Bảo bối Thanh An đã bớt sợ hãi “Anh Diệp Phong, bọn họ là ai?”
“Thanh An, em phải nhìn kỹ bọn họ, ghi nhớ trong đầu, chính những người này đã ép chết bố của em”
Giọng nói của Diệp Phong mang theo sự đau lòng và tức giận với kẻ thù không đội trời chung Khi nghe tin bố đã chết, bé Thanh An đau lòng gần chết bật khóc.
“Bố, bốt”
Giọng nói của trẻ em còn non nớt ngây ngô, đến cả sức mạnh để trút bỏ tâm trạng của chúng cũng rất yếu ớt.
Nhưng khóc khiến Diệp Phong cảm thấy khó chịu không giải thích được.
“Thanh An ngoan, đừng khóc. Anh Diệp.
Phong sẽ báo thù cho bố em”
Bé Thanh An tức giận nhìn chăm chăm đoàn người: “Vâng”
Diệp Phong chạy ra khỏi khu nhà họ Nghiêm và chạy tới cuối con phố chật chội, đến đường cùng nhóm sứ giả Thần Ẩn đã bao vây anh.
Diệp Phong ôm chặt bé Thanh An hỏi cô bé: “Em sợ không?”
Bé Thanh An trải qua một khoảng trống rất lớn trong lòng, từ hoảng sợ đến đau buồn và tức giận, khi đau buồn và tức giận xua tan mọi sợ hãi, Thanh An trở nên không còn sợ hãi chút nào.
“Không sợ” Cô bé lắc đầu.
Diệp Phong rất an ủi: “Tốt lắm, ôm chặt lấy anh. Chúng ta cùng nhau giết địch.”
Sứ giả Thần Ẩn xông lên, trên tay vung một trường kiếm dài ra, ánh sáng lạnh lẽo bản khắp nơi, đập vào hướng Diệp Phong.
Diệp Phong ôm lấy Thanh An, bé Thanh An nhìn thấy lưỡi kiếm sáng quắc trên đầu, nhất thời không dám thở mạnh. Hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Diệp Phong, sợ rãng mình sẽ kêu lên, cô bé cố ý nghiến răng nghiến lợi để tất cả hoảng sợ khóa chặt trong cơ thể.
Cô không dám làm cho Anh Diệp Phong mất tập trung.
Dù sao cũng có nhiều kẻ thù như vậy, không thể để anh trai Diệp Phong vừa ôm lấy cô mà đánh chết nhiều người như vậy.
Hình Ý Quyền của Diệp Phong xuất thần nhập hoá.
Hơn nữa, anh ta rất nhanh, một bộ quyền pháp có thể đánh ra có tác dụng như bốn lạng đẩy được ngàn cân. Anh nhanh chóng đánh bại một số tên sát thủ mạt thế.
Chỉ là bên kia là sát thủ kinh nghiệm lâu năm, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm ra lỗ hổng.
“Giết đứa nhỏ này”
Diệp Phong đột nhiên cảm thấy bối rối khi thấy đối phương ra lệnh.
Khi trường kiếm của đối phương rơi xuống, Diệp Phong tận lực bảo vệ bé Thanh An, cúi người đè cô bé dưới thân, lộ ra toàn bộ lưng của mình.
Lưỡi kiếm dài rơi trên lưng anh, máu bắn tung tóe.
“Anh Diệp Phong, anh chảy máu à?Anh mau bỏ em xuống” Bé Thanh An rơm rớm nước mắt.
Diệp Phong sắc bén nói: ‘Anh đã hứa với bố của em, sẽ không bao giờ bỏ rơi em dù bất cứ lúc nào.”
Đôi mắt to đẹp của bé Thanh An bị những lời này làm cho sững sờ.
Sau khi Diệp Phong ngã một lần đã khôn hơn một chút, không dám phân tâm nữa, ngược lại vì sát thủ mạt thế hạ lệnh giết chết Thanh An đã khơi dậy tất cả lửa giận trong lòng anh ta.
Anh ta giống như một con báo điên, tung ra từng cú đấm cú đá với sức mạnh hủy diệt trời đất.
Chân của sát thủ mạt thế bị anh đạp gấy.
Trận chiến khốc liệt giữa hai bên đã bước vào trạng thái căng thẳng nhất.
Đối thủ là kẻ tử sĩ.
Diệp Phong ôm quyết tâm trả thù cho tổng giám đốc và bảo vệ Thanh An.
Cuối cùng, tất cả những kẻ sát thủ mạt thế đều bị Diệp Phong quật ngã xuống đất.
Nhưng trên người Diệp Phong có vô số vết dao.
Anh đang ôm Thanh An thở gấp, dây thần kinh căng cứng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
Nhưng anh không ngờ rẵng vào giây phút cuối cùng, sát thủ cuối cùng trong nhà họ Nghiêm đã đuổi tới.
Hắn một cước đá bay Diệp Phong, không kịp phòng bị nên Diệp Phong ngã về phía trước, Thanh An cùng anh ta ngã xuống đất.
“Anh Diệp Phong” Thanh An sợ hãi kêu lên khi nhìn thấy Diệp Phong đầy máu.
“Thanh An, đừng sợ” Diệp Phong gượng dậy đến trước mặt cô bé.