Linh Trang của công ty Á Châu đang ngồi trong văn phòng, bùng nổ cơn thịnh nộ như sấm vang giữa trời.
“Tôi đã chỉ hàng trăm tỷ để xây dựng biệt thự Ngọc Bích, không phải là đưa cho các người một công trình vớ vẩn, hôm qua một cơn bão táp, liền khiến tường vách bị đổ rồi, ai nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì không?”
“Tổng giám đốc hãy bình tĩnh, đây là lỗi của nhà thiết kế. Bản vẽ thiết kế có vấn đề.”
“Nhà thiết kế ở đâu? Gọi anh ta ngay lập tức cho tôi, khả năng có hạn thì đừng làm việc vượt quá khả năng của mình” Nghiêm Linh Trang tức giận.
A Nguyệt đã bị một số ngư dân hộ tống một cách thô bạo đến văn phòng nơi tổng giám đốc đang giáo huấn. Từ đằng xa, A Nguyệt đã nghe thấy giọng nói tức giận của tổng giám đốc, “Nhà thiết kế là óc bã đậu sao? Kết cấu đơn giản như vậy cũng làm sai được?”
Khi giám đốc Hoàng dẫn A Nguyệt vào, một vài ngư dân đá vào chân của A Nguyệt, khiến A Nguyệt quỳ xuống trước Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang ánh mắt trước nay vẫn luôn hướng về phía sau đầu, A Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.
Nghiêm Linh Trang quan sát anh, chỉ nhìn thấy mái tóc đen cương quyết bất tuân của anh.
“Bản vẽ là anh vẽ?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
A Nguyệt không nói.
Con ngươi đen như khói của Nghiêm Linh Trang chìm xuống sắc nét: “Tôi đang hỏi anh đấy? Trả lời tôi, anh bị câm hay là bị điếc?” Giọng nói của lạnh lùng và sắc bén.
“Không phải” A Nguyệt siết chặt hai chữ giữa hai hàm răng.
Nghiêm Linh Trang nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô ngây ngốc tại chỗ như bị sét đánh trúng.
Giám đốc Hoàng mảng: “A Nguyệt, anh nói dối. Vợ anh cầu xin tôi đưa anh ra ngoài, anh lại như vậy mà báo đáp tôi sao?”
A Nguyệt nhằm mắt lại, ánh mắt bất đắc dĩ.
Giám đốc Hoàng dùng gia đình anh để uy hiếp, anh đành phải thay đổi lời nói: “Một bộ phận bản vẽ là do tôi vẽ”
Giám đốc Hoàng nói: “Nhưng rõ ràng chính là bản vẽ của anh xảy ra vấn đề mà?”
A Nguyệt ngước mắt lên, đồng tử tĩnh mịch nhìn chãm chẵm vào giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng hơi thất thần, không ngờ ánh mắt của A Nguyệt lại kinh hãi đến vậy.
Khi Quan Minh Vũ nhìn thấy khuôn mặt của A Nguyệt, anh ta đã suýt ngã xuống đất vì kinh ngạc.
Là tổng giám đốc của anh ta!
Chiến Hàn Quân!
Quan Minh Vũ kìm nén sự kích động trong lòng, sững sờ nhìn Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang nghe giám đốc Hoàng nói rằng Chiến Hàn Quân đã cưới vợ khác, trái tim cô đột nhiên như xoắn lại.
“Quan Minh Vũ, Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh?” Nghiêm Linh Trang ôm ngực quặn thắt, cầu cứu Quan Minh Vũ vội vàng truyền lời cho nhân viên bảo vệ Quỷ Ảnh/Đi lấy Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh?”
Giám đốc Hoàng thấy A Nguyệt làm tổng giám đốc tức giận đến đau tim, muốn ninh nọt Nghiêm Linh Trang, lập tức tức giận bước tới và vung tay tát A Nguyệt một cái thật mạnh vào mặt.
Quan Minh Vũ bước tới, giơ tay đỡ lấy tay giám đốc Hoàng. Sau đó dùng lực đẩy một cái, cơ thể của giám đốc Hoàng giống như một con thiêu thân không trọng lượng bị ném lên không trung rồi rơi xuống một cách nặng nề.
A Nguyệt hơi kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Quan Minh Vũ.
Quan Minh Vũ ra tay với anh ta, ý tứ rất rõ ràng.
Trái tim quặn thắt của Nghiêm Linh Trang từ từ điều chỉnh đến mức bình tĩnh, tức giận nhìn chằm chằm Chiến Hàn Quân, trong lòng thầm nghĩ: Bà đây vì anh mà ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày đêm đêm đều chịu đựng dày vò, cách biệt trùng phùng, anh lại dùng cái bộ dạng đáp lễ này với tôi — đi lấy người khác.
“Quan Minh Vũ, trói nhà thiết kế này đến Á Châu cho tôi. Tôi muốn thẩm vấn anh ta thật cẩn thận.”
Quan Minh Vũ giật mình, có chút không rõ: “Trói thật sao?”
Nghiêm Linh Trang tức giận nhìn Quan Minh Vũ, trầm giọng nói: “Trói nhẹ một chút cho bà đây.”
Quan Minh Vũ biết, “Vâng.”
Thành viên Quỷ Ảnh tìm một mảnh vải sạch sẽ thoải mái, trói hai tay Chiến Hàn Quân ở sau lưng.
Sau đó … thì thật là ngượng ngùng rồi.
Họ không biết nên dùng thái độ tôn kính đối xử với người cha nuôi tôn kính của bọn họ, hay là nên dùng thái độ đối đãi với người phạm sai lâm như anh.