Monster, chỉ là một truyền thuyết sống trên giang hồ.
Bạch Đạo sợ hẳn, Hề Dao cũng sợ hẳn.
Danh tính của Monster là điều bí ẩn, trong nhiều năm qua, rất nhiều người đã muốn giải mã danh tính thực sự của Monster, nhưng chưa có ai thành công “Monster này nghe nói là rất thủ đoạn, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, hành tung đều rất bí ấn không để lộ sơ hở. Nếu bé Tùng đi theo hẳn, có lẽ thực là rắc rối lớn”, Dư Tiền nói.
Dư Nhân nói“Không hẳn là phiền phức, trên người bé Tùng, chảy dòng máu của Mạt Thế. Có lẽ vẫn có thể có tác dụng với tôi.”
“Còn bảo bối Thanh An thì sao?” Ánh mắt của Dư Nhân rơi vào hai mươi vị Thần Ẩn sứ giả đi làm nhiệm vụ thất bại.
Một Thẩn Ẩn sứ giả xấu hổ nói:”Cậu chủ, chúng ta đánh giá thấp đối phương. Chúng ta không chuẩn bị chu toàn trước khi lên đường, tưởng rằng có thể dùng tay không đưa bảo bối Thanh An trở về, bảo bối Thanh An được Diệp Phong bảo vệ. Thân thủ của Diệp Phong đó vô cùng lợi hại. Chúng tôi đã thất thủ, mang cậu chủ cho chúng tôi thêm một cơ hội”
Dư Nhân nói:”Quy tắc của Mạt Thế, các người không phải là không hiểu. Một khi nhiệm vụ cốt lõi hoàn thành, nhiều nhất là 48 giờ, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ dấu vết và rút lui. Nếu không, sẽ gây ra nghỉ ngờ, dẫn tới rắc rối không cần thiết.”
“Đi đi”
Những con dơi lớn ẩn hiện trong rừng núi, và những con người của Mạt Thế đang tiến về phía những con dơi lớn tương ứng riêng của họ.
Dư Nhân nhìn lại con đường trên núi, trên gương mặt tuấn tú có nét buồn và nỗi nhớ.
Duyên phận của anh với Nghiêm Linh Trang có lẽ đã dừng lại ở đây.
Dư Tiền đột nhiên sững sờ nói: “Cậu chủ, nhiệm vụ lần này, có bốn thẻ bài trường sinh vô dụng, trở về phải trừng phạt.”
Dư Nhân giận dữ nói: “Không phải là muốn ngón tay của tôi sao? Tôi đưa, tôi sẽ đưa toàn bộ bốn ngón tay của mình cho bố.
Để tôi xem ông ta có muốn lấy không?”
vội vàng đưa ra chủ ý nói: “Cậu chủ, trước tiên chúng ta cứ trở về tìm bà chủ, có bà chủ bảo vệ anh. Bố anh đừng nói là ngón tay của anh, cho dù là một sợi lông tơ ông ấy cũng không dám lấy”
Dư Nhân nói: “Quay về rồi nói!”
Dư Nhân quay lại và đi về phía sâu trong rừng.
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng và duyên dáng vang lên sau lưng anh ta.
“Dư Nhân!”
Dư Nhân sống lưng ngưng tụ, sau đó chậm rãi xoay người.
Anh ta nhìn thấy Nghiêm Linh Trang mặc váy màu xanh lá cây, búi tóc, trên người đeo một sợi dây chuyền kim cương, xinh đẹp như một yêu tỉnh bị bỏ lại trần thế, đi về phía anh ta Khuôn mặt cô đơn của Dư Nhân dần hiện lên một nụ cười.
“Linh Trang!” Anh ta vui vẻ chạy đến.
Dư Tiền đứng cách đó không xa đợi anh ta.
Dư Nhân đến bên Linh Trang, hỏi cô một cách kích động: “Em đã thay đổi quyết định rồi, sẵn sàng đi cùng anh sao?”
Anh ta giống như đã trúng một giải thưởng may mắn, hạnh phúc đến mức nở một nụ cười ngây thơ vô hại.
Nghiêm Linh Trang lắc đầu, “Không, tôi chỉ là tới đây để tiễn anh.”
Dư Nhân hơi giật mình, trên mặt lộ ra vẻ mất mát.
“Linh Trang, đi với anh. Anh sẽ đối xử tốt với em” Anh ta nói một cách nghiêm túc.
Nghiêm Linh Trang nhìn ánh mắt háo hức của anh ta, đôi mắt của cô trong veo như tỉnh tú, dường như từ dải ngân hà rơi xuống..
Dần dần biến thành một màn tối đen.
Cô đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt lấy anh ta”Dư Nhân, xin lỗi Hai tay cô, còn có chiếc túi xách bỏ túi của cô đều đặt đằng sau lưng anh ta Cô lặng lẽ mở khóa kéo, lấy ra lưỡi dao sắc bén mà Quan Minh Vũ đã chuẩn bị cho cô.
Cô nhìn Dư Nhân, cười dịu dàng vô hại.
“Cảm ơn anh vì đã yêu tôi.”