Peter hơi giật mình: “Tự tin là một điều tốt, nhưng trong trường đại học Truyền Kỳ mù quáng tự tin sẽ có kết cục thảm hại. Nếu cậu đăng ký vào khóa học của Ngô Tà, nếu cậu không thể tốt nghiệp trong mười hoặc tám năm, cậu có thể phải học trong trường đại học Truyền Kỳ đến khi thành lão già.”
Chiến Quốc Việt trao cho Peter một cái nhìn chết chóc.
Peter khẽ giật mình: “Thằng nhỏ này, sao cậu chưa thừa hưởng chút nào sự mềm mại và dịu dàng của mẹ vậy, đức tính y như bố cậu vậy. Không làm cho người ta thích nổi.”
Ông ta cười đắc thẳng: “Tôi từng là bạn cùng lớp với bố cậu, và điều ước lớn nhất của tôi là hoá trang cho ông ta thành loại mỹ nhân lạnh lùng băng giá. Nhưng tôi chưa bao giờ thành công. Giờ cuối cùng tôi cũng đã thực hành nó trên người con trai của ông ta.
Haha”
Trong mắt Chiến Quốc Việt hiện lên một tỉa lạnh lùng sắc lẹm.
Khi Peter nhìn thấy điều này, tiếng cười của ông ta đột ngột ngừng lại.
Ông ta thè lưỡi trêu ghẹo nói: “Cậu còn lạnh lùng hơn so với bố cậu. Thực sự là nhàm chán.”
Khi Chiến Quốc Việt phiên bản nữ đến sân trường tụ tập, đám sát thủ mạt thế hoàn toàn không nhận ra cậu, chúng tùy tiện bắt đi một đứa trẻ lạnh lùng khác.
Chiến Quốc Việt may mắn sống sót.
Phòng chữa bệnh Á Châu Nghiêm Linh Trang cuộn mình ở góc giường, không ăn cũng không uống, hai mắt đờ đẫn Cô đã mất niềm tin vào cuộc sống.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt ở lại với cô ấy trong bệnh viện, mà Anh Nguyệt hầu hết thời gian cũng ở trong tình trạng xuất thần Nghiêm Mặc Hàn an ủi Linh Trang một hồi: “Linh Trang, em đừng như vậy, phải sống thật tốt, phải nghĩ đến con mình, Chiến Quốc.
Việt và bé Thanh An còn nhỏ như vậy, hai đứa đều cần em”
Sau một lúc, anh ta thuyết phục Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em vẫn còn trẻ và cuộc sống còn dài lắm. Đừng nghĩ không thông nữa”
Nhưng Nghiêm Mặc Hàn nói khô hết nước miếng, hai người phụ nữ cũng không có phản ứng gì.
Cho đến khi Quan Minh Vũ bước tới với một cuốn sổ dày và nói: “Tổng giám đốc, đây là thứ mà anh ấy yêu cầu tôi đưa cho cô trước khi anh ấy đi.”
Quan Minh Vũ ngậm ngùi nói: “Vốn dĩ, anh ấy nói vị rằng nếu sau khi anh ấy rời đi, nếu cô ghét anh ấy, hãy để cô sống với sự thù hận này, chỉ cần cô có thể sinh tồn. Nếu cô không chịu đựng nổi nỗi đau mất mất đi anh, anh ấy đã yêu cầu tôi chuyển cái này cho cô. “
Con ngươi của Nghiêm Linh Trang chuyển động như nước đọng, chậm rãi vươn tay cầm lấy quyển sổ trong tay Quan Minh Vũ Trên cuốn sổ là hàng dãy số và mật khẩu, Linh Trang hơi giật mình.
Quan Minh Vũ nói: “Anh ấy nói, cô nhất định sẽ biết mật khẩu. Nếu không biết, tôi sẽ nhắc lại cho cô ba chữ: Lam Hoa Doanh.”
“Lam Hoa Doanh?”
Linh Trang nhớ lại trước đây khi cô còn bé đã cùng Chiến Hàn Quân âu yếm dưới gốc cây Lam Hoa Doanh đầy hoa. Cô nói với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân. 5201314.”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “52013141”
Linh Trang bĩu môi, có phần bất mãn: “Sao anh nói giống em?”
Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô: “Không giống, anh nhiều hơn em.”
Linh Trang kêu lên: “Em yêu anh, một đời một kiếp. Còn có hơn thế này sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Có, anh yêu em, vĩnh viễn”
Nghiêm Linh Trang há hốc miệng.
Hóa ra 5201314 được anh dịch thành thế này.
Nước mắt lưng tròng, Linh Trang gõ 5201314, và cuốn sổ mã mở ra.
Phông chữ tuấn dật, cũng giống như chính anh, nổi bật giữa đám đông Linh Trang đọc mà ứa nước mắt, nhưng càng đọc những dòng chữ này, trong lòng cô càng đau.
Tất cả dòng chữ đều đầy äp tình yêu của anh dành cho cô.