Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 936: Hủy diệt hết vết tích




Nếu ông nội biết rắng anh ta đã giết con trai của cô mình, ông nội e rằng sẽ bị nhồi máu cơ tim mất.

©ô là cô con gái ông tôi yêu quý nhất và là người kế vị tốt nhất mà ông nội đã dày công vun đắp.

Và ông nội thường nói, nếu cô có con thì phải là người kế thừa chính thống nhất của Mạt Thế.

Tuy nhiên, anh ta đã giết chết sự kỳ vọng này của ông nội “AI” Dư Nhân ngửa mặt hét lên trời, đau buồn.

“Chiến Hàn Quân, tại sao anh lại phải đưa tôi vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa tới như vậy?”

Nghiêm Linh Trang cúi xuống nhặt lưỡi dao lạnh lẽo trên mặt đất lên!

Dư Nhân sững sờ nhìn cô, còn đang băn khoăn không biết động cơ của cô là gì, chỉ thấy Nghiêm Linh Trang đột nhiên giơ một lưỡi dao lạnh lùng đâm vào ngực cô!

Dư Nhân một cước đá nó ra. Lưỡi kiếm lạnh lẽo rơi ra, Nghiêm Linh Trang điên cuồng gào thét.

“Để tôi chết đi”

Lúc này, Quan Minh Vũ và Nghiêm Mặc Hàn vội vàng chạy tới, Nghiêm Mặc Hàn ôm chặt Nghiêm Linh Trang đang không kiểm soát được/Linh Trang, anh trai cầu xin em đấy, em phải sống thật tốt.”

Sự bi thương, chết không còn gì luyến tiếc hiện lên trên khuôn mặt Nghiêm Linh Trang, cô cầu xin: “Nghiêm Mặc Hàn, anh không biết, em rất khó chịu, thật sự, em rất khó chịu Nghiêm Mặc Hàn nói “Anh biết, bé Trang, anh biết em không thể sống thiếu cậu ta, nhưng em phải sống, bởi vì đây là sự kỳ vọng của cậu ta đối với em.”

Quan Minh Vũ giận dữ nhìn chằm chằm Dư Nhân, ánh mắt hung tợn như ăn thịt người.

Nhận ra sự thù địch của Quan Minh Vũ, Dư Tiền lập tức bước đến, bảo vệ Dư Nhân đang bị thương đứng ở phía sau anh ta.

Nắm đấm của Quan Minh Vũ siết vào lại buông lỏng, buông lỏng lại siết chặt.

Nếu không phải Chiến Hàn Quân bất anh ta thề, kiếp này anh ta sẽ trung thành với Nghiêm Linh Trang và hộ tống cô đến hết đời, e răng Quan Minh Vũ đã sớm nhảy lên liều mạng với Dư Nhân rồi.

Dư Nhân nói: “Bỏ đi, nể tình Chiến Hàn Quân, chúng tôi cũng sẽ không làm khó các người nữa, Dư Tiền, chúng ta đi.”

Dư Tiền đỡ Dư Nhân, đi về phía con dơi lớn.

Chẳng mấy chốc, trong khu rừng rậm như vang lên những tiếng chim vỡ tổ, những con dơi đen lớn bay ra, vọt tới cuối chân trời, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.

Mọi thứ dường như đã lắng xuống.

Nghiêm Mặc Hàn và Quan Minh Vũ đưa Nghiêm Linh Trang xuống núi.

Nghiêm Linh Trang giống như một bệnh nhân tìm lại được ánh sáng, khi đại nạn lắng xuống sụp đổ một chút, sau đó lại hồi phục lại trạng thái chết lặng.

Nghiêm Mặc Hàn 24 tiếng không dám rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Anh Nguyệt sợ rằng cô ấy sẽ làm ra những điều ngu ngốc, thậm trí ban đêm cũng cùng ngủ 1 giường với cô.

Đêm hôm đó, Anh Nguyệt vui vẻ nói với Nghiêm Linh Trang, “Chị Linh Trang, chị có biết không? Tuy rằng anh trai đã chết, nhưng anh ấy đã bảo vệ được nhà họ Chiến. Hôm nay mấy người bên chỗ ông cụ đã được cứu rồi”

“Ngọn lửa ở Biệt thự Ngọc Bích là do chính anh trai tôi châm ngòi. Tôi thấy anh ấy đang lái một cỗ xe chiến để đốt Ngọc Bích.

Ban đầu, tôi không hiểu anh trai có dụng ý gì, nhưng bây giờ tôi mới hiểu, anh ấy đây là muốn hủy diệt hết vết tích, khiến người của Mạt Thế không tìm được bất kỳ ai còn sống, như vậy bọn họ sẽ không có cách nào phán đoán được nhà họ Chiến đã bỏ mạng hay chưa”

Anh Nguyệt nước mắt tuôn rơi, “Tình yêu của anh trai vô bờ bến, một người tốt như vậy sao lại đi mất rồi?”

Trong đêm, nước mắt của Nghiêm Linh Trang đã làm mờ đi tầm nhìn của cô.

Đột nhiên cô đưa cổ tay vào miệng.

Từ từ, Anh Nguyệt ngửi thấy mùi máu.

“Chị Linh Trang,, chị có ngửi thấy mùi máu không?”